Hoắc Chu đương nhiên cũng không có khả năng sinh con, nhưng đoạn đối thoại này làm anh nghĩ tới quá trình tạo ra trẻ con, lửa vừa rồi còn chưa tiêu xuống nay lại bị khơi lên.
"Tới, anh xã giúp em tắm rửa." Hoắc Chu kéo quần áo Lạc Thanh Hoài, trêu ghẹo.
Thân thể Lạc Thanh Hoài bắt đầu có phản ứng dựng sào.
"Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo chạm vào miệng vết thương." Cho dù cánh tay trái Lạc Thanh Hoài đã bị bọc kín mít, Hoắc Chu vẫn cẩn thận nghiêm túc bọc thêm một lớp màng bọc thực phẩm, đảm bảo thời điểm tắm rửa sẽ không dính nước.
Lạc Thanh Hoài cũng bất động, tùy ý anh làm gì, chỉ là đôi mắt vẫn luôn dính trên người Hoắc Chu. Dáng vẻ anh toàn tâm toàn ý vất vả vì hắn như vậy có sức hút chết người.
Hoắc Chu xử lý tốt cánh tay trái của Lạc Thanh Hoài, cầm một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh, cố ý nói: "Hoài Bảo ngoan, đến đây ngồi đi, ca ca gội đầu cho em."
Nước ấm vừa mở, khí nóng trong nhà tắm bắt đầu chậm rãi bốc hơi, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.
Gội đầu thì được, trong khoảng thời gian này Hoắc Chu không phải là lần đầu tiên giúp Lạc Thanh Hoài gội đầu, đã đi từ luống cuống chân tay ban đầu đến thuận buồm xuôi gió bây giờ. Gội đầu còn có cả mát-xa, kỹ thuật có thể so được với tiệm cắt tóc chuyên nghiệp.
Lạc Thanh Hoài ngày thường đều rất hưởng thụ Hoắc Chu gội đầu cho mình, hôm nay lại cảm thấy tâm viên ý mã, trong phòng tắm quá nóng, hơi nóng luôn khiến một ít tình tố nóng bỏng dễ dàng nảy sinh, đầu ngón tay Hoắc Chu còn có điện, khiến da đầu hắn tê tê dại dại.
Vì thế, thời điểm Hoắc Chu xối nước lần cuối cùng, Lạc Thanh Hoài liền "không cẩn thận" đứng lên, dòng nước vốn dĩ chảy vào đầu bèn trực tiếp bị dội vào ngực.
"Em làm gì vậy?" Hoắc Chu hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là bảo vệ cánh tay trái của Lạc Thanh Hoài, vì thế bản thân cũng bị dội ướt.
"A, quần áo ướt." Lạc Thanh Hoài vô tội chớp chớp mắt, nhìn quần áo dán chặt vào người Hoắc Chu mà nuốt nước miếng, "Để em giúp ca ca cởi ra."
"Đừng nhúc nhích, sau lưng em còn có vết thương." Hoắc Chu xem ra cũng đã nhìn được ý đồ của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, "Để anh."
Vết thương sau lưng của Lạc Thanh Hoài so với cánh tay thì không đáng để nhắc tới, nhưng cũng trầy da rất rộng, hiện tại mới bắt đầu lên vảy, tốt nhất là không để dính nước. Bản thân Lạc Thanh Hoài thì không để ý, hắn từ bộ đội trở thành côn đồ, bị thương đã là thói quen, Hoắc Chu lại hết sức cẩn thận.
Anh chỉnh lại vòi hoa sen, bắt đầu thay Lạc Thanh Hoài cởi quần áo.
Cơ bắp hắn rất rắn chắc, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng hình thể vẫn luôn thiên gầy, trong khoảng thời gian này không rèn luyện không vận động, lại được tẩm bổ hết sức, cũng có thêm một chút da thịt. Nhưng mà phần thịt này cũng không ảnh hưởng đến cơ bắp đẹp đẽ của hắn, ngược lại còn khiến cơ bắp đầy đủ hơn một chút, giống như người khác ăn xong sẽ thành bụng mỡ, Lạc Thanh Hoài ăn xong liền trực tiếp biến thành cơ bắp trưởng thành.
Hoắc Chu không thích vận động, về cơ bắp thì cách biệt Lạc Thanh Hoài quá xa, cho nên mỗi lần sờ đến cơ bắp Lạc Thanh Hoài đều sẽ hâm mộ.
Anh đã hâm mộ thì liền yêu thích không buông tay, tắm rửa cũng ăn bớt, còn vô thức nuốt nước miếng. Lạc Thanh Hoài rũ mắt, nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của Hoắc Chu, ánh mắt càng ngày càng sâu.
"Anh xã." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên gọi một tiếng.
Có thể là bởi vì trong phòng tắm đầy hơi nóng, cũng có thể cảm tình trong lòng Lạc Thanh Hoài quá sâu, một tiếng "anh xã" này vừa mị hoặc, lười biếng lại khàn khàn, gợi cảm đến hết thuốc chữa.
Chân Hoắc Chu mềm nhũn, tay vội vàng chống lên tường bên cạnh nhằm đứng vững, kết quả trên tường đều là nước, vô cùng trơn, Hoắc Chu lúc này chân mềm lại thêm trượt tay mà trực tiếp ngã ngồi lên mặt đất.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Hoắc Chu: "..."
Hoắc Chu cảm thấy quá mức mất mặt, giả vờ tức giận nói: "Gọi anh xã làm gì?"
Vừa nói vừa chống tay lên mặt đất, muốn đứng lên.
"Không phải anh muốn ở mặt trên sao?" Lạc Thanh Hoài nói, "Buổi tối hôm nay tùy anh."
Hoắc Chu vừa mới đứng lên được nửa, nghe được lần này chân lại mềm nhũn, trực tiếp quỳ trước mặt Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Hoắc Chu: "..."
Hoắc Chu lần này bất chấp mất mặt, có tà hỏa từ đáy lòng muốn xông ra. Ngọn lửa này như đã bị áp lực thật lâu, một khi đã được châm ngòi thì sẽ không dập được, giây lát đã cháy khắp người, càng thiêu càng mạnh, bản thân Hoắc Chu cũng kinh ngạc. Ngọn lửa này rốt cuộc bắt đầu tồn tại từ khi nào?
Từ nụ hôn vừa rồi sao? Không phải, hẳn là còn từ trước đó.
Cũng không phải từ bệnh viện về, còn trước đó nữa.
Có thể là thời điểm gặp lại? Không, đại khái là từ trước khi tách ra đã có...
Hốc mắt Hoắc Chu đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hoài, nhưng anh quên mất tư thế hiện tại của mình, anh vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Thanh Hoài đập thẳng vào mặt.
Hoắc Chu ngẩn ra một giây, không kịp nghĩ cái gì, tựa hồ theo bản năng mà ngậm vào.
Lần này người mềm chân đổi thành Lạc Thanh Hoài, hắn may mắn hơn Hoắc Chu một chút, bắt được tay nắm vòi hoa sen.
Nước ấm quên tắt còn chảy ào ào, kính phòng tắm bị sương mờ làm mờ, không nhìn được cái gì, nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc mờ ám trong dòng nước cùng tiếng nước chảy rất kỳ quái.
Một lúc lâu sau, trong phòng tắm rốt cuộc yên tĩnh lại, Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài để trần cơ thể đi ra, gương mặt hai người đều đỏ như máu.
"Để anh thổi..." Hoắc Chu vừa mở miệng thì lập tức phát hiện giọng mình hiện tại khàn đến kỳ cục, lại phát hiện thêm vấn đề dấu chấm, vội vàng bổ sung nửa câu sau, "Sấy khô tóc đi."
Hô hấp Lạc Thanh Hoài dồn dập, xoa lung tung trên đầu: "Em không cần, lên giường đi."
Vừa rồi hắn đã đồng ý với Hoắc Chu, lúc này rất tự giác bò lên giường, còn cẩn thận mà đưa bôi trơn cùng bao đến tay Hoắc Chu: "Anh sẽ làm sao?"
Hoắc Chu nhìn sau lưng rắn chắc trơn bóng của hắn, nói: "Anh đương nhiên sẽ làm."
Anh cầm bôi trơn, lại là xoa phía sau của bản thân.
Lạc Thanh Hoài là lần đầu tiên ở dưới, trong lòng không khỏi hồi hộp, thân thể vô thức căng thẳng, xương bả vai tinh xảo nhô ra, giống một con bướm sắp sửa vỗ cánh bay đi.
Một lát sau, Lạc Thanh Hoài không cảm giác được động tĩnh của Hoắc Chu, bỗng nhiên nhớ tới trên lưng mình có vài vết sẹo, tức khắc càng thêm căng thẳng.
Hoắc Chu sẽ không ghét bỏ hắn chứ? Bản thân hắn cũng chưa từng thấy qua vết sẹo sau lưng trông như thế nào, nhưng nghĩ cũng biết, vết sẹo có thể đẹp sao? Chắc chắn là vô cùng xấu, có khi nào Hoắc Chu nhìn thấy vết sẹo nên không có hứng thú nữa không?
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên cảm thấy không biết nên làm gì, khi đối mặt với kẻ địch vừa giảo hoạt vừa hung tàn cũng có thể rất nhanh mà nghĩ ra biện pháp ứng đối. Nhưng duy độc khi đối mặt với Hoắc Chu, hắn lại không hề có biện pháp gì.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Hoắc Chu vẫn không chạm vào hắn.
Tay đặt bên người của Lạc Thanh Hoài vô thức nắm chặt.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, khiến người ta rất bất an. Lạc Thanh Hoài cảm giác sống một giây bằng một năm, cũng muốn phát điên.
Làm sao bây giờ?
"Ca ca?" Lạc Thanh Hoài rốt cuộc nhịn không nổi, bất an gọi một tiếng.
Hoắc Chu là lần đầu tiên tự bôi trơn cho mình, vô cùng chật vật, lại không muốn bị Lạc Thanh Hoài nghe thấy, cảm thấy vô cùng thẹn, vẫn luôn cắn môi chịu đựng. Lúc này bỗng nhiên nghe được Lạc Thanh Hoài gọi một tiếng như vậy, ngực bị va chạm mạnh một chút, tức khắc liền nhịn không nổi.
Lạc Thanh Hoài từ nhỏ đến lớn đều rất tự chủ, do quan hệ gia đình nên hắn trưởng thành từ rất sớm, cũng rất tự lập, rất ít khi hoài nghi bản thân. Bởi vì dù người khác nghi ngờ hắn thì cũng không có ảnh hưởng gì tới Lạc Thanh Hoài. Chỉ duy độc với Hoắc Chu thì không, Lạc Thanh Hoài rất sợ Hoắc Chu không thích hắn, loại bất an này chỉ xuất hiện ở trên người Hoắc Chu.
Trong lòng Lạc Thanh Hoài trầm xuống, quả nhiên là nhìn không được sao?
Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài làm loại chuyện này, trừ đi lần đầu tiên là anh uống say chủ động bắt đầu, sau đó vẫn là Lạc Thanh Hoài hoàn thành. Sau này một lần lại một lần đều là Lạc Thanh Hoài chủ động, hầu hạ anh thật sự thoải mái, Hoắc Chu trên cơ bản chính là nằm hưởng thụ.
Cho nên đây là lần đầu tiên anh chủ động, trong lòng anh vẫn là thẹn thùng, căn bản không dám nhìn vào mắt Lạc Thanh Hoài.
Anh rũ mắt, lông mi run rẩy không ngừng, tay chân luống cuống thay Lạc Thanh Hoài mang bao.
Trong lòng Lạc Thanh Hoài lại nghĩ khác, nhìn dáng vẻ này của Hoắc Chu, cảm giác tự nhiên sẽ không giống.
Trong lòng Lạc Thanh Hoài đại khái là Hoắc Chu không cứng nổi với hắn, lại không muốn làm tổn thương tự tôn của hắn, hết cách mới phải như vậy.
Đây tuyệt đối là đả kích lớn nhất đời này mà Lạc Thanh Hoài đã chịu, hắn thật sự đã muốn phát điên, cho nên chưa kịp ngăn cản, trong đầu tất cả đều là đủ loại suy nghĩ miên man.
Chờ đến khi Hoắc Chu ngồi lên, Lạc Thanh Hoài mới phục hồi tinh thần.
Hắn nhìn thấy trên mặt Hoắc Chu có vẻ đau đớn, rất khổ sở: "Ca ca, anh không cần như vậy..."
"Cái gì?" Hoắc Chu là lần đầu tiên dùng tư thế này, xâm nhập quá sâu, hơn nữa còn bôi trơn không đúng chỗ, khiến anh có chỗ đau đớn, "Làm sao vậy? Em không thích?"
"Em rất thích." Lạc Thanh Hoài càng khó chịu, thân thể hắn rất thích, thích đến mức sắp không có ý bận tâm đến cảm giác của Hoắc Chu, "Nhưng anh không thích."
Hoắc Chu còn chưa nhận ra được hắn không đúng, hai người ông nói gà bà nói vịt mà nói chuyện, "Vẫn còn ổn, chỉ là... có hơi mệt."
Lạc Thanh Hoài cuối cùng cũng nhịn không được, thấp giọng giận dữ: "Dừng!"
Hoắc Chu vừa mới tìm được cảm giác, lập tức ngây người: "Hả?"
Hốc mắt Lạc Thanh Hoài ửng đỏ, siết chặt eo Hoắc Chu, sau một lúc lâu mới nói: "Em, em đi phẫu thuật tiêu sẹo, có thể chứ?"
Hoắc Chu khiếp hãi đến trong đầu rối tung: "... Em đang nói cái gì?!"
"Anh, anh không phải chê em xấu sao?" Lạc Thanh Hoài quay mặt đi, "Em đi tiêu sẹo..."
Hoắc Chu muốn điên rồi: "Em như vậy còn xấu, trên đời này còn có mỹ nhân sao?"
"Không phải, sẹo trên lưng em..." Lạc Thanh Hoài bắt đầu cảm giác có gì đó không đúng.
Hoắc Chu không rõ vì sao Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên như vậy, nhưng vẫn nói: "Sẹo cũng không xấu, tuy rằng anh rất đau lòng nhưng không thể không thừa nhận, anh cũng có kiêu ngạo, những vết sẹo đó là huân chương chiến công của em, vì sao lại muốn đi xóa nó?"
Lạc Thanh Hoài hồi hộp mà nhìn chằm chằm Hoắc Chu: "Vậy anh, vì sao lại không muốn... thượng em?"
Hoắc Chu: "..."
Lạc Thanh Hoài không thấy anh trả lời lại càng thêm hồi hộp, vô ý thức mà tăng sức lực trên tay, thiếu chút nữa đã bẻ gãy eo Hoắc Chu.
Hoắc Chu nhìn hắn thật sự bất an, vừa tức vừa gấp, không thể nhịn được nữa: "Bởi vì sảng khoái!"
Lạc Thanh Hoài: "???"
"Em thượng rất thoải mái." Hoắc Chu nhắm mắt lại, đỏ rực từ trán tới ngực, "Em vừa lòng chưa?"
Lạc Thanh Hoài ngơ ngẩn nhìn Hoắc Chu, hô hấp dồn dập, hốc mắt từ ửng đỏ biến thành đỏ bừng, đột nhiên dùng lực một chút, xoay người đè Hoắc Chu dưới thân.
Hoắc Chu kêu lên một tiếng, cũng bất chấp thẹn thùng: "Cẩn thận tay em!"
Lạc Thanh Hoài hơi đâu còn nhớ tới tay mình bị thương, đôi mắt khóa chặt mặt Hoắc Chu, điên cuồng tiến công: "Thoải mái như này sao? Hay như này? Như này..."
Hoắc Chu đã hoàn toàn phát điên: "A a a a... Ông xã, anh sai rồi, anh không bao giờ mơ ước mông em nữa, em mau dừng lại ngay!"