Sau khi trở về lớp, tin tức Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội dùng tốc độc không khác gì so với tốc độ “Vương Mân làm bài tập” nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi, không đến một tiết tự học kết thúc, cơ hồ cả lớp ai ai cũng iết.
Đám học sinh đang mệt mỏi ngáp ngắn dài vừa nghe lập tức tỉnh hẳn ra, cứ bốn người lập thành một đơn vị nhóm nhỏ, bắt đầu triển khai thảo luận kịch liệt.
Mà những người vốn dĩ không biết nhiều lắm về cô nữ sinh này cũng hết sức kích động đầu nhập vào đề tài, giống như chỉ cần dựa vào một hành động này liền có thể quyết định hết thảy sở hữu về đối phương, bất luận tính cách, lợi hại hay dũng khí, tiền đồ…
Trong cuộc sống đầy buồn tẻ lại khẩn trương của những học sinh năm ba, chỉ cần một chút biến hóa của người xung quanh, liền tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một hòn đá, gợn sóng không ngừng.
Một vài học sinh vẫn luôn ở trạng thái không được tốt cũng bắt đầu do dự, rối rắm, suy nghĩ bản thân có phải là nên noi theo việc Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội không, có khi như vậy đối với mình mới là chính xác.
Cũng chẳng trách, trong ánh mắt của đám học sinh ban tự nhiên mà nói, những người học bên ban xã hội cũng chỉ cần học thuộc lòng thôi, không phải sao? Những học sinh thi đậu được vào Hoa Hải phần lớn đều là có thể chịu đựng khắc khổ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ dám làm lại chẳng có lấy một người… Chung quy giờ phút này mà dám chuyển sang bên ban xã hội, trừ phi là bởi vì “bó tay hết thuốc chữa” với các môn tự nhiên, hoặc là cực kỳ tự tin bản thân ở những môn xã hội, chứ không thì hành động này không phải để thử xem may mắn của mình cỡ nào, mà là muốn chết.
Người phát tán tin tức, cũng tức là Tiếu Lang của chúng ta, giờ phút này đang dùng ngón tay ấn ấn chocolate, để trên mặt bàn đẩy qua đẩy lại.
—Ăn, hay là không ăn, đây là một vấn đề.
Vương Mân “Nếu như em không dám ăn cái đấy thì đem cho người khác đi.”
Tiếu Lang “Tốt xấu gì cũng là người ta tặng quà sinh nhật a, cho người khác có vẻ như không được tốt.”
Vương Mân “…Vậy đưa đây anh ăn cho?”
Ngón tay của Tiếu Lang khựng lại, hai hàng lông mày cau có giãn ra, giống như là đã giải quyết được vấn đề gì đó cực kỳ phức tạp, cầm lấy chocolate dúi cho Vương Mân, thoải mái nói “Đây ~”
Vương Mân “…” Chính mình không dám ăn lại cho anh ăn? Không lo lắng anh ăn rồi trúng độc sao? Thật xấu bụng…
☆ ☆ ☆
Vào tiết học cuối cùng của buổi chiều hôm đó, Vương Mân nhỏ giọng bảo Tiếu Lang “Tan học đừng đi căn-tin, chuông reo theo anh ra ngoài.”
Tiếu Lang “Đi đâu?”
Vương Mân cười cười “Bí mật.”
Tiếu Lang thò tay nhéo nhéo thắt lưng Vương Mân “Nói hay không?”
Vương Mân nắm lấy tay cậu, hạ giọng nói “Lát nữa em sẽ biết…”
Hai nam sinh ngồi ở bàn trước mặt họ quay đầu lại trêu chọc “Hai người tâm sự nhỏ to gì thế, cứ thì thà thì thầm mãi, sợ người khác không biết được hai người cảm tình thân thiết hay sao a!”
Một nam sinh ngồi ở dãy bên cạnh nghe được lời này, cũng xoay lại trêu đùa “Hai người họ thân với nhau cũng đâu phải ngày một ngày hai, Tiếu Lang ông nói thiệt đi, ông có phải bà xã của Vương Mân không a?”
Tiếu Lang nghiêm mặt định phản bác lại, Vương Mân ho nhẹ một chút, cười nói “Nè, nói em là bà xã của anh kìa…”
Phư…
Những người ngồi cạnh đó nghe thấy phá lên cười ha ha “Ha ha, Tiểu Long Nữ, muội được gả đi hồi nào vậy a!”
Tiếu Lang cả gương mặt đỏ bừng, gân cổ quát “Nói bậy bạ gì vậy! Tui mới là ông xã, còn người này là bà xã tui mới đúng!” Vừa nói, vừa khoát tay kéo bả vai Vương Mân xoay qua, giả vờ như đùa giỡn lưu manh nói “Bà xã ~~~”
Vương Mân trả lời “Ừ.”
Mọi người cười đến muốn điên lên, trong không khí học tập đầy căng thẳng mệt mỏi khó có được một lần điều tiết tâm tình như vậy, lập tức có vài người bắt lấy cơ hội trêu ghẹo bạo hơn.
“Vậy hun cái đi! Hun một cái đi!”
Tiếu Lang bị mọi người đồng loạt hét to cổ vũ, trong lòng lại cảm thấy do dự, đều “làm thiệt diễn thiệt” tới mức này rồi, nếu như không dám “hun” thì cảm giác có hơi… lằng nhằng, nhưng mà nếu “hun” thiệt, trò đùa này sẽ càng quá lố a…
Đang rối rắm, cảm giác được Vương Mân hơi giật giật góc áo của mình, ý bảo mình “hun” đi.
Tiếu Lang : được thôi, nếu anh dám chịu chơi như vậy, hun thì hun!
Dưới những lời ồn ào la hét của người xung quanh, Tiếu Lang mím môi lại nhích gần sang Vương Mân, lại không ngờ Vương Mân đột nhiên đưa tay chắn ở trước ngực, ngăn ra khoảng cách giữa mình và Tiếu Lang.
Bị…bị né tránh…!
Vương Mân vẻ mặt mỉm cười nhìn Tiếu Lang, nhẹ giọng nói ra ba chữ “Nhóc lưu manh.”
“Ha ha ha, Tiểu Long Nhân, Vương Mân người ta không thích kìa!”
“Phải đó a, ban ngày ban mặt, làm sao có thể đi cường hôn người ta chứ!”
“Muốn ân ái thì về nhà ân ái đi, ha ha ha…”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Chuông tan học vừa reng, Tiếu Lang bị Vương Mân kéo ra khỏi cổng trường, hai người chui lên taxi ngồi, Tiếu Lang hỏi “Còn không chịu nói sao? Bí cái gì mà mật vậy a!”
Vương Mân vẫn là mỉm cười không nói, xe taxi chạy độ chừng mười lăm phút mới dừng lại, hai người rời khỏi xe, bước vào một con ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần, lại tiếp tục đi độ chừng mười phút, mới đến một căn tiệm nhỏ có một tấm bảng hiệu màu tiếm ——Góc nhỏ Ngọt ngào.
Cửa tiệm khép chặt, chỉ có ánh sáng màu cam ấm áp tản ra từ cửa sổ thủy tinh hình trái tim.
Tiếu Lang đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm, liền không khỏi cảm thán một tiếng “Wa!!!”
Bên trong được trang trí thực sự rất xinh đẹp, quầy tiếp khách là một vòng cung thình tròn tựa như một gốc cây đại thụ, bàn dành cho khách ngồi không nhiều lắm, chỉ độ chừng bốn đến năm cái, có ghế mây, ghế gỗ, ghế đu, có cả vải mành, mỗi một khu vực đặt bàn đều được ngăn cách bởi một tấm mành trắng đục hơi trong suốt.
Trong tiệm lúc này đã có ba đôi tình nhân đang ngồi, Tiếu Lang lúc này không biết chuyện sinh nhật của mình là đúng vào ngày lễ tình nhân Tây phương, cậu chỉ cảm thấy cửa tiệm này rất đặc biệt, bản thân giống như bước vào một thế giới ma pháp đầy mộng ảo.
Thanh âm dương cầm êm tai, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến, mành vải mông lung…
(Mãi cho đến thật lâu về sau này, Tiếu Lang cùng Vương Mân bước qua rất nhiều thành phố khác nhau, những nơi ấy đều có rất nhiều những cửa tiệm xinh đẹp, nhưng chưa có nơi nào cho Tiếu Lang ấn tượng khắc sâu như nơi này)
Vào niên đại bấy giờ, có được một cửa tiệm như vậy, tuyệt đối là có một không hai.
Tiếu Lang cảm giác vừa mới mẽ lại vừa lãng mạn, nghe Vương Mân nói “Anh đã đặt bàn trước rồi, là sofa bên kia, em qua đó ngồi trước đi.”
Giữa mùa đông có thể ngồi sofa sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng, Tiếu Lang thả phịch cả người ngồi xuống, đưa mắt liếc nhìn cảnh bên ngoài xuyên qua tấm mành bán trong suốt, bắt gặp Vương Mân đang lấy di động ra bước đến trước mặt đưa cho chủ tiệm xem, sau đó lại không biết nói gì với vị nữ chủ tiệm kia vài câu, Tiếu Lang chăm chú nhìn, vọng lại trong mắt cậu là bóng dáng cao ráo thành thục của thiếu niên, khoác bên ngoài áo khoác vải mềm, tản ra có đến bảy tám phần cảm giác người lớn.
Chủ tiệm vẻ mặt mỉm cười đưa tay lật ra một quyển sổ ghi chép nho nhỏ nhìn, Vương Mân lại ở bên trên chỉ cái gì đó, thi thoảng hỏi vài câu, cuối cùng mới lấy ví tiền ra thanh toán.
Tiếu Lang chăm chú không chớp mắt theo dõi Vương Mân, mãi cho đến khi Vương Mân vén lên mành bước đến gần bàn.
Bỗng chốc từ đâu đó vẳng lên giai điệu của hộp âm nhạc, đinh đinh đang đang… Hai cặp tình nhân ngồi cách đó vài chiếc bàn rúc người sát lại gần nhau, nhỏ giọng thì thầm.
Tiếu Lang tựa cả người hẳn vào trong lòng ghế sofa, hai mắt híp lại, vẻ mặt đầy thích ý.
“Thích không?” Vương Mân hỏi.
Tiếu Lang nói “Anh, lúc nãy anh thực là đẹp trai ghê a!”
“Ồ,” Hai gò má Vương Mân hơi hơi ửng đỏ lên, hạ mi mắt xuống một chút cười nhẹ, hỏi “Đẹp trai chỗ nào?”
Tiếu Lang “Cảm giác.”
Vương Mân giống như không biết phải truy hỏi làm sao, tựa hồ có chút ngượng ngùng, Tiếu Lang cười cười, nói sang chuyện khác “Làm sao anh biết được chỗ này?”
Vương Mân “Anh hai đề cử, ông ấy rành mấy chỗ như vậy lắm.”
“Lãng mạn ghê a…” Tiếu Lang đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại hỏi “Lúc nãy anh nói với chủ tiệm gì vậy?”
“Lúc sáng anh nhắn tin cho cô ấy đặt chỗ ngồi trước, lúc nãy đang xác nhận lại với cô ấy, sẵn tiện gọi bánh kem, thức uống cùng vài món ăn vặt.” Vương Mân nói “Đều là những món em thích.”
Chờ tiệm đưa bánh kem lên, Vương Mân mới lấy ra hai cái nến hình số cắm vào bánh đốt lên, mới bảo Tiếu Lang ước rồi thổi nến.
Mà trong tiệm lúc này cũng phối hợp tắt đèn đi cho hai người bọn họ, ánh sáng duy nhất phát ra từ hai chùm sáng trên nến chữ số “1″ và “7″.
Tiếu Lang nhắm mặt lại, hai hàng lông mi thật dài trên mi mắt rũ xuống tạo nên bóng dáng nhu hòa.
Ước xong rồi, cậu mới mở mắt ra, thổi một hơi tắt hai cây nến, Vương Mân nói “Sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Tiếu Lang nói.
Vương Mân ngồi xuống bên cạnh Tiếu Lang, hai người chen chúc ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, vừa ăn vừa trò chuyện.
Thời gian trôi qua rất chậm, Tiếu Lang tựa vào cánh tay Vương Mân, vươn lưỡi liếm bơ nói “Nếu bây giờ nói cho người khác biết em là học sinh cấp ba, chắc chắn không ai tin.”
Vương Mân “Ngày sinh nhật em thì em có quyền nhất, thả lỏng một chút đi.”
Tiếu Lang chẹp miệng một cái, nói “Chờ thi đại học xong rồi, em liền mỗi ngày đều phải ăn chơi như vầy!”
Vương Mân “…Ngày nào cũng như vậy, sẽ có ngày em ngán.”
Tiếu Lang há miệng oạp một cái ăn hết mẩu bánh mà Vương Mân đút cho mình, nói “Không chán!”
☆ ☆ ☆
Đến tám giờ tối, cả hai người mới rời khỏi cửa tiệm nhỏ kia, sắc trời bên ngoài lúc này đã muốn đen hẳn, không khí tràn ngập từng trận gió lạnh.
Tiếu Lang kéo chặt áo khoác trên người, Vương Mân nói “Cần anh cởi áo khoác của anh cho em mặc thêm không?”
Tiếu Lang xì cười một tiếng, nói “Cởi gì mà cởi, nghe buồn nôn quá!”
Cách tiệm “Góc nhỏ Ngọt ngào” không xa có mấy nhà trọ, ngoài cửa tiệm đặt một tấm bảng đen ghi rõ giá cả “Ba mươi tệ / phòng một người”, “Năm mươi tệ / phòng hai người”, “Sáu mươi tệ / phòng tiêu chuẩn”,,,
Hai người vô cùng ăn ý hạ chậm cước bộ trước mấy nhà trọ kia, Tiếu Lang không lên tiếng, cậu biết rõ Vương Mân nghĩ cái gì, mà bản thân cậu cũng rất tò mò nếu mình cùng Vương Mân thuê phòng trọ rồi sẽ phát sinh những chuyện gì…
Loại nhà trọ giá rẻ này không cần giấy chứng minh cũng có thể mướn phòng, mà hai người lại là nam sinh, cho dù vẫn còn là vị thành niên đi nữa, chủ nhà trọ cũng sẽ không cảm thấy có thể xảy ra cái gì.
Những chuyện chưa từng làm qua có một loại hấp dẫn khó hiểu đối với bọn họ, máu trong thân thể không an phận mà lưu chuyển, hưng phấn kích thích đến đại não hai thiếu niên.
Không muốn trở lại ký túc xá, muốn có được một không gian riêng tư của riêng hai người, dù cho không làm gì hết, chỉ là ôm nhau mà ngủ cũng được…
Liệu có đủ can đảm để mạo hiểu một lần, nếm trải một chút hay không?
“Về thôi.” Vương Mân nắm chặt tay Tiếu Lang, nói “Sau này sẽ có cơ hội.”
Tiếu Lang “Ừ.”
☆ ☆ ☆
Sáng sớm hôm sau, Vương Mân ở phòng vệ sinh tập thể đụng phải Phương Húc ở phòng ký túc bên cạnh.
Phương Húc vốn dĩ gầy ốm giống như chỉ có xương bọc da, lại trải qua một năm học này càng trở nên gầy khủng bố hơn, nhất là vào buổi sáng, cả người không có chút huyết sắc nào, hơn nữa cộng thêm đôi mắt thâm quần do thức đêm lưu lại, thoáng nhìn qua chẳng khác gì là cương thi.
Cương thi không đáng sợ, nhưng cương thi nhìn bạn cười thì cái đó quá mức kinh dị rồi…
Phương Húc ngáp dài một cái, không hề bị ảnh phản chiếu bộ dáng quỷ dị của mình trong gương hù đến chút nào, sau đó cậu chàng nhìn ảnh phản chiếu của Vương Mân trong gương cười một cái, dù cho Vương Mân lá gan lớn cỡ nào, cũng không thể ngăn được rùng mình một cái.
Phương Húc “Sớm a.” thanh âm do “người cương thi” phát ra cũng khiến người khác cảm giác có một loại cứng ngắc như máy móc.
Vương Mân thò tay vào túi lấy ra một khối chocolate Dove đặt trên bệ rửa mặt, nói “Nè, cho cậu bổ sung năng lượng đó.”
Phương Húc “…”
Vương Mân cầm khăn rửa mặt bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh tập thể, trong lòng thầm nghĩ : khi mà hai năng lượng hắc ám va chạm lẫn nhau, vector động lượng bằng không. (…)
Cuối tháng hai, ủy viên tuyên truyền của lớp sau một hồi công tác tư tưởng từ trong phòng giáo viên trở về liền vẽ lên bảng đen một con số đếm ngược đến ngày thi đại học thiệt là lớn — khoảng cách đến kỳ thi đại học còn 99 ngày nữa.
Con số được vẽ bằng màu sắc đỏ rực, nhìn thấy mà hoảng…
Đầu tháng ba, ba trường của khu liên kết tổ chức thi thử, trên cơ bản là áp dụng hình thức mô phỏng theo kỳ thi đại học toàn quốc sắp diễn ra sau hơn ba tháng nữa, mà điểm số chấm bài cũng dựa vào tiêu chuẩn thi đại học mà chấm.
Sau khi kết thúc cuộc thi, Tiếu Lang kết quả thụt lùi, 669 điểm, rớt xuống hạng ba toàn lớp, Vương Mân 687 hạng nhất, Nhạc Bách Kiêu 672 xếp hạng hai.
Tiếu Lang cảm thấy áp lực rất lớn, cậu phát hiện ra một điều, muốn duy trì hạng nhất liên tục quả thực không hề là chuyện đơn giản, không đề cập tới Vương Mân đi, bởi vì Vương Mân vốn dĩ lợi hại vô cùng rồi. Điểm của mình cùng với tên Nhạc Bách Kiêu xếp hạng hai chỉ hơn kém nhau có ba điểm, tuy rằng thoạt nghe thì ba điểm có vẻ rất ít, chỉ cần cố gắng làm đúng thêm một cái đề trắc nghiệm liền có thể bù vào, nhưng mà như vậy lại hơn kém nhau đến một thứ hạng khiến cho Tiếu Lang nhận phải đả kích rất lớn.
Ngoại trừ việc này ra thì, Tiếu Lang còn phát hiện, xếp hạng tư không phải là mấy học sinh xuất sắc ngoan giỏi quen thuộc mọi khi, mà là người trước giờ thành tích vốn bình thường lại không có gì đặc sắc, Phương Húc! (quả nhiên là do sức mạnh của chocolate sao?)
Trừ bỏ ba người đứng đầu ra thì, những người xếp hạng tư đến hạng mười cơ hồ đều là bị thay đổi hoàn toàn, mà Cổ Hâm học kỳ trước tỏ ra nổi bật vô cùng giờ phút này chả biết lặn tới tận đâu rồi…
Đối với kết quả này, hết thảy mọi người đều mang trong lòng cảm xúc khác nhau, không những phải không ngừng cổ vũ bản thân tiếp tục cố gắng hơn nữa, lại còn phải lo lắng người khác cố gắng hơn chính mình, nếu như lười biếng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thêm một Phương Húc thứ hai thứ ba nữa… Để rồi đến sát trước ngày thi đại học diễn ra, mới chợt giật mình phát giác bản thân đã muốn lùi xuống thứ hạng kém cỏi nhất lớp.
Trần Dư Lâm chuyển sang ban xã hội, không biết thành tích như thế nào nữa… Tiếu Lang vốn cũng có hơi quan tâm, nhưng mà hiện tại tự mình cũng lo không xong, tâm tình vô cùng buồn bực cũng không có thời gian đâu mà đi hỏi nữa. Nhưng lại không ngờ, máy ngày sau trên lớp, chủ nhiệm lại chủ động nhắc đến chuyện của Trần Dư Lâm —— cô nàng kia trong kỳ thi liên kết giữa ba trường lần này đạt được thành tích hạng nhì toàn khối!
Chủ nhiệm còn nói, khi Trần Dư Lâm xin chuyển sang ban xã hội thì nhận được phản đối gay gắt từ phía nhà tường, nhưng bản thân cô nàng lại kiên trì, cho nên nhà trường cân nhắc xem xét thành tích lần này của Trần Dư Lâm rồi mới có quyết định cuối cùng được. Hơn nữa, danh sách báo danh thi đại học đã được nộp lên từ trước, nếu như muốn sửa chữa, buộc lòng phải vận dụng quan hệ “cửa sau”, cho nên lúc trước mới không nhắc tới chuyện này với ai.”
Bất quá, sự thật chứng minh một điều, là một học sinh trung học, nhất là một học sinh năm ba, thành tích có thể nói lên hết thảy.
Vương Mân an ủi Tiếu Lang, để cậu điều chỉnh tâm trạng mình để đối mặt với thành tích của mình một cách bình thản, coi như lần này không tiến bộ cũng không thụt lùi, duy trì nguyên trạng, liền sẽ cảm thấy tính ra cũng không chênh lệch gì nhiều.
Tuy là nói như vậy, nhưng Tiếu Lang lại chẳng thoải mái lên được chút nào. Có lẽ do bản thân lúc nhàn nhã thoải mái hưởng thụ nghỉ tết mừng năm mới thì người khác đều liều mạng mà ôn tập cũng không chừng, cũng có thể lần đó sinh nhật mình và Vương Mân hẹn nhau ra ngoài đi chơi vui vẻ, người khác lại âm thầm thức đêm làm bài cũng không chừng…
Ai, nói tóm lại là do bản thân lười nhác thôi…
Tiếu Lang căng thẳng thần kinh, độ chừng hơn một tuần trôi qua mới có thể điều hòa tâm trạng rối rắm này, tiếp tục hăm hở tiến lên.
☆ ☆ ☆
Qua một đoạn thời gian, Hoa Hải xảy ra một sự kiện lớn.
Một học sinh năm ba bên ban xã hội gặp tai nạn xe cộ lúc trở về nhà vào dịp cuối tuần.
Loại tin tức mà bình thường chỉ có thể thấy trên TV cùng với báo chí, thế nhưng lại phát sinh trên người một bạn học cùng trường với mình, quả thực đúng là làm người ta rất rung động! Bất quá, mọi người nghe rồi cũng chỉ là cảm giác hoảng sợ một chút, sau đó lập tức liền thấy chuyện cũng chẳng liên quan tới mình, lại tiếp tục bình thường trở lại.
Vương Mân nhận được tin này là vào ba ngày sau đó, là do đội trưởng đội bóng rổ đương nhiệm, một học sinh đàn em năm hai, đến tìm Vương Mân nói, hi vọng tất cả những đồng đội trong đội bóng rổ năm ba có thể đi tham gia lễ truy điệu của Kim Ất Tử.
Vương Mân hoảng sợ, hỏi “Người gặp tai nạn là Kim Ất Tử.”
Hóa ra, người gặp tai nạn kia vậy mà lại là người mà mình quen biết!
Anh chàng năm hai nọ thoạt nhìn có điểm tiều tụy, nói “Đúng vậy, bọn em nghe xong cũng không tin được, là chủ nhiệm của anh ấy đi tìm tụi em, ba mẹ ảnh cùng với chị gái của ảnh bảo là khi còn sống ảnh rất thích xem bóng rổ, hi vọng chúng ta toàn đội có thể đi gặp ảnh lần cuối.”
Khi còn sống…
Tiếu Lang đứng bên cạnh Vương Mân, nghe những từ ngữ mà cậu học sinh đàn em năm hai nói ra, lần đầu cảm thấy một cái từ trước giờ vẫn cảm thấy hoang đường, có thể được nói ra một cách nghiêm túc như vậy.
Hình tượng nói nhiều lại đầy sức sống hoạt bát của Kim Ất Tử vẫn còn vô cùng rõ ràng kia, nhưng là cậu ấy lại bị tai nạn xe cộ tàn khốc cướp đi sinh mệnh, cướp đi tuổi trẻ…
Lễ truy điệu cử hành vào ngày chủ nhật, Vương Mân, Triệu Vu Kính, Tiếu Lang đều đi tham gia. Vương Mân mua một bó hoa tulip cùng hoa cúc, Triệu Vu Kính với Tiếu Lang thì hùn tiền mua một ít hoa quả.
Nhà Kim Ất Tử không ở trong nội thành C thị, có một chút như là nông thôn làng xóm, từ Hoa Hải khởi hành phải chuyển xe bus công cộng đi đến trạm xe khách của trung tâm, sau đó lại phải chuyển sang xe du lịch hoặc xe Trung Ba đi một lúc mới có thể đến nơi.
Những thành viên của đội bóng rổ Hoa Hải tập họp lại rồi mới cùng nhau đi, bước đến trước một tòa nhà chung cư, nhìn thấy dưới lầu đều là học sinh Hoa Hải, phần lớn là bạn học cùng lớp của Kim Ất Tử, còn có vài vị giáo viên đương nhiệm các môn.
Có vài nữ sinh đang ôm nhau khóc nức nở, những đứa trẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặc dù có thể coi như đã trưởng thành, nhưng cũng không thể nào chấp nhận nhanh như vậy chuyện một người bạn học sớm chiều ở cạnh nhau đột nhiên biến mất như vậy.
Nghe nói chiếc xe Trung Ba mà Kim Ất Tử ngồi lúc đó chạy trên đường quốc lộ ngoại thành tông phải một chiếc xe tải chạy ngược chiều trên đường, hơn mười hành khách trên xe ngay tại chỗ tử vong.
Tiếu Lang nghe thấy mà hai lòng bàn tay run rầy đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, hóa ra… cái chết cách chúng ta thật sự rất gần, rất gần…