Giọng nói có chút lo lắng: “Mạc tổng, Mạc nhị gia thật sự đã điều tài vụ một số tiền lớn, nghe nói là dùng để mua một mảnh đất đang đấu giá, nhưng thật ra mảnh đất đó đang đứng tên của nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân Phương Nhã.”
Mạc Côn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Mạc Thiên cười nhạt: “Bên Ninh thị thế nào?”
“Ninh Chính Nguyên lần trước họp tác với Tần Du rất tốt, lần này hắn ta thật sự rất muốn làm tiếp, không ngờ giữa đường lại gặp Mạc nhị gia, trong lòng nhất định đang buồn bực.”
“Chỉ sợ hắn không buồn bực được bao lâu.” - Mạc Thiên cười đáp.
Thang Duy nghe không hiểu: “Ý anh là gì?”
“Không có gì, khi nào bọn chúng giao dịch.” - Mạc Thiên hỏi.
“Hình như là ngày mốt, ở Bảo Pháp tự ở ngoại ô thành phố.”
Mạc Thiên gật đầu một cái: “Chùa Bảo Pháp rất tốt, thích hợp rèn luyện sức khỏe.”
Sau khi cúp máy, Mạc Thiên nhìn đồng hồ, đã hơn bốn mươi phút, nhưng cô gái nhỏ này không có một chút tự giác nào.
Anh đi về phía phòng ngủ, bước vào và trực tiếp bế cô nhấc lên.
Kiều An Hạ giật mình: “Mạc Thiên, anh…”
“Hết giờ, đã đến lúc em phải nghỉ ngơi.” - Mạc Thiên bế cô đi về phía giường ngủ.
Kiều An Hạ cảm thấy không muốn nằm chút nào, cô đã nằm ở bệnh viện quá nhiều, nhìn thấy chiếc giường liền cảm thấy đau lưng.
“Mạc Thiên, hay chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Anh lắc đầu: “Không được.”
Kiều An Hạ ĩu xìu: “Sao vậy?”
“Em không nghỉ ngơi tốt, sao ngày mai có thể ra ngoài chơi.”
“Sao?” - Kiều An Hạ kinh ngạc: “Chúng ta đi chơi sao?”
“Không phải nói chán sao?”
Nhưng Kiều An Hạ thật chất muốn ở nhà xem bản thiết kế.
“Biết Bảo Pháp Tự chứ, chính điện là một tòa nhà cổ, nghe nói vị danh sư thiết kế rất có tiếng, không muốn xem một chút à?”
Nghe thấy Kiều An Hạ liền hăng hái: “Muốn đi muốn đi.”
“Muốn đi liền đi nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”
Mạc Thiên nói xong liền ôm Kiều An Hạ đặt trên giường, cẩn thận ôm vào lòng, gần đây họ đều ngủ ở bệnh viện, hôm nay về lại nơi quen thuộc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Kiều An Hạ tỉnh lại chính là đang nằm trên đùi của Mạc Thiên, mà bọn họ đang ở trên xe, Mạc Thiên đang cầm một quyển sách chăm chú đọc.
Kiều An Hạ đỏ mặt nhìn thân áo trên người, là Mạc Thiên thay cho cô?
Chùa Bảo Pháp chính là mang theo lối kiến trúc cổ, Kiều An Hạ hưng phấn mang điện thoại di động ra chụp rất nhiều ảnh.
Hai người ngồi ở chiếc ghế gỗ ở rừng trúc, gió thổi qua, khiến cho người ta cảm giác thanh tịnh sạch sẽ.
Vì Mạc Thiên đã nói, bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau.
Cô nhanh chóng chiếm dụng máy tính của Mạc Thiên, lấy ý tưởng rừng trúc để sáng tạo nội thất.
Cô phải nỗ lực để chứng tỏ bản thân trước nhà họ Mạc, để cô có thể sánh bước cùng anh.
Mạc Thiên vẫn ngồi một bên, ngắm nhìn cô gái nhỏ đang cặm cụi làm việc.
Đến bữa tối trong chùa đều được ăn cùng nhau một gian bếp, mọi thứ đều là đồ chay, Kiều An Hạ ăn rất vui vẻ.
Đang ăn, có hai người từ bên ngoài đi vào, Mạc Thiên đứng dậy nói: “Chú hai.”
Mạc Côn kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Thiên: “Sao con lại ở đây?”
“Lên chùa tất nhiên là để ăn chay hướng Phật.”
Lời nói đầy ngụ ý của Mạc Thiên, khiến Mạc Côn cười khan một tiếng: “Đúng vậy, ta cùng a di của con cũng tới đây ăn chay niệm Phật.”
Phương Nhã gật đầu một cái nói: “Chúng ta ngồi cùng nhau nhé.”
Mọi người đều nghĩ Mạc Thiên sẽ từ chối, nhưng cuối cùng Mạc Thiên lại gật đầu trước sự kinh ngạc của mọi người.
Bốn người ngồi cùng nhau lại chìm trong im lặng, Phương Nhã lên tiếng trước: “Vết thương của Kiều tiểu thư đã đỡ hơn chưa?”
“Vâng, đã đỡ hơn nhiều rồi.” - Kiều An Hạ đáp.
Bốn người ngồi ăn cơm xong xui, nói mấy câu, hai người họ lại rời đi.
Buổi tối, sau khi về nhà nghỉ, Kiều An Hạ vốn định xem bản thiết kế một lát, nhưng Mạc Thiên lại ép cô tắt máy đi ngủ.
Tắm rửa xong, bên ngoài hình như trời mưa rất lớn, gió núi gào thét ngoài cửa sổ.
Kiều An Hạ nằm trong lòng Mạc Thiên mãi không ngủ được, hai mắt mở ra nhìn cơ bắp trên ngực anh.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn, Kiều An Hạ giật mình, theo bản năng muốn ngồi dậy bật đèn lên.
Mạc Thiên ôm cô lại: “Em muốn làm gì?”
“Anh có nghe thấy gì không?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Không.”
“Không thể, tôi vừa nghe tiếng động rất lớn.”
“Nghe nhầm rồi.” - Mạc Thiên nói xong, liền kéo cô vào lòng, ôm cứng: “Ngốc, ngủ nhanh đi.”
Kiều An Hạ vẫn khăng khăng, trong lòng ngực của anh cựa quậy: “Tôi thật sự nghe thấy.”
“Tiểu hồ ly, đây là em châm ngòi.”
Nghe giọng nói khàn khàn của Mạc Thiên, Kiều An Hạ mới phát hiện mình nằm trong lòng anh làm loạn.
“Tôi…tôi không…ưm…ưm…”
Trong bóng tối, đôi môi người đàn ông chặn chính xác chặn lấy môi cô.
Gần đây Mạc Thiên đã nhịn rất lâu, mỗi đêm ôm cô hưởng thụ mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô, cố gắng hết sức để khống chế dục vọng của bản thân.
Bây giờ, tiểu hồ ly cực kỳ gợi tình cọ cọ vào người, anh sao có thể khống chế được.
Kiều An Hạ bị anh hôn đến mụ mị bàn tay hư hỏng xoa nắn khắp cơ thể mềm nhũn. Lý trí dần dần mất đi, thậm chí quên mất những gì vừa mới quan tâm đến.
Bàn tay to lớn của anh từ từ di chuyển từ vai xuống eo cô.
Kiều An Hạ tim đập lộp bộp, cả người uốn éo: “Nhột…”
Tay của anh dừng lại ở vết thương trên eo cô, vụ tai nạn để lại vết thương dài trên eo cô, ngoằn ngoèo như một con rết.
Trong lòng Kiều An Hạ run lên, cô muốn che lại: “Anh đừng nhìn.”
Mạc Thiên đè tay cô xuống, cẩn thận dùng ngón tay xoa lên vết thương, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn lên vết sẹo.
Đôi môi anh vừa nóng bỏng, vừa dịu dàng, trái tim Kiều An Hạ từng bước chìm xuống.
Đôi môi từ từ tiến lên trên, cuối cùng lại hôn môi cô thật sâu.
Thanh âm khàn khàn từ giữa đôi môi anh, ánh mắt nhìn cô đầy ôn nhu: “Chúng ta… làm một chút… có được không?”
Kiều An Hạ đầu ốc trống rỗng, vô tình gật đầu, Mạc Thiên nhếch môi cười, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đầy hơi thở của cô.
Trong phòng không bật đèn, Kiều An Hạ bị đè dưới thân Mạc Thiên, đôi môi anh điên cuồng hôn cô, trong bóng tối chỉ có tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai.
Kiều An Hạ tùy ý ngửa đầu lên để anh há miệng mút lấy cổ cô, cảm giác bờ môi anh đi đến đâu liền tê dại đến đó, giống như dòng điện chạy từ môi anh đi đến từng thớ thịt.
“Ưm…” - Trong cổ họng vang lên một tiếng rên khẽ.
Nghe thấy tiếng cô rên rỉ, Mạc Thiên càng mút mạnh hơn.
Mạc Thiên dịch xuống phía dưới gặm cắn xương quai xanh của cô, vén váy ngủ của cô lên, nhẹ nhàng vứt xuống giường, đôi bàn tay xoa nắn bộ ngực trần đầy đặn của cô.
Từ sớm Mạc Thiên đã không mặc áo, lúc này liền tuột chiếc quần ra, phóng thích gậy sắt nóng hổi thô to cứng rắn vươn ra, gậy sắt thăm dò cửa h.uyệt trơn ướt của cô, quẹt lên quét xuống đùa giỡn cánh hoa ướt đẫm, chỉ cần ưỡn thắt lưng, là có thể ngay lập tức c.ắm vào tiểu h.uyệt của cô.
Mạc Thiên nắm lấy gậy sắt nóng bỏng ma sát trước cửa động rỉ mật ngọt, t.iểu huyệt bị kích thích liền co lại, như muốn hút cả đầu rùa của anh: “Muốn không, tiểu hồ ly.”
“Ưm…cho vào đi…nhột quá…” - Kiều An Hạ nhướng mông lên như muốn nuốt gậy sắt của anh.
“Cho cái gì vào?” - Gậy sắt cứng rắn đến mức rỉ ra d.ịch trắng, rất muốn c.ắm vào cô: “Nói ra, em muốn tôi chơi em.”
Kiều An Hạ sao có thể nói ra những lời xấu hổ đó: “Mạc Thiên, tôi… xấu hổ lắm…”
Mạc Thiên nhếch môi cười, kéo hai chân cô cao lên, tách ra, phơi bày tất cả trước mắt anh: “Tiểu hồ ly, ướt rồi.”
Vừa nói xong, không đợi cô phản ứng, chôn mặt vào tiểu h.uyệt ẩm ướt.
“Ưm… Ư….ư… ngứa… Mạc Thiên… anh đừng cắn…”
Kiều An Hạ sướng đến mức mụ mị, anh luôn như vậy, mỗi lần làm tình đều đưa cô đến cực hạn.
Sự nhột nhạt dưới thân khiến cô cắn chặt môi, ngón chân níu ga giường, hai tay bắt lấy mái tóc của Mạc Thiên: “ A….a…đừng mút chỗ đó, tôi…đừng liếm nữa.”
Miệng lớn hút sạch mật ngọt rỉ ra từ cửa h.uyệt, đầu lưỡi lại l.iếm qua l.iếm lại cửa động, đầu lưỡi tiến sâu vào cửa động, rồi lại mút lấy hai cánh hoa, vừa l.iếm vừa mút khắp cả hạ thân của cô đến muốn sưng lên.
“A…ưm…Mạc Thiên…dừng lại…tôi… không chịu nổi.” - Kiều An Hạ sướng đến ngứa ngáy, từ sâu bên trong tuôn ra không ngừng mật ngọt, thật sự rất muốn gậy sắt lắp đầy.
Tiếng rên rỉ của Kiều An Hạ kích thích Mạc Thiên càng thêm hưng phấn, đôi môi vẫn không ngừng húp lấy mật ngọt từ bên trong cửa động phun ra. Cái lưỡi tiếp tục vạch hai cánh hoa, hai tay đè chặt hai chân cô banh rộng ra, không nhịn được mà cắn nhẹ vào hạt trân châu, rồi lại mút cắn liên tục hoa h.uyệt của cô.
“Aaaaaaaa…buông…aaaaaa… buông….”
Kiều An Hạ toàn thân run rẩy, hai chân dãy một cái, bàn tay muốn đẩy Mạc Thiên ra, cơ thể co giật từng cơn, từ trong cửa h.uyệt bắn ra một lượng lớn mật dịch, ướt đẫm cả gương mặt người đang chúi mặt vào.
Cô đã đến cao trào…
Mạc Thiên biết cô đã đến cao trào, hơi thở nóng ấm mút một cái, đôi môi luyến tiếc rời khỏi, lại đè cô dưới thân: “Có sướng không, tiểu hồ ly.”
Giọng nói anh khàn khàn, gậy sắt cứng rắn đặt ngay miệng nhỏ ướt sũng nhèm nhẹp: “Có muốn tôi c.ắm vào không, có muốn tôi bắn vào không?”
Kiều An Hạ xấu hổ gật đầu.
Gậy sắt thô to đè lên miệng h.uyệt của cô, dùng sức c.ắm vào bên trong.
Hoa h.uyệt kẹp chặt lấy gậy sắt, tầng tầng lớp lớp thịt non túm lấy gậy sắt, từng đợt rút ra c.ắm vào là từng đợt tách từng tầng thịt dính sát.
“A… tiểu hồ ly…” - Chỉ không c.ắm vào mấy ngày, tiểu h.uyệt đã chặt như muốn mạng anh, xem chút bắn ra: “Thả lỏng một chút… kẹp quá chặt…đừng gấp… con cháu của tôi sẽ cho miệng nhỏ tham ăn của em hết.”
Gậy sắt lấy lại bình tĩnh mấy giây, sau đó bắt đầu khuấy động, từng tiếng phập phập mạnh mẽ vang lên, từng cú nhấp đều sâu và mạnh vào tận trong cùng hang động nhỏ hẹp.
“Ư…ưm… Mạc Thiên…”
Kiều An Hạ bị c.ắm đến muốn cao trào lần nữa, hai chân quấn lấy eo anh, thần trí điên đảo, không nhịn được rên rỉ.
Đợi cô đến cao trào, anh lại rút ra, mút lấy hang động đang run rẩy, đợi mật ngọt phun ra mà hút lấy.
Sau đó lại c.ắm gậy sắt thô to vào cửa động, lực đẩy không thô bạo nhưng cũng không nhẹ nhàng, từng cú thúc đều khiến nữ nhân dưới thân gào đến khàn giọng.
Kiều An Hạ chẳng thể đếm bản thân đến cao trào bao nhiêu lần, đến khi toàn thân tê dại, gậy sắt vẫn không ngừng ra vào, càng lúc càng trướng to, nóng hổi.
Cô mơ màng nghe tiếng thở dốc của anh, trước khi Kiều An Hạ rơi vào mê mang, cô nghe tiếng gầm nhỏ như thú hoang phát ra từ cổ họng anh, hạ thân cô nóng hổi, gậy sắt bắn mạnh tinh túy vào tử cung, nóng hổi, cực sướng…
Kiều An Hạ giãy người trong vô thức, bắn mật ngọt lần cuối cùng, trước khi rơi vào mê mang sau cơn cực đỉnh.