Cứ như vậy, Long Phách Thiên được Nhược Vi chăm sóc, thân thể từ từ khá hơn, hơn nữa Nhược Vi mỗi ngày lặng lẽ đổi nước Linh Tuyền cho ông ta uống..., không có mấy ngày là khỏe không sai biệt lắm. ( phía dưới trong không gian nước gọi chung là nước Linh Tuyền )
Long Phách Thiên cảm thấy ở chỗ này tu dưỡng, trong khoảng thời gian này là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ông, mấy tiểu oa nhi chăm sóc mình hay cùng chăm sóc người thân của mình rất tận tâm, quan trọng nhất là cô gái nhỏ đó làm thức ăn ăn quá ngon rồi, được rồi, Nhược Vi, sự xưng hô này vấn đề Nhược Vi đã cải chính nhiều lần, Long Phách Thiên liền thích gọi nàng là cô gái nhỏ...
Mỗi lần thấy dáng vẻ rối rắn của Nhược Vi, Long Phách Thiên liền đặc biệt vui vẻ, Nhược Vi mỗi lần đều nói ông ta tệ hại hứng thú, sau đó thở phì phò gọi ông là Quái lão đầu, từ đó về sau cái này tên liền truyền ra ngoài, đưa đến hơn nhiều năm về sau tất cả mọi người không biết ông tên là cái gì, chỉ nhớ rõ cái tên Quái lão đầu này thôi.
Hiện tại cái nhà này so với trước kia càng giống nhà hơn, so với trước kia hơi nhiều một chút nhân khí, chỉ là trong đó rất lớn một phần nguyên nhân là bởi vì Nhược Vi mỗi ngày cùng Long Phách Thiên bởi vì cách gọi mà tranh đấu...
Hai người cũng làm không biết mệt, cho nên Đào Đào cùng Thụy Ca bây giờ đã thấy nhưng không thể trách rồi, thời điểm vừa mới bắt đầu thấy hai người có cái bộ dáng này còn rất lo lắng, về sau thấy hai huynh đệ đã có thể làm được là trực tiếp không để mắt đến....
Bởi vì nguyên nhân có Long Phách Thiên ở trong nhà, Nhược Vi đã thật lâu không có vào trong không gian xử lý bản than gì đó rồi, xem ra cái vẫn đề này cần giả quyết gấp một chút.
Mấy ngày này chung đụng, không có tình cảm là không thể nào, kiếp trước mình là một cô nhi, chưa từng có thể nghiệm qua sự ấm áp của người nhà, xuyên qua cái chỗ này, mặc dù Đào Đào cùng Thụy Ca để cho nàng có người nhà, nhưng bọn họ cũng so với mình còn nhỏ, khi bọn hắn trước mặt mình vĩnh viễn đều cần kiên cường, mà Long Phách Thiên mặc dù mỗi ngày hi hi ha ha trêu chọc mình, tuy nhiên lại để cho mình rất có cảm giác an toàn...
Giống như ông nội của mình vậy, cho nên, mặc kệ như thế nào, nếu như ông nguyện ý nói lưu lại, mình cũng sẽ không đuổi ông ấy đi, đem ông làm thành người thân của mình chăm sóc là tốt rồi.
Ưmh, cứ như vậy, không có gì phải lo lắng rồi...
Hôm nay, sau khi mọi người ăn sáng xong, Nhược Vi đem mấy người trong nhà cũng gọi đến phòng khách, mặc dù Đào Đào cùng Thụy Ca còn nhỏ, nhưng là Nhược Vi coi bọn hắn như những người trưởng thành để đối đãi, để cho bọn họ từ nhỏ đã bồi dưỡng ý thức suy tính, có đôi khí ý tưởng của đứa trẻ nhỏ cũng có tính xây dựng.
Nhược Vi cho tới bây giờ cũng không xem nhẹ.
Gì mà một người, cũng vẫn dạy hai người đệ đệ không thể xem nhẹ bất luận kẻ nào, chỉ là cũng không thể quá không tự tin, Nhược Vi vẫn luôn bình ổn chờ thái độ dạy hai người đệ đệ, suy nghĩ vấn đề có lợi cho hai người này, mà rất nhiều kinh nghiệm thường thường đúng là như vậy từ từ tích lũy lên.
Trông thấy tất cả mọi người tiến vào, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, Long Phách Thiên nhìn cái trận thế này, trong lòng cũng mơ hồ đoán được sợ là vì chuyện tình của mình, mình ở nơi này cũng một đoạn thời gian rất dài, nên đem sự tình nói ra rõ ràng rồi, hi vọng bọn họ nguyện ý giữ mình lại.
Nhìn thấy Nhược Vi, một cô gái nhỏ muốn chống lên cái nhà này cũng thật cực khổ, nếu như mình có thể lưu lại cũng có thể giúp nàng giảm bớt một cái gánh nặng, ít nhất lấy bản lĩnh của mình không sợ người khác đến cửa bắt nạt... ai! Mình khi nào trả muốn suy tính những thứ đồ này rồi...
“Quái lão đầu, thương thế của ông cũng khá, về sau có tính toán gì hay không?” Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, Nhược Vi đem lời muốn hỏi nói ra, dù sao giải quyết cái vấn đề này cũng là chuyện sớm hay muộn...
Quả nhiên là chuyện này, Long Phách Thiên nghe được vấn đề Nhược Vi vừa nói mà mình cũng thầm nghĩ đến.
“Cũng không có những tính toán gì khác, ta hiện tại cũng chỉ là một người cô đơn, không có nơi nào có thể đi rồi, không cần tính toán gì.” Mặt đau lòng nói xong, dùng khổ nhục kế...
Nhìn cái bộ dáng này của ông ta, Đào Đào cùng Thụy Ca, hai cái bánh bao nhỏ lập tức tin, mặc dù còn nghe không hiểu người cô đơn là có ý gì, nhưng không chỗ để đi vẫn là nghe hiểu...
“Tỷ tỷ!” Hai người có vẻ mặt cầu cạnh, thật ra thì trong lòng Nhược Vi đã sớm cười nghiêng ngửa, không ngờ Quái lão đầu lớn tuổi như thế mà còn có mặt vẻ mặt như thế, thật sự là làm cho người ta không chịu nổi, Đào Đào cùng Thụy Ca cũng quá dễ lừa gạt, không được, phương diện này còn phải dậy dỗ bọn nó thật tốt.
“Không có tính toán là cái tính toán gì, ngươi phải nói ý kiến ra đi! Nhà ta cũng không nuôi người ăn không ngồi rồi.”
Long Phách Thiên nhìn vẻ mặt Nhược Vi như muốn bị đánh, lại không thể làm gì, trong lòng tức giận nha!
Nhược Vi nhìn ông ta thấy chính mình cũng không có biện pháp trong lòng rất là hài lòng, trong khoảng thời gian này, mình bị ông ta khi dễ cũng không ít, mặc dù mình trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không thể khiến người khi dễ mình đi! Phải khi dễ trở về...