Kiều An Hạ tỉnh lại rất sớm, cô đi lên lầu mở cửa phòng ngủ, nhìn chiếc giường lạnh lẽo, Mạc Thiên dường như đã ra ngoài cả đêm.
Cô cũng không để tâm, đi tắm, thay quần áo liền lái xe đến công ty.
Vừa đến công ty, đã nhìn thấy đám đông người tụ tập dòm ngó.
Thấy Kiều An Hạ tới, một nhân viên liền kéo tay cô: “An Hạ, phải làm sao đây?”
Kiều An Hạ có dự cảm không lành: “Sao vậy?”
“Trụ sở chính SHI ra quyết định điều Cố tổng về cấp cơ sở quản lý công trường.”
“Cái gì?” - Kiều An Hạ vội vàng nhìn thông báo trước mắt.
Lời nói rất khoa trương, nói Cố Dực quản lý không chặt chẽ, công ty phát triển chậm nên tạm thời điều đi.
Kiều An Hạ trong lòng trầm xuống… Mạc Thiên…
Kiều An Hạ lên xe gọi điện cho Mạc Thiên, nhưng anh không nghe máy.
Lái xe thẳng đến Mạc thị, đã bị chặn lại không cho vào.
Đang không biết làm sao thì điện thoại vang lên, là Kiều Văn Quốc gọi tới.
Nghĩ một chút, vẫn là nên nghe.
Ông ta muốn hẹn cô về nhà ăn cơm, cô không đồng ý, muốn nói cái gì thì ra ngoài gặp riêng.
Điểm hẹn đã định, Kiều An Hạ cho xe lái tới. Đến nơi mới biết Kiều Văn Quốc mang theo Hứa Phượng và Kiều An Hiên tới, cô lập tức muốn rời đi…
Hứa Phượng lập tưc chạy theo ngăn cản: “An Hạ, đừng như vậy. Chúng ta cả nhà dùng một bữa cơm không dễ dàng.”
Kiều An Hạ cười lạnh: “Thu hồi bộ dạng đạo đức giả của bà lại, ai là người nhà của bà.”
Hứa Phượng lập tức rụt tay lại,ra vẻ ủy khuất: “An Hạ, con nói dì là gì cũng được, chi xin con hãy nói Mạc Thiên tha cho An Hiên có được không?”
“Mẹ, mẹ không cần cầu xin cô ta, chỉ e chính cô ta là người rắp tăm đổ chậu nước bẩn này lên người con.”
Kiều An Hạ không hiểu bọn chúng nói cái gì, chỉ cười lạnh: “Không liên quan đến tôi, dù con gái có bị gì cũng là do cái miệng hại cái thân, rắp tâm bôi nhọ tôi, đó là cái kết phải nhận.”
Lúc này, Kiểu Văn Quốc mới lên tiếng: “An Hạ, đừng đi quá xa. Ta nghe An Hiên nói Mạc Thiên hiện tại đã tìm về một cô gái ân nhân cứu mạng. Hừ… ta đã nói sớm với con, loại người như Mạc Thiên sao có thể nhìn trúng con.”
Kiều Văn Quốc muốn nói thêm nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kiều An Hạ liền ngừng lại.
“Nếu không phải vì ông liên tục nói tôi phải vì An Sinh thì tôi đã không gả cho Viên Phàm, cũng không trở thành người phụ nữ đã ly hôn. Cuối cùng tôi có cái gì, An Sinh cũng bị ông bán đi, chính là ông nợ mẹ tôi.”
Kiều Văn Quốc không kiềm được tức giận chửi bới: “Ta có lỗi với mẹ mày? Mày thì biết cái gì? Chính cô ta đã ngoài tình trước, còn hại cả mày suýt chút nữa thì liên lụy…”
Kiều An Hạ gào lên: “Tôi không tin, đó là điều không thể.”
Mẹ của cô sao có thể làm chuyện như vậy, trong ký ức mẹ của cô là một người phụ nữ dịu dàng và trầm lắng.
“Là bà ta.” - Kiều An Hạ chỉ về Hứa Phượng: “Là do bà ta nói bậy.”
Hứa Phượng lập tức lắc đầu: “Tôi không có…”
“Hỗn láo, năm đó mẹ của mày đã đưa mày đến Mỹ để gặp nhân tình, còn để lạc mày vào hang động của biến thái, suýt nữa thì không còn mạng về.”
Kiều An Hạ hoàn toàn chấn động: “Vậy sao tôi không nhớ gì cả, ông gạt tôi.”
“Là do mày đã bị hoảng hốt đến mất đi kí ức.”
“Tôi không tin.” - Kiều An Hạ nhớ lại chuyện ngày xưa liền hét lên: “Nếu tôi đã mất trí nhớ sao có thể nhớ rõ ràng những ký ức khi tôi còn nhỏ.”
Cô không muốn mẹ mình là loại người như Kiều Văn Quốc nói, cô sẽ không tin.
“Đó là do mẹ của mày sợ mày nhớ lại ám ảnh năm đó, nên mời bác sĩ tâm lý đến thôi miên tạo ra ký ức khác cho mày, tất cả đều là giả.”
Kiều An Hạ không thể tin được: “Bác sĩ tâm lý nào?”
Kiều Văn Quốc nói xong liền ho kịch liệt, hắn có chút ân hận, những chuyện đã qua lâu như vậy, luôn che giấu trong lòng, hôm nay ruốt cuộc đã không nhịn được.
“Bác sĩ đó đã chết rồi.”
Chết…
Là lời không có bằng chứng.
“Tôi không tin.” - Nói xong cô liền bỏ chạy…
Kiều An Hạ chạy thẳng về nhà, An Sinh đang náo loạn, cô cũng không còn mục tiêu làm việc.
Từ khi quay trở về sống cùng, buổi tối hai người thường về nhà cùng nhau ăn cơm, cô liền muốn đợi anh ở nhà để nói chuyện.
Nhưng hy vọng của cô đã tan vỡ, Mạc Thiên không về.
Sáng hôm sau Kiều An Hạ tỉnh lại, dì Trương nói Mạc Thiên đêm qua quay về nhốt mình trong thư phòng, sáng sớm đã rời khỏi nhà.
Buổi sáng, Kiều An Hạ lái xe trên đường nhờ tới lời Kiều An Hạ từng nói người yêu của Viên Phàm bị cô hại chết, vì vậy hắn ta muốn cưới cô về mà không dụng vào cô, ra ngoài ăn chơi ngoại tình để hành hạ cô.
Cộng theo lời nói hôm qua cho Kiều Văn Quốc, mọi thứ dường như rất mơ hồ.
Càng nghĩ càng loạn, khi tỉnh táo lại cô mới nhận ra cô đã lái xe đến trai giam ở ngoại ô.
Kiều An Hạ ngồi trong xe rất lâu, cuối cùng cũng đi vào xin gặp Viên Phàm.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại hắn ta sau khi ly hôn.
Hắn ta không còn tự tin và kiêu ngạo như trước kia, những tháng ngày trong tù khiến anh ta sa sút đi rất nhiều.
Ánh mắt hắn dán vào Kiều An Hạ, sau đó cười lạnh nói: “Xem ra Mạc Thiên đối với cô rất tốt.”
Có lẽ là vì bộ quần áo hàng hiệu trên người cô. Kiều An Hạ trực tiếp nói: “Viên Phàm, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, vì sao anh lại hận tôi?”
Ánh mắt Viên Phàm oán hận nhìn Kiều An Hạ: “Cô còn dám hỏi tại sao? Cô chính là loại phụ nữ mất nhân tính, nếu không phải vì cô, Uyển Ân sẽ không chết.”
Kiều An Hạ cau mày: “Uyển Ân là ai?”
Trong ký ức của Kiều An Hạ, Uyển Ân không hề tồn tại.
Viên Phàm tức giận: “Cô quên Uyển Ân, cô vậy mà quên mất Uyển Ân. Mấy năm nay tôi nghĩ cô đang đau khổ, hóa ra cô còn không nhớ đến Uyển Ân.”
“Viên Phàm, tôi nghe ba tôi nói tôi trước kia bị mất đi ký ức. Anh khẳng định tôi giết Uyển Ân, hay cho tôi bằng chứng, nếu tôi thật sự giết người, sao tôi lại ngồi ở đây.”
“Đó là vì những kẻ đó bị mù. Vụ án đó oanh động cả thế giới, cô và Uyển Ân đều là nạn nhân. Uyển Ân đã chết để bảo vệ cô, còn cô thì sao, cô lại dám quên đi cô ấy…”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Vụ án gì?”
Nếu là vụ án chấn động thế giới tại sao cô lại không hay biết?
“Đừng vờ vịt nữa, bây giờ cô bám lấy Mạc Thiên, cô còn muốn hỏi chuyện này để làm gì? Nữa đêm tỉnh mộng cô có gặp ác mộng không? Uyển Ân là cô bé thiện lương, cô ấy vì cô mà chết.”
Sau khi Kiều An Hạ rời đi, câu nói của Viên Phàm lẩn quẩn bên tai cô.
Uyển Ân vì cô mà chết.
Vậy là… đây là sự thật sao?
Trên đường trở về công ty
, Kiều An Hạ tìm lại tư liệu, nếu là vụ án chấn động thế giới thì chắn chắn vẫn còn lưu lại thông tin.
Chẳng bao lâu, vụ án kia thật sự quá lớn, một vụ án ở Mỹ, kẻ ấu dâm biến thái dưới tầng hầm.
Những hình ảnh ghi lại khiến Kiều An Hạ có cảm giác sợ hãi không thể tả được.
Vụ án với 30 đứa trẻ bị bắt cóc, khi giải cứu thì một bé gái đã chết khi đang chạy trốn.
Toàn thân cô run rẩy, giống như bản thân bị nhốt trang tầng hầm tối tăm, sau đó nghe tiếng roi quất vù vù.
Cô ôm lấy đầu gục xuống mặt bàn máy tính.
Đồng nghiệp thấy vậy liền vội vàng kêu cô.
Kiều An Hạ lúc này mới tỉnh lại, lắc đầu, hồn bay phách lạc bước ra khỏi công ty.
Khi này gục xuống bàn, cô nhìn thấy rõ ràng… thật rõ ràng khung cảnh thật đáng sợ dưới tầng hầm ẩm thấp.
……
Tại công ty thiết kế của Lục Vi, Kiều An Hiên mang truyện Kiều Văn Quốc nói với Kiều An Hạ kể lại cho cho Lục Vi nghe.
Ánh mắt Lục Vi âm u, cô ta có cảm giác chuyện này chắc chắn có liên quan, còn là ở nước Mỹ.
Nghĩ đến đây cô ta cầm túi chạy đến Mạc thị tìm Mạc Thiên.
Lễ tân biết Lục Vi có quan hệ mật thiết với Mạc tổng nên cho cô ta đi lên, cô ta liền chạy thẳng đến phòng làm việc của anh ta.
Thang Duy không có ở đó, bên trong phòng làm việc vang lên tiếng động lớn, sau đó liền là tiếng phụ nữ: “Mạc tổng, anh làm sao vậy?”
“Cút đi.” - Giọng Mạc Thiên và văn kiện rơi xuống đất, người phụ nữ vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lục Vi vội vàng chạy vào bên trong, nhìn thấy Mạc Thiên tựa vào ghế khó thở, mặt và tay đều nổi mẩn đỏ.
Lục Vi hết hồn, vội vàng chạy tới: “Mạc Thiên, anh sao vậy?”
“Gọi Thang Duy.” - Mạc Thiên gầm lên.
Lục Vi lúc này mới vội vàng dùng điện thoại của Mạc Thiên gọi cho Thang Duy đến.
Lúc Thang Duy đến trên người Mạc Thiên đã nổi mẩn đỏ đến nghiêm trọng.
Thang Duy nhìn thấy cảnh này, hắn cứ nghĩ Mạc tổng đã thoát khỏi căn bệnh này, không ngờ vẫn tái phát.
“Lục tiểu thư, cô đi lấy chút nước ấm lau người cho Mạc tổng.”
Hắn còn nhớ trước kia Kiều An Hạ chăm sóc khi Mạc tổng lần trước bị nổi mẩn.
Lục Vi vội vàng đi lấy nước ấm và khăn, Mạc Thiên lắc đầu nhìn Thang Duy: “Đưa tôi về nhà.”
“Mạc tổng, bây giờ không kịp rồi.” - Thang Duy lại nói: “Vả lại, anh và Kiều tiểu thư đang…”
Không phải đang chiến tranh lạnh sao?
Lục Vi vừa chạy tới thì Mạc Thiên đã lâm vào hôn mê.
Cô ta nhìn thấy mẩn đỏ nổi dày đặc khắp người Mạc Thiên liền sợ hãi run rẩy.
“Lục tiểu thư, nhanh lên.”
Cô ta run rẩy đưa tay muốn cởi nút áo nhưng bàn tay run rẩy cởi mãi không được. Sau đó Thang Duy phải chạy đến cởi nút áo của anh ấy, để lộ ra bộ ngực trần.
Đôi bàn tay Lục Vi run rẩy hồi lâu mới đưa tay chạm vào da anh. Mạc Thiên đang hôn mê đột nhiên giật mình tỉnh lại, vươn tay nắm lấy cổ áo trên ngực mình che đậy lại.
Giống như một cô gái nhỏ bị xâm phạm…
Thang Duy: “…”
“Thang Duy, đưa tôi về nhà.”
Lục Vi thấy Mạc Thiên tỉnh lại, liền cầm khăn đưa tới: “Mạc Thiên, đừng lo, em giúp anh.”
Mạc Thiên trầm giọng: “Không cần.”
Nói xong Mạc Thiên muốn đứng lên bước đi nhưng đi được hai bước lại ngã xuống.
Thang Duy vội vàng đỡ lấy: “Mạc tổng, anh đừng vội, tôi lập tức gọi cho Kiều tiểu thư.”
Lục Vi liền nói: “Tôi cũng có thể làm được.”
Thang Duy lắc đầu: “Cô tốt nhất nên rời khỏi đây.”
Kiều An Hạ đang lái xe về nhà, nhìn thấy cuộc gọi của Mạc Thiên liền chán nản không muốn bắt máy.
Lúc sau liền thấy số của Thang Duy gọi đến, là có việc sao?
“Kiều tiểu thư, cô ở đâu, Mạc tổng lại tái phát bệnh.”
Kiều An Hạ bỗng tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ, cô Lục nói có người chạy ra khỏi phòng Mạc tổng và anh ấy phát mẩn đỏ.”
“Có Lục Vi ở đó?”
Sự lo lắng của Kiều An Hạ trở thành mỉa mai: “Mạc tổng của anh cũng không dị ứng với cô Lục, anh nên nhờ cô ấy giúp anh ta.”
“Không được.” - Thang Duy lo lắng: “Mạc tổng cũng không cho cô Lục đụng vào người, khi nãy lúc anh ấy hôn mê tôi có nhờ cô Lục, nhưng Mạc tổng đột nhiên tỉnh lại và một mực muốn về nhà.”
Về nhà.
Trong lòng Kiều An Hạ cảm thấy đau nhói: “Tôi sẽ tới ngay.”
Cũng may cô đang trên đường về và cũng gần Mạc thị, đi một chút liền tới nơi. Thang Duy đã đánh tiếng, Kiều An Hạ được đưa thẳng đến văn phòng.
Đứng ở cửa, Kiều An Hạ nhìn thấy Mạc Thiên nằm ở trên sô pha, mẩn đỏ đã nổi lên cực kỳ nghiêm trọng hơn so với những lần trước.
Bên cạnh anh là Thang Duy đang ngồi xổm ở dưới, còn Lục Vi cầm khăn đứng phía sau.
“Mạc Thiên, để cho em giúp anh.”
Thang Duy nhìn đồng hồ, không khỏi khuyên nhủ: “Cô Kiều không biết khi nào mới đến, hay là để cô Lục giúp anh.”
Mạc Thiên không ngừng dùng tay che chắn lại cổ áo: “Không cần.”
Thanh âm của anh đã rất yếu ớt, lúc này còn muốn vì cái gì mà cố chấp, trong lòng Kiểu An Hạ đột nhiên như có thứ gì đó đâm vào, một cảm giác đau đớn dày đặc.
“Mạc Thiên…”
Nghe được giọng nói của cô, Mạc Thiên đưa mắt nhìn sang, sau đó cong khóe môi về phía cô, giọng nói yếu ớt tràn ngập vui mừng: “Em đến rồi…”
Lời còn chưa dứt anh đã buông tay ra và ngất đi.
Kiều An Hạ vội bước đến, giật khăn trên tay Lục Vi: “Thang Duy, thay nước nóng.”
Thang Duy vui mừng: “Được, lập tức có ngay.”
Lục Vi tức giận nói: “Kiều An Hạ, cô dựa vào cái gì giật khăn của tôi.”
Kiều An Hạ không thèm nhìn Lục Vi, vừa thấy Thang Duy mang nước tới liền nói: “Thang Duy, đưa Lục vi ra ngoài.”
Lục Vi dằn co không muốn đi, lập tức bị Thang Duy kéo ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Kiều An Hạ cởi áo của anh ra, dùng khăn ấm lau người nhưng không cảm thấy khả quan. Cô sốt ruột liền gọi Thang Duy mang đá viên tới, nhưng dù cố gắng hiệu quả cũng không lớn.
Thang Duy lo lắng gào lên: “Mạc tổng, là cô Kiều, cô Kiều đang ở đây, anh nhìn xem.”
Kiều An Hạ cũng gật đầu: “Mạc Thiên, là em đây.” - Nói xong cô nắm lấy tay Mạc Thiên: “Mạc Thiên, anh tỉnh rồi?”
Những ngón tay của anh chợt cử động, Kiều An Hạ cảm thấy vui mừng, vội vàng lao tới ôm chầm lấy anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.”
Thang Duy liền lẳng lặng đi ra ngoài.
Kiều An Hạ xấu hổ, vội vàng đứng dậy: “Tôi giúp anh xem một chút.
“Đừng động.” - Cánh tay của anh ôm chặt lấy cơ thể cô, ép cô vào lòng mình: “Ngủ với anh một lúc được không?”
Kiều An Hạ đưa mắt nhìn vào mắt anh, khi cô nhìn gần hơn, cô nhận ra vành mắt của anh có chút xanh đen.
“Mấy ngày anh không ngủ à?”
Mạc Thiên mím môi: “Không sao đâu, chỉ cần em ngủ với anh một lát thôi.”
“Nhưng còn mẩn đỏ…”
Mạc Thiên thấp giọng: “Có em ở đây không cần phải lo gì cả…”
Kiều An Hạ nằm trên người Mạc Thiên không động, từ từ nghe thanh âm đều đều của anh, cô nhìn những vết đỏ đã từ từ mờ đi, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút, từ từ chìm vào giấc ngủ. Lục Vi bị Thang Duy cho tài xế đưa về, cô ta nghĩ muốn quay lại nhìn Mạc Thiên liền nói với tài xế muốn ghé trung tâm mua chút đồ, nói hắn cứ đi trước. Lúc xuống xe, Lục Vi muốn quay đầu lại, một giọng nói khiến cô ta sợ hãi vang lên. “Tiểu mỹ nhân của anh, lần trước bị tai nạn xe có đau không, lại đây, anh giúp em xem.” Trong lòng Lục Vi run rẩy, vừa ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt tà ác của một người đàn ông, vội vàng đẩy hắn ra: “Đừng tới đây.” “Tiểu mỹ nhân, nếu em dám làm như vậy nữa, anh sẽ tức giận.” Lục Vi còn quan tâm gì đến hắn có tức giận hay không? nhớ lần trước cô ta bị xe đâm liền thoát định dùng chiêu cũ, nhưng đã bị hắn ta túm lấy. “Muốn dùng một thủ đoạn để trốn thoát được tôi hai lần.” Lục Vu run rẩy nhìn hắn: “Sở Mộ Thành, anh muốn cái gì?” Hắn ta hung ác kéo Lục Vi, mở cửa xe ra, trực tiếp đem Lục Vi đẩy vào. Hắn nghiêng người sát về phía Lục Vi khiến cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Không… không… tránh ra…” Sở Mộ Thành nhếch môi cười tà ác, cúi đầu tựa vào cổ của cô ta, hít một hơi thật sau, giọng khàn khàn: “Đây chính là hương vị người phụ nữ của tôi.”