Ta tên là A Kính, năm nay 11 tuổi, ở một nơi gọi là thôn Bích Thủy.
Thôn Bích Thủy là một thôn rất lớn, mỗi nhà chúng ta có một căn nhà, bao quanh nhà là từng mảnh ruộng đất. Chuyện ruộng đồng đều do chúng ta mọi người cùng nhau làm, bình thường cha mẹ ta còn có thúc thúc thẩm thẩm sẽ cùng nhau trồng trọt, thu được cái gì mọi người liền phân ra. Đương nhiên lúc nhà nông nhàn rỗi, bá bá thúc thúc dưới sự dẫn dắt của phụ thân cùng nhau vào núi bắt chút thú rừng cho bọn trẻ tham ăn chúng ta. Cứ đến lúc này, chúng ta mấy đứa bé đứa nào miệng cũng chảy nước miếng.
Cha ta nhìn rất cao rất cao, mẹ ta dịu dàng hay cười, ta còn có một ca ca vui vẻ hay dẫn chúng ta chạy loạn khắp núi. Đương nhiên, ta còn có rất nhiều bá bá, thúc thúc cùng thẩm thẩm.
Việc này, bá bá thúc thúc đối với ta rất tốt, trong đó ta ưa thích nhất là Lỗ bá bá cùng Bùi thúc thúc. Lỗ bá bá sẽ vỗ lấy tay biến ảo thuật cho ta xem, còn có một chòm râu xuề xòa cho ta kéo chơi. Đương nhiên sau này lúc ta lớn lên một chút, cũng không dám kéo nữa, o(╯□╰)o.
Mẹ ta nói, nếu như ta còn dám kéo chòm râu của Lỗ bá bá, nàng sẽ không cho ta gặm giò heo nữa. Nghĩ đến hương vị thơm nồng cùng thịt dai dai của giò heo, ta cảm thấy vẫn cách ly chòm râu của Lỗ bá bá xa một chút thì tốt hơn, đồ chơi có thể bỏ, ăn thì không.
Không có chòm râu của Lỗ bá bá, ta liền đem ánh mắt chuyển sang Bùi thúc thúc. Bùi thúc thúc người này bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng hắn đối với ta rất tốt. Hắn chỉ có ba con trai, đều là trứng thối, cho nên hắn rất sủng ái ta, ta muốn cái gì hắn cũng cho, có lúc còn len lén mang giò heo cho ta ăn. Ta không có chòm râu để chơi nên liền giả vờ khổ sở bôi nước mắt để hắn dẫn ta đi trèo cây, chỉ tiếc là hắn không bị lừa, hắn nói ta đến chỗ Hoa ca ca học trèo cây. Hừ, ta đương nhiên biết ca ca khẳng định sẽ không mang theo ta đi trèo cây, Bùi thúc thúc chỉ ứng phó ta mà thôi, trong lòng ta rất rõ ràng, ta không còn là đứa bé.
Thiên Phi nhà Lỗ bá bá tốt bụng bay lại đây nói: "Cùng ta đi tìm bảo bối không?"
Ta nhàm chán nhìn Thiên Phi một cái, nghĩ thầm tìm bảo cái gì a, trong núi này có mảnh đất nào ta chưa đi qua. Thiên Phi lại thần thần bí bí nói cho chúng ta biết: "Cơm Nắm ca ca nói, trong hầm nhà ta có thứ rất thú vị, buổi tối sẽ phát sáng."
Ta nghe vậy có hứng thú, ta biết Cơm Nắm ca ca nhà ta rất thông minh, hắn nói lên chủ ý nhất định sẽ không tồi.
=========================
Ngày hôm sau, phụ thân cùng bá bá thúc thúc đều ra đồng làm việc, mẹ thì cùng một đám thẩm thẩm ở trong sân phơi những trái cây hoa quả hái được trên núi. Cơm Nắm ca ca nhà ta trừng ta một cái, ta liền len lén theo hắn chạy đi.
Đến sau nhà Lỗ bá bá, chúng ta thấy một nhóm người đã tụ tập tại đây. Trên mặt mọi người đều rất hưng phấn, nghĩ sau này có thể có bảo bối phát sáng để chơi rồi.
Hầm này nghe nói lúc trước nhà Lỗ bá bá sử dụng, sau này bởi vì quá nhỏ nên bỏ không dùng nữa. Bây giờ, chúng ta đi xuống miệng hầm liền bị một mùi vị kỳ quái đánh thẳng tới, bên trong đen ngòm, cái gì cũng nhìn không rõ.
Cơm Nắm ca ca vén tay áo lên, móc ra đến một cây đánh lửa, sau đó đem cây đánh lửa này bỏ vào hầm. Thiên Phi rất kinh ngạc hỏi: "Làm gì vậy? Huynh muốn đốt bảo bối sao?"
Ta nhẫn nhịn không ngừng cười nhạo Thiên Phi: "Ngươi không biết rồi, cha ta đã nói, lâu ngày không dùng thì trong hầm có thể có khí độc, trước tiên phải dùng lửa để đốt."
Qua chốc lát, Cơm Nắm ca ca ngửi ngửi, cuối cùng nói: "Có thể xuống." Vừa nói hắn liền lập tức nhảy xuống.
Thiên Phi do dự rồi cũng nhảy xuống theo, mấy ca ca khác đương nhiên không cam lòng đi sau, cũng thuận theo nhảy.
Ta xăn xăn ống quần, đỡ lấy miệng hầm cũng theo nhảy. Phía dưới, Thiên Phi còn gọi: "Mau, ta đỡ ngươi."
Ta không nghe hắn, nhẹ nhàng rơi xuống đáy hầm. Thật ra bên trong hầm có bùn đất mềm cùng lá cây, căn bản ngã xuống không đau. Thiên Phi người này chỉ thích vui hoan nịnh hót ta mà thôi, việc này trong lòng ta đương nhiên biết rất rõ.
Một đám nhóc choai choai nhảy xuống, hầm nho nhỏ này nhất thời đẩy người, trong bóng tối có người dẫm lên chân ta, còn nói ngươi tránh ra để ta đi tìm bảo bối. Cuối cùng Cơm Nắm ca ca chợt nhỏ giọng nói: "Đừng kêu, bảo bối đang ở trong này!"
Mọi người lập tức không nói lời nào, liền nhìn dưới chân Cơm Nắm ca ca.
Chỉ thấy có cái gì đó đang lấp lánh phản quang, có bạch quang, có lục quang, còn có hồng quang. Ánh quang này rất nhu hòa, đèn dầu trong nhà không thể so được.
Toàn bộ chúng ta kinh ngạc ngây người, mắt trợn tròn nhìn Cơm Nắm ca ca hất những cành khô lá khô ra, cuối cùng đem những thứ kia bới ra.
Mọi người lập tức thanh tỉnh, cùng đi tới, ngồi xổm xuống bắt đầu đào bảo bối, có cái hình vuông, có cái hình tròn. Ta nhanh mắt nhanh tay, đem này một chuỗi hồng sắc xinh đẹp cầm lấy.
Cơm Nắm ca ca thấy mọi người loạn thành một đoàn, liền cùng mọi người thương nghị nói, bảo bối này có rất nhiều, không bằng chúng ta đem phần lớn giấu ở trong này, mỗi người chỉ cầm một cái ra ngoài, như vậy không dễ bị người lớn phát hiện.
Đám người này luôn luôn nghe lời Cơm Nắm ca ca, đương nhiên không có ý kiến, liền bày tỏ tán đồng, thế là nắm bảo bối trong tay leo ra ngoài hầm.
Thiên Phi lấy được một cái màu lục, lớn giống như trứng gà, lòng ta nhất thời có chút tham lam, ta cảm thấy màu lục của hắn còn đẹp hơn cả màu hồng của ta. Thiên Phi nhìn ra ý của ta, nói đổi với ta. Lòng ta có tránh né, cuối cùng lắc lắc đầu, ta mới không cần đồ của hắn.
Một ngày này, trong lòng mọi người đều rất hưng phấn, cũng rất thấp thỏm, trong lòng cất dấu những bảo bối kia cũng có chút không được tự nhiên. Mẹ ta thậm chí còn lạ kỳ hỏi ta, A Kính không phải con thích nhất là gặm giò heo sao, sao hôm nay không có thích thú gì nữa.
Ta vội vàng cúi đầu nhìn, thì ra trong chén xác thực là giò heo a! Ta vội vã làm bộ bình thường hứng thú gặm giò heo, cuối cùng mẹ không nhìn ra cái gì không đúng.
=========================
Lúc đám trẻ chúng ta có bảo bối rồi, mọi người đều trở nên không giống trước, không có việc gì liền len lén vui vẻ lấy ra vui đùa một chút. Cơm Nắm ca ca rất không vui, hắn cảnh cáo mọi người phải giữ lấy cho tốt, không được để người lớn thấy. Ta biết rõ hắn lo lắng bị mất, nhưng ta cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị người lớn biết.
Chuyện quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, lão đại nhà Bùi thúc thúc gọi là Thiết Đản, bình thường ta gọi hắn là Thiết Đản ca ca. Thiết Đản ca ca vui vẻ thích tiểu cô nương phía tây của thôn gọi là tiểu Áp, hắn vì nịnh hót người ta nên đem bảo bối của mình cho tiểu Áp chơi, nhưng ai dè lại bị Trần gia Tiểu Tam thấy được. Tiểu Tam cũng muốn chơi, thế là liền cướp của Thiết Đản ca ca, cuối cùng hai đứa trẻ liền nháo lên.
Lúc người lớn đem bọn hắn tách ra hỏi thăm nguyên do sự tình thì Trần gia Tiểu Tam không có chí khí, con nít khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Ta cũng muốn chơi lam bảo bối!"
Người lớn vừa đi vụ nước về, liền hỏi cái gì là lam bảo bối, chúng ta một đám liều mạng trốn tránh, Cơm Nắm ca ca càng thêm mặt sắt không nói lời nào.
Sau này cha ta và Lỗ bá bá cũng đến, cha ta ép hỏi Cơm Nắm ca ca, Lỗ bá bá ép hỏi Thiên Phi, hai người miệng mồm bướng bỉnh, đều không nói. Cuối cùng rốt cuộc là cha ta lợi hại, hắn trực tiếp hỏi đứa bé nhỏ nhất trong đám chúng ta. Đứa bé kia bị cha ta lạnh mặt nhìn chằm chằm, cuối cùng "oa" một tiếng khóc lớn, run rẩy đem bảo bối giấu trong váy mang ra.
Lỗ bá bá tiến lên một phát bắt lấy bảo bối, tử tế nhìn rồi hoang mang nói: "Khối đá này nhìn thật quen mắt. . . . . ."
Nhưng hắn hoang mang một chút, sau đó thịt trên mặt lập tức cứng lại, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn cha ta nói: "Đây không phải là đồ năm ấy ta mang đến sao!"
==================================
Bảo bối của chúng ta toàn bộ đều bị lấy mất. Đám nhỏ chúng ta bị cha mẹ của mình lĩnh trở về tiến hành giáo dục một phen. Mẹ ta tức giận cầm lấy cành liễu nhỏ muốn đánh ta cùng anh ta, nhưng cha ta ôm lấy ta, nói muốn đánh thì đánh Cơm Nắm, là Cơm Nắm xử hư muội muội.
Mẹ ta luôn luôn nghe cha ta , lập tức liền lấy cành liễu hướng Cơm Nắm ca ca kêu lên. . . . . . Đón lấy tình cảnh ta không dám nhìn, ta vội vàng bưng mắt chạy vào giường, làm bộ rất đáng thương rất sợ hãi. Ta biết rõ bộ dáng này của ta làm cha ta càng đau ta.
Ai dè mẹ ta quay đầu hừ một tiếng nói: "Chàng xem nó giả vờ đi, nó làm gì có sợ, trong lòng đang vui thích đấy!"
Ta bưng bít mắt lại, trong lòng thẳng kêu, trời đất chứng giám, ta không có vui thích a, ta chỉ không muốn bị đánh! Ta chỉ muốn tiếp tục gặm giò heo a!
Từ ngày đó, đám trẻ chúng ta cũng không thấy qua bóng dáng của bảo bối nữa, cái hầm đào ra bảo bối cũng bị lấp lại. Lúc đầu mọi người thấy thật đáng tiếc, nhưng mùa đông còn có tuyết để chơi, mùa xuân có châu chấu, mùa hạ có ve sầu, mùa thu còn có thể trèo lên cây tìm mật ong ăn. Niềm vui thú của chúng ta rất nhiều, việc này dần dần trôi vào quên lãng.
Vài năm sau, Cơm Nắm ca ca nhà ta nháo lên nói muốn đi ra ngoài núi lăn lộn. Mẹ ta không muốn, cha ta không dám phát biểu ý kiến, ta ở một bên quấy loạn thêm.
Cuối cùng vào một sáng sớm mai chúng ta chưa tỉnh lại, Cơm Nắm ca ca một mình một người rời khỏi, trên bàn để lại một phong thư.
Mẹ ta khóc đến thiếu chút nữa ngất xỉu, nói đứa bé này cái gì cũng không mang theo, đi ra ngoài biết làm sao, một đứa bé trong núi lần đầu tiên đi ra ngoài cũng không phải dễ dàng. Cha ta lại tỉnh táo cầm tờ giấy bình tĩnh nói: "Nó cầm chuỗi hạt châu năm ấy lão Lỗ mang đến."
Ta phẫn hận, chẳng lẽ lúc đó ca ca ta thế mà len lén cầm hai bảo bối, kết quả cuối cùng chỉ nộp lên một cái? ? !
Ta rất uất ức, ta rất bất đắc dĩ, ta cảm thấy mình không phải không thông minh bằng Cơm Nắm ca ca, dựa vào cái gì ta không thể đi ra ngoài lăn lộn một phen?
Chỉ tiếc năm ấy ta không tồn tại cái tâm này, len lén lưu lại một bảo bối!
Thiên Phi nhìn ra khổ sở của ta, len lén nói với ta: "Mẹ ta có một ít bạch trắng cũng ngân lượng, là đồ trước kia ở ngoài núi, bây giờ vẫn đặt trong hộp trang sức đấy."
Mắt ta sáng lên, níu lấy cổ áo Thiên Phi nói: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi đi!"
Thiên Phi trộm bạc trắng ngân lượng của mẹ hắn, chúng ta cũng nhân một ngày trời chưa sáng rời khỏi thôn Bích Thủy.
Lúc đi ra ngoài sân nhỏ, lòng ta chợt rất không nỡ bỏ cha và mẹ, nhưng ta len lén xuyên qua cửa giấy nhìn vào. Ta thấy cha ta vẫn như cũ ôm mẹ ta, mẹ ta thế mà vẫn giống như đứa bé tựa vào trong lòng cha ta.
Lòng ta âm thầm cười một phen, nghĩ thầm mẹ ta có cha ta, cha ta có ta mẹ, ít đi chúng ta bọn họ cũng không sợ, với lại ta còn trở về.
Nghĩ thông suốt, ta không chút nào do dự đeo lấy gói đồ nhỏ rời khỏi.
Sáng sớm này, trong núi có sương, ta cùng Thiên Phi hướng ngoài núi mà đi, đi tới đầu núi nhỏ chúng ta quay đầu nhìn, trước mắt một mảnh sương mù, chúng ta không thấy được tiểu sơn thôn quen thuộc ngày xưa nữa.
Thiên Phi thúc giục ta: "Nhanh lên, nếu không sẽ bị bắt gặp."
Ta suy nghĩ thấy cũng đúng, liền vội vã cùng hắn gấp rút lên đường.
Ngay lúc đó ta đương nhiên sẽ không ngờ, chuyến đi này chính là vài năm.
Vài năm, ta đi qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, cũng kinh nghiệm rất nhiều chuyện.
Ta tự mình trải qua một triều đại sụp đổ, thấy được một Vương Quốc nổi lên. Ta cũng chứng kiến một đoạn lại một đoạn chuyện tình cảm động lòng người.
Đương nhiên, ta còn gặp được một nam nhân giống cha ta yêu thương mẹ ta sủng ta như vậy.
Vài năm sau, Cơm Nắm ca ca nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Ta gật gật đầu, dắt lấy ta nam nhân ta yêu, nghiêm túc nói cho biết hắn: "Ở một nơi xa xôi, có thôn Bích Thủy, đó là một nơi rất tốt."