Suy nghĩ ban đầu của Hoắc Chu đúng là ba người này là cùng một người, nhưng Lạc Thanh Hoài đặt ra vấn đề này, nháy mắt khiến anh có một suy nghĩ khác.
"Có thể là ba người, cũng có thể là hai người." Hoắc Chu có chút kích động, "Anh nhớ rõ trước đây có nghe cha anh mắng qua, có một vài lãnh đạo có chuyện gì đều để thư ký bên người đi làm. Thư ký là người phát ngôn của lãnh đạo, thậm chí có những người không rõ chân tướng sẽ coi nhầm thư ký thành lãnh đạo. Giả sử, lãnh đạo cùng thư ký vừa vặn cùng họ, thư ký thay mặt lãnh đạo làm việc, nếu không được nói trước thì có thể bị người khác nghĩ nhầm là lãnh đạo không?"
Mắt Lạc Thanh Hoài sáng lên, tựa như rất nhiều thứ đều thông suốt: "Nếu Cam Lê vẫn luôn biết Cam Kiến Cương, Cam Lê là thư ký của Cam Kiến Cương, Cam Lê thay mặt Cam Kiến Cương tới xưởng thị sát, chỉ nói một câu là mình họ Cam, phỏng chừng những người chưa từng thấy bọn chúng sẽ đều cho rằng y chính là Cam Kiến Cương! Cho nên, người trên bức ảnh kia rất có khả năng chính là Cam Lê! Cam Kiến Cương căn bản chưa từng xuất hiện, cha mẹ cùng tất cả mọi người đều hiểu lầm, đúng không?"
Hoắc Chu gật gật đầu, cánh tay nổi lên một tầng da gà: "Anh đoán là như vậy. Như vậy thì có thể giải thích được vì sao Cam Kiến Cương mà cha mẹ biết lại không phải là một với Cam Kiến Cương trên lệnh truy nã. Dù sao khả năng sai của lệnh truy nã không lớn, đúng không?"
"Nếu là như vậy, thì tình huống bên kia sẽ là sao?" Trong đầu Lạc Thanh Hoài xoay chuyển nhanh, vừa hỏi vừa tự mình trả lời, "Nếu vậy thì đại diện pháp lý của nhà máy hóa chất Kim hà chỉ có thể là Cam Đức Phi, cũng chính là Cam Lê, đúng không?"
"Đúng vậy, Cam Kiến Cương là tội phạm bị truy nã, mặc kệ y dùng biện pháp gì để lừa cảnh sát thì khẳng định không dám trắng trợn mở công ty. Y chỉ dám tránh ở một góc âm u mà không ra mặt." Suy nghĩ của Hoắc Chu cũng thuận theo, "Đây là nguyên nhân chưa từng ai gặp qua Tiên sinh trong tổ chức Đá Ngầm. Y vẫn luôn rất cẩn thận."
Hoắc Chu đi vài bước tại chỗ, không dám quá chắc chắn mà hỏi Lạc Thanh Hoài: "Nhưng mà, từ trạng thái lúc này của Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê, bọn chúng xem như là tự lật mình?"
"Chưa chắc." Lạc Thanh Hoài hít sâu một hơi, nháy mắt hiểu hơn rất nhiều, "Có một khả năng, Long Hạo Kiệt phát hiện ra bí mật của bọn chúng. Từ việc Thang Tiểu Vân là phó tổng giám đốc nhà máy hóa chất Kim Hà, Long Hạo Kiệt nhất định sẽ biết bí mật này. Nếu em nhớ không nhầm, Thang Tiểu Vân cũng từng là công nhân của xưởng 306?"
"Không chỉ là công nhân mà còn là nhân viên nghiên cứu." Hoắc Chu hiểu rõ tình huống Long gia, nghe vậy liền gật đầu, "Cho nên bà ta khẳng định biết cách điều chế ma túy, nói không chừng từ thời Long Phàn tới bây giờ, bà ta đều là nòng cốt kỹ thuật."
"Em hiểu rồi." Lạc Thanh Hoài bừng tỉnh, "Năm đó, tại thời điểm tòa án thẩm vấn lấy lời khai của Long Phàn, em nhớ rõ một chi tiết nhỏ, lúc ấy cảnh sát hỏi ông ta phương trình của Tử Mạn, lần đầu tiên ông ta khai sai một cấu trúc nhỏ, lần thứ hai mới sửa lại. Lúc ấy em liền thấy có gì đó kỳ quái, nếu thật là ông ta nghiên cứu chế ra ma túy thì hẳn sẽ không nhớ lầm. Nhưng dưới hoàn cảnh căng thẳng đó, phạm sai lầm cũng dễ hiểu, dù sao sau đó ông ta cũng khai đúng cho nên không có ai nghi ngờ. Hiện tại nghĩ tới, có khi nào ông ta học thuộc không? Khi đó Long Phàn nhận tất cả tội, có thể cũng là vì giữ mạng cho vợ, dù sao còn có con trai vị thành niên. Lại nói tiếp, Thang Tiểu Vân cũng thật tàn nhẫn, chồng vừa chết, đảo mắt đã hợp tác với họ Cam, còn đưa con trai cho Cam Kiến Cương làm con nuôi."
"Cho nên, em cảm thấy Long Hạo Kiệt là tới báo thù?" Hoắc Chu nghĩ theo hướng của Lạc Thanh Hoài, cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ, "Vậy người y hận hẳn đã bao gồm Cam Lê, nay lại thêm cả Cam Kiến Cương? Y đuổi Cam Lê khỏi tổ chức, bước tiếp theo là đối phó với Cam Kiến Cương sao?"
"Căn cứ theo lời đồn, Long Hạo Kiệt rất tàn nhẫn, y nhất định sẽ không bỏ qua hai kẻ họ Cam kia." Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Cho nên còn khả năng nữa, Cam Kiến Cương cùng Cam Lê phát hiện tư tâm của Long Hạo Kiệt, nhưng bởi vì Thang Tiểu Vân ở đó, bọn chúng không thể xuống tay trực tiếp với Long Hạo Kiệt. Vì thế hai người bèn cùng nhau diễn một vở kịch, làm bộ loạn lên, để Long Hạo Kiệt chủ động ra tay còn bọn chúng phản kháng. Đến lúc đó, Thang Tiểu Vân có trách tội thì chúng sẽ nói là vì tự bảo vệ mình. Long Hạo Kiệt động tay trước, Thang Tiểu Vân cũng không có cách nào."
Suy đoán này cũng có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lý, không có bất kỳ lỗ hổng nào.
Nhưng trong lòng Hoắc Chu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị bỏ qua, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Nhưng nghiêm túc phán đoán lại, lại thấy không chê vào đâu được, nói có sách mách có chứng.
"Hoài Bảo." Hoắc Chu ôm lấy Lạc Thanh Hoài, "Lòng anh cứ thấy không ổn, có phải chúng ta còn chuyện gì đó chưa nghĩ tới?"
Lạc Thanh Hoài hôn lên mặt anh: "Có thể là bởi vì bỗng nhiên nghĩ thông suốt nhiều việc như vậy, phát hiện nhiều bí mật thì khó có thể tiếp thu hết bèn sinh ra tâm lý tránh né. Khoảng thời gian này anh chịu áp lực lớn, quá mệt mỏi. Chờ xử lý xong những việc này, em cùng anh ra ngoài chơi, đừng nghĩ quá nhiều."
Trong lòng Hoắc Chu dễ chịu hơn một chút, tuy vẫn cảm thấy không phải vấn đề ở tâm lý bản thân, nhưng anh thật sự không nghĩ ra có cái gì không đúng, đành phải dặn dò Lạc Thanh Hoài: "Không nghĩ quá nhiều nhưng cũng không thể nghĩ quá ít. Dù tính những suy đoán của chúng ta hôm nay đều đúng, cách làm của Cam Lê vẫn là có gì đó kỳ quái, em nhất định phải cẩn thận."
"Em rõ rồi." Lạc Thanh Hoài đồng ý, "Anh đem đồ đi trước đi, em dẫn kẻ ở cửa đi cho anh."
Hoắc Chu hít sâu một hơi, hôn lên má lúm đồng tiền của Lạc Thanh Hoài một cái: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau ra cửa, Lạc Thanh Hoài dẫn kẻ canh cửa đi, Hoắc Chu dứt khoát nhảy từ tường vây khu đô thị bên cạnh ra.
Trời đã tối, không ai phát hiện ra anh, anh bèn bắt một chiếc xe đến thẳng bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Dương Khải Hàng đang làm nũng với vợ: "... Không muốn ăn, em đút thì anh có thể miễn cưỡng ăn hai miếng."
Vợ Dương Khải Hàng bất đắc dĩ nói: "Anh bị thương ở chân, ăn cơm thì không cần chân. Lát nữa có người tới thăm anh, xem cái mặt già của anh gác lên chỗ nào."
Mắng thì không chút lưu tình, động tác lại vô cùng dịu dàng, mỗi ngụm đều phải đưa lên môi thử trước để xem nhiệt độ có phù hợp hay không.
Hoắc Chu đứng ở cửa nhìn hai người đút nhau nửa chén cháo, mới phát hiện bản thân có chút ngốc.
Anh ngẫm nghĩ, chạy xuống lầu, mua một bó hồng đỏ rực.
Đến thời điểm anh trở về, Dương Khải Hàng đã cơm nước xong xuôi, Dương đại tẩu đang thu dọn bát đũa ăn.
Hoắc Chu gõ cửa đi vào, cười tủm tỉm mà gọi một tiếng: "Chào chị dâu!"
"Cậu là Tiểu Hoắc sao?" Dương đại tẩu không tính là quá mức xinh đẹp, nhưng khí chất dịu dàng thanh nhã, khi cười rộ lên sẽ khiến người ta cảm thấy thế giới này đều dịu dàng, "Có nghe lão Dương nhắc tới cậu rất nhiều lần."
Dương Khải Hàng ở trên giường bất mãn nói: "Mua hoa làm gì? Còn không bằng mua đồ ăn, tiểu tử không hiểu sinh hoạt, lãng phí tiền."
Hoắc Chu thấy hai ngày nay ông gầy đi không ít, những dược vật đó vốn dĩ đã có tác dụng phụ, còn may trạng thái tinh thần vẫn rất tốt, ăn cũng không ít, hẳn là có thể vượt qua.
"Không phải tôi không hiểu sinh hoạt, mà là đội trưởng Dương không hiểu tình thú." Hoắc Chu cười trêu ghẹo, "Hơn nữa, hoa này không phải mua cho ngài, ngài không có quyền phỉ nhổ."
Dương Khải Hàng lập tức nheo mắt: "Không phải mua cho tôi thì là mua cho ai?"
"Mua cho chị dâu." Hoắc Chu nói rất đương nhiên, còn ân cần tìm bình cắm hoa.
"Đưa hoa hồng cho chị dâu cậu ngay trước mặt tôi?" Dương Khải Hàng giận dữ, "Tiểu tử cậu ngứa da à?"
"Chị dâu tốt như vậy, có người tặng hoa hồng là chuyện bình thường." Hoắc Chu cười nói, "Ngài lên đánh tôi xem."
Kỳ thật anh chỉ đơn thuần cảm thấy hoa hồng đỏ rất đẹp, tươi tắn, rạng rỡ, tràn ngập sức sống cùng hy vọng.
Dương Khải Hàng bỗng nhiên bình tĩnh lại: "Cậu cho là tôi không biết cậu là gay à?"
Hoắc Chu: "..."
Dương đại tẩu vẫn luôn mỉm cười nhìn bọn họ đấu võ mồm, lúc này mới tiếp một câu: "Tiểu Hoắc là đồng tính luyến ái sao? Đã sớm nghe người ta nói, đồng tính luyến ái đều vô cùng ưu tú, lúc đó tôi còn không tin. Lúc này so sánh cậu với lão Dương, tôi lại cảm thấy có vài phần đúng. Cảm ơn hoa của cậu, rất đẹp, tôi rất thích, lão Dương còn chưa từng mua cho tôi."
Dương Khải Hàng kêu thảm thiết một tiếng, phản đối: "Vợ à, sao em lại như vậy? Tiểu tử này có chỗ nào tốt hơn anh? Một bó hoa liền thu mua được em sao?"
Trong lòng Hoắc Chu ngược lại lại cảm thấy ngượng ngùng, anh đương nhiên là biết Dương đại tẩu nói giỡn, trong lòng Dương đại tẩu, có mười anh cũng không bằng một đầu ngón tay của Dương Khải Hàng, chỉ là da mặt không đủ dày như vậy, được khen một lần liền không nhịn được mà đỏ mặt.
"Nhìn Tiểu Hoắc còn đỏ mặt kìa, anh cũng biết đỏ mặt sao?" Dương đại tẩu cười nói, "Thôi, không nói giỡn nữa, hai người nói chuyện, em đi rửa chén."
Bà ra ngoài đóng cửa, mặt Hoắc Chu càng đỏ hơn một chút.
Dương Khải Hàng bắt đầu cười rộ lên: "Chị dâu cậu khẳng định vẫn là theo phe tôi, tiểu tử cậu đừng uổng phí tâm cơ."
Hoắc Chu bất đắc dĩ: "Tôi đã có bạn trai còn phí tâm cơ cái gì... Hai ngày nay ngài cảm thấy thế nào?"
"Khá tốt, chị dâu cậu mỗi ngày đều một hai phải đút tôi ăn, tôi không ăn cũng rất ngại." Dương Khải Hàng dừng một chút, không ba hoa nữa, bắt đầu nói chính sự, "Tại sao muộn như vậy lại đến đây? Có việc gì sao?"
Hoắc Chu đưa túi vật chứng cùng thuốc cho Dương Khải Hàng: "Ngài giao những thứ này cho cục trưởng Lâm, để ông ấy kiểm tra xem dược phẩm có vấn đề gì không. Mặt khác, đây là vân tay, ngài nói với ông ấy đi đối chiếu là ông ấy hiểu."
Tuy rằng Hoắc Chu cùng cục trưởng Lâm đều là thông qua Dương Khải Hàng mà truyền lại tin tức, nhưng thứ nhất là ngại quy định, thứ hai là cũng không muốn làm Dương Khải Hàng nhọc lòng, cho nên sự việc cụ thể bọn họ cũng chưa từng nhiều lời với Dương Khải Hàng.
Về việc vân tay, trước đó Hoắc Chu đã nói qua với cục trưởng Lâm, không cần nói gì thêm, ông nhất định sẽ hiểu.
Dương Khải Hàng biết quy định, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là trịnh trọng nhận lấy.
"Nhưng mà, cũng không biết hai ngày nay cục trưởng Lâm có thời gian đến đây hay không." Dương Khải Hàng chần chờ nói, "Cái này cần rất gấp sao?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Trong lòng Hoắc Chu nhảy dựng, "Cảnh cục xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Khải Hàng gật gật đầu: "Có phạm nhân chết ở trại tạm giam."
Hoắc Chu kinh hãi: "Là ai?"
Nếu chỉ là phạm nhân bình thường thì cục trưởng Lâm sẽ không cần phải để ý như vậy.
Chứng tỏ phạm nhân này nhất định rất quan trọng, hơn nữa còn chết rất kỳ quái... Hoắc Chu giật mình.