Từ Lão Gia Điếm đến Toan Lĩnh, nếu muốn li khai Đông, Tây, Nội xưởng và sự truy kích của binh mã hình bộ, đi tắt qua cánh đồng ngoài làng rẽ lên núi, lộ trình dài ba trăm năm mươi bảy dặm, trong đấy nguy hiểm nhất và khó đi qua nhất là bốn địa phương:
Một, Bạch Miêu Đại Sơn (là nơi tụ tập của Kiếp Sát Phái, cho dù đánh vòng mà đi, cũng không tránh được lục lâm bang phái tay chân của Kiếp Sát Phái, lực lượng hắc đạo lưu khấu rải khắp, chỉ sợ tránh không khỏi xung đột).
Hai, Khổ Qua Giang (con sông này là đường tắt nhất định phải qua, nhưng thủy lộ đã bị người của Phá Hoại Bang khống chế, e rằng không tránh được va chạm).
Ba, Đồ Quỷ Ốc (đó khong chỉ là một gian nhà mà là một khu vực bị thế lực Đồ Quỷ Ốc bao trùm. Thảo nguyên, rừng rậm, đầm hồ, thôn trấn đều là “quỷ ảnh tràn tràn, quý khí sâm thâm”, toàn bọn ma quỷ bất lương, sợ là chỉ có thủ đoạn giết quỷ chế thần mới đi qua được).
Bốn, Hắc Cẩu Đại Sơn (nơi đó tiếp giáp Toan Lĩnh, nếu họ có thể đến được địa phương này, không cần biết là Đông, Tây, Nội xưởng hay cẩm y vệ, trinh thám hình bộ hoặc là người của Đồ Quỷ Ốc, Phá Hoại Bang, Dưỡng Thần Đường, Kiếp Sát Phái, nhất định tất cả sẽ mai phục tại đó, toàn lực đánh một trận cuối cùng).
Bọn họ ngồi lại với nhau bàn kế, hoạch định lộ trình hộ tống (đào vong) an toàn. Trải qua hồi lâu thương nghị, đây xem ra là lộ trình ít trở ngại nhất trong rất nhiều lộ trình.
Trong tam đại cao thủ, Lương Thương Trung nói nhiều nhất (Lương Thủy thì cung cấp nhiều tài liệu nhất, Lương Trà phụ Trách vẽ lại địa đồ và ghi chép), nhưng giọng nói êm nhẹ, thường bị đồng liêu giễu là “thái giảo”. Cật Sa Đại Vương tuy nói năng lắp bắp nhưng ý kiến hắn đề xuất thường rất có phân lượng. Oai Chủy Thiếu Giáo thì rất cẩn trọng lời nói. Hắn nói rất ít. Lúc nói thì chỉ cần Tiêu Hồn cô nương nhìn hắn một cái, mặt hắn đã đỏ lên, đến cả tóc cũng đỏ, đỏ như mây hoàng hôn.
Họ thảo luận đã đến lúc ngoài trời giăng đầy mây hoàng hôn. Trong doanh trướng, cần phải thắp nến mới nhìn thấy. Bọn họ muốn hôm sau lên đường. Đường núi xa, lại đầy gai bụi.
Mắt Tiêu Hồn cô nương sáng lên, có vẻ như trông vào kế hoạch một cách tràn đầy hy vọng, hưng thú và hăng hái, tâm tình rất vui vẻ. Lộ trình Bạch Miêu, Hắc Cẩu, nàng thực sự ủng hộ việc đi vào những đoạn đường ấy, bỏ qua lợi hại bên trong, tránh nặng tìm nhẹ, phòng bị kẻ địch xâm phạm, lí do chủ yếu không ngờ là:
“Ta thích những cái tên đó! Các vị nghe xem, Bạch Miêu, Hắc Cẩu, lại còn Khổ Qua, Quỷ Ốc, nhiều tên lạ thế, thật vui quá!”
Bởi vậy, lộ trình này đã được chọn.
Lương Thương Trung nhìn lộ trình, không khỏi có điều chưa ưng ý:
“Thực là có điểm không ổn. Trấn Nguyên Tiêu chuyển qua sông Thông Tiêu, lại từ sông Tiểu Hoàn băng qua dốc Tiểu Bình được không? Chỗ đó dường như khó tập kết đại quân, hiềm là khi có ám tiễn hơi khó phòng bị.”
Cật Sa Đại Vương nghĩ một lúc, ấn đường hằn thêm nếp nhăn:
“Như nhau thôi, có lợi có hại. Ta không cho rằng Ngụy hoạn, Tra Mỗ vì sự kiện này mà điều động đại quân, đi đoạn đường này ngược lại việc bé xé to, phòng bị có chút lúng túng.”
Oai Chủy Thiếu Giáo nói:
“Ta có ý kiến.”
Mọi người muốn hắn nói. Hắn ấp úng:
“Ta sợ nói không phải.”
Mọi người bảo hắn nói thẳng đừng ngại.
“Ta cho rằng,” – ý kiến đề xuất của hắn không ai ngờ – “Thanh âm Lương đại hiệp giống thiếu nữ hát phải không?”
Lương Thương Trung tức giận.
Cuối cùng Tiêu Hồn cô nương vỗ bàn:
“Thực là đi Hắc Bạch lộ trình nghe có vẻ tốt.”
Mọi người hỏi:
“Vì sao?”
“Lộ trình Tiêu Tiêu với Tiểu Tiểu dù nghe tốt,” nàng mang sông Thông Tiêu, trấn Nguyên Tiêu, dốc Tiểu Bình, sông Tiểu Hoàn hợp lại mà gọi là “lộ trình tiêu tiêu với tiểu tiểu”, lí do nàng đề xuất đương nhiên là – “nhưng không bằng “lộ trình Bạch Miêu Hắc Cẩu”, nghe rất là vui.”
“Ít nhất,” – nàng bồi thêm một câu – “Miêu nhi của ta nhất định thích.”
Con mèo trong lòng nàng tỉnh dậy, kêu “meo”một tiếng. Nàng cũng “meo” một tiếng. Nàng lại dùng chiếc cằm tú lệ, xoa lên lưng mèo, vài sợi lông vươn trên chóp mũi, dưới ánh nến trông như kim tơ.