Hôm sau, Mạc Thiên đang xử lý công việc ở Mạc thị, Lương Ân ngồi ở ghế sô pha, chóng cằm nhìn Mạc Thiên chằm chằm.
Thang Duy nhìn thấy liền hỏi: “Lương cảnh quan, anh nhìn gì vậy?”
Lương Ân: “Tôi đang nhìn xem người kia có thật là đại ca hay không? Có phải là quỷ biến hình chạy đến đây hay không?”
Thang Duy: “…”
Người kia không nói gì, cái ống đựng bút trên bàn ném về phía Lương Ân: “Cút.”
Lương Ân đưa tay chụp lại được chính xác: “Còn biết tức giận đánh người, xem ra không phải bị quỷ ám. Chị dâu của tôi cuối cùng dùng phương pháp gì, khiến anh khôi phục nhanh như vậy.”
Mạc Thiên đả kích: “Cả đời cẩu độc thân chỉ có thể ghen tị.”
“Ôi.” - Lương Ân che ngực: “Đại ca, anh vậy mà đả kích tôi, uổng công tôi mang tin tức tới đây.”
Mạc Thiên hừ một cái: “Bản án thế nào?”
“Bằng chứng đã xác nhận, Sở Mộ Thàn vốn là tội phạm truy nã, bây giờ chính là tội phạm truy nã đặc biệt. Về phần Lục Vi, cô ta chính là tự tìm đường chết, có lẽ phải ngồi tù ít nhất mười năm. Sao vậy? Anh sẽ không còn đối với cô ta muốn ban ân tình?”
Mạc Thiên không nói gì, hồi lâu mới đáp: “Vậy cũng tốt, còn có thể lưu lại một cái mạng.”
Đúng như lời Lương Ân đã nói, ánh sáng cuối cùng trong đường hầm chính là thứ không dễ dàng từ bỏ được.
Lương Ân rời đi, Mạc Thiên nhìn đồng hồ, liền gọi điện thoại cho Kiều An Hạ.
“Chúng ta cùng về nhà ăn cơm trưa đi.”
Bởi vì tình trạng của Tiểu Bối Bối đã tốt hơn, con bé ở nhà với dì Trương, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng cho con bé, buổi trưa có thời gian sẽ quay về nhìn con bé một chút.
Kiều An Hạ gật đầu: “Được, em đợi anh ở bên ngoài công ty.”
Buổi trưa trải qua ấm áp, Tiểu Bối Bối rất vui, liên tục ăn được mấy bát cơm, ăn xong liền ngáp mấy cái, theo dì Trương đi ngủ.
Kiều An Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều và cùng Mạc Thiên đi về công ty.
Chỉ là đêm qua hoạt động có chút quá sức, khi lên xe Kiều An Hạ đã bắt đầu ngáp.
Mạc Thiên thấy vậy, vỗ nhẹ vào chân anh: “Em ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Buổi chiều Kiều An Hạ phải ra công trình nên cô không từ chối, trực tiếp nằm xuống chân anh, Mạc Thiên mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô. Kết quả còn chưa ngủ, cô đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lái qua.
Cô liếc nhìn, dường như nhìn thấy Lục Vi.
“Đó là…?”
“Bán án của Lục Vi đã tạm kết thúc, đang chuẩn bị khởi kiện, cho nên đang chuyển chổ tạm giam.”
Kiều An Hạ gật đầu, nhưng cô lại nhìn thấy một chiếc xe khác đi phía sau, vốn dĩ cũng không có gì lạ, nhưng Kiều An Hạ lại cố tình quan sát, vô tình nhìn người người đàn ông trong xe đang cầm súng.
“Mạc Thiên, người ngồi trong xe kia không phải là Sở Mộ Thành sao?”
Mạc Thiên sững sờ, nhìn Kiều An Hạ: “Em xuống trước đi, anh sẽ truy bắt hắn.”
“Em không xuống, lái theo nhanh lên.”
Chiếc xe chạy rất nhanh, Mạc Thiên không kịp tranh cãi, vội vàng kêu tài xế đuổi theo. Cùng lúc đó, Kiều An Hạ vội vàng gọi điện cho Lương Ân, nhưng điện thoại của Lương Ân không liên lạc được, gọi mấy lần không ai nghe máy.
“Đèn đỏ.”
Mạc Thiên đột nhiên nói lớn, Kiều An Hạ vội vàng đặt điện thoại xuống, nháy mắt, cô trơ mắt nhìn thấy một chiếc xe tải lớn hướng về chiếc xe cảnh sát tiến tới với tốc độ lớn.
Mạc Thiên sợ hãi ôm lấy Kiều An Hạ trong lòng, hét lên: “Quay xe lại.”
Người tài xế của Mạc Thiên kỹ thuật lái xe rất tốt, anh ta liền tìm được một khoảng trống, trực tiếp lao lên, dừng lại ở bãi cỏ bên cạnh.
Kiều An Hạ nép trong ngực Mạc Thiên, ánh mắt hướng về chiếc xe cảnh sát. Cảnh sát bên trong phản ứng nhanh chóng, không có chuyện gì lớn xảy ra, tuy nhiên chiếc xe cảnh sát đã bị một chiếc xe tải lớn đâm vào, lúc này đã hư hỏng đến chết máy.
“Canh giữ tù nhân.” - Có giọng ai đó hét lên.
Mấy người cảnh sát có vũ trang bước ra khỏi xe, bao vây lấy chiếc xe.
Sở Mộ Thành điều khiển chiếc xe phía sau, lợi dụng cơ hội đâm vào xe cảnh sát, tiếng súng vang lên.
Mạc Thiên cắn răng hét: “Kỳ Phong.”
Rất nhanh, một chiếc xe khác phóng tới, một bóng đen rất nhanh lao tới, nhưng chậm hơn bên kia một chút, trong lúc cảnh sát đang tránh né đạn bắn, Sở Mộ Thành đã kéo được Lục Vi ra khỏi xe.
Sau đó, chiếc xe của Sở Mộ Thanh lao đi.
Kiều An Hạ hét lên: “Đuổi theo.”
Tài xế ngay lập tức phóng theo.
Cùng lúc đó, xe phía trước Sở Mộ Thành vừa lái xe vừa khinh thường nhìn cảnh tượng lộn xộn qua gương chiếu hậu.
Vì sự xuất hiện vừa rồi của họ nên trên đường xảy ra hàng loạt vụ tai nạn ô tô, ngay cả xe cảnh sát cũng không thể theo kịp.
“Thế nào? Anh có lợi không?” - Sở Mộ Thành kêu lên.
Tâm tình Lục Vi có chút âm trầm, chỉ gật đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh đã sắp xếp xong rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đi đến bến tàu. Buổi tối sẽ có một chuyến tàu đi Nam thành, sau khi đến Nam thành chúng ta sẽ bay đi nước ngoài.”
Sở Mộ Thành tâm tình rất tốt, lại nói: “Không phải em không thích cuộc sống trong bóng tối sao? Vừa rồi anh đã kiếm được rất nhiều tiền, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đến đó.”
Lục Vi kinh ngạc: “Anh kiếm tiền ở đâu?”
Sở Mộ Thành bật cười thành tiếng: “Em đừng quan tâm nhiều vậy làm gì? Anh đã nói rồi, phụ nữ không nên can thiệp vào chuyện của đàn ông.”
Lục Vi kinh ngạc một chút, chợt nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Sở Mộ Thành.
Cô bị bỏ rơi từ lúc còn nhỏ và không thể nhớ được bản thân bao nhiêu tuổi, thậm chí bố mẹ trông thế nào cũng không nhớ được.
Lưu lạc ở Philadelphia đầu đường xó chợ, lần trốn và liên tục bị bắt nạt, quá nhiều kẻ xấu xa ở nơi đó.
Mấy này cô trốn trong góc tối và không dám ra ngoài, và thật sự quá đói, đói đến mức tưởng chừng như sắp chết.
Vì vậy, cô cố gắng bò ra ngoài, sau đó cô nhìn thấy có người đang đi tới, người đàn ông này rất đẹp trai, dù quần áo rất cũ kỷ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài ưa nhìn của anh ta.
Quan trọng hơn là anh ta đang cầm một ổ bánh mì, một ổ bánh mì rất dài.
Cô ngơ ngác nhìn nó, nghĩ rằng chỉ cần nếm thử nó thôi có chết cũng được.
Người đàn ông kia dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cuối cùng bẻ cho cô một ít, cô ăn xong vẫn còn đói nên đã đưa thêm cho cô.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn chiếc bánh mì, sau đó tâm tình anh rất vui vẻ vã vẫy tay với cô: “Tạm biệt em gái!”
Cô liền chạy theo và nói: “Ca ca, đừng bỏ lại em, em chẳng còn gì cả.”
Khi Sở Mộ Thành đồng ý mang theo cô đi, cô vốn tưởng rằng cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp, nhưng cô không ngờ đó chính là địa ngục.
Trong tầng hầm tối tăm, Sở Mộ Thành là trợ lý của người phụ nữ đeo mặt nạ, chuyên giúp cô ta lừa trẻ con, mà cô chính là đứa trẻ đầu tiên mà hắn ta lừa tới.
Kít….
Tiếng phanh xe sắc bén đánh thức Lục Vi ra khỏi ký ức.
Cô nhìn thấy Sở Mộ Thành tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, còn dám đuổi theo.”
Lục Vi quay đầu lại, nhìn thấy phía sau có một chiếc ô tô đang đuổi theo, cô nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là xe của Mạc Thiên.
Mạc Thiên…
Lục Vi cắn răng, đó vốn là hy vọng của cô, cô tưởng cuối cùng mình cũng có thể sống tốt, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Cùng lúc đó, ở ngã tư đường phía trước, nhiều xe cảnh sát cũng đã vây quanh bọn họ.
Lương Ân chửi thề: “Mẹ nó, nằm trong tay ông, còn dám chạy? Thật là không coi ông đây ra gì?”
“Chúng ta không thể chạy thoát sao?” - Lục Vi đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên không phải.” - Sở Mộ Thành đáp.
“Anh vẫn muốn lừa dối tôi sao?”
Nghe vậy, Sở Mộ Thành quay đầu lại nhìn Lục Vi: “Lục Vi, xin hãy tin anh lần nữa, anh biết trước đây anh lừa dối em. Nhưng mà, từ khi anh chính thức để cho em ở bên cạnh anh, anh đã nói, về sau sẽ không bao giờ lừa dối em nữa.”
Nói xong, hắn bắt đầu từ từ tháo dây an toàn, Lục Vi kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”
Sở Mộ Thành dừng xa lại, cầm súng xuống xe.
Hắn nhắm về phía trước, đột nhiên bắn một phát súng. Trục tiếp bắn vào lốp xe phía trước, chiếc xe như mất phương hướng bắt đầu lắc lư, lợi dụng thời cơ này, Sở Mộ Thành liền hét lớn: “Lục Vi, lái xe nhanh đi, nhỡ kỹ lộ trình anh đã dặn em…”
Lục Vi không nhúc nhích, ánh mắt cô ta nhìn thấy chiếc xe đang đuổi theo trong gương chiếu hậu.
Nó đã gần tới gần hơn, trong lòng cô ta đột nhiên sinh ra một tia oán hận.
Cuộc đời của cô ta đã kết thúc, cho dù cô có trốn thoát, chẳng phải cô và Sở Mộ Thành cũng phải quay lại cuộc sống ngày xưa sao? Không, cô đã chịu đủ rồi.
Cô không cam tâm.
Nghĩ đến đây, Lục Vi không để ý đến tiếng hét của Sở Mộ Thành, nhanh chóng nắm lấy tay lái, quay một vòng lớn và đâm thẳng vào chiếc xe đang lao tới phía sau.
Sở Mộ Thành hoàn toàn không thể dự đoán được điều này, vội vang gào lên: “Lục Vi.”
Cùng lúc đó, Kiều An Hạ vừa nhìn thấy cảnh sát đang đến gần trước mặt cô và dường như đã nhận ra cái bẫy dành cho Sở Mộ Thành, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy chiếc xe ô tô kia quay một vòng, lao về phía xe bọn họ.
Không kịp nghĩ đến chuyện gì, Kiều An Hạ vô thức quay người lao vào Mạc Thiên, sau đó bên tai vang lên một tiếng ầm rất lớn.
Đau đớn từ phía sau lưng truyền đến, cô nghe thấy Mạc Thiên gọi tên cô: “An Hạ… An Hạ…”
Cô muốn nói rằng mình ổn nhưng không thể nói nên lời và ngất đi…
Lương Ân không ngờ sự tình lại đến mức này, nhất là khi nhìn thấy xe của Mạc Thiên, hắn gần như muốn quỵ xuống.
“Nhanh… mau gọi xe cấp cứu…”
Lương Ân nói xong liền run rấy chạy tới.
Nửa bên xe của Mạc Thiên bị đè bẹp, Lương Ân nhìn thấy Mạc Thiên đang liều mạng đập cửa, vì xe bị đâm hỏng, nên cửa còn lại không thể mở được.
Hai mắt anh đỏ hoe và tay anh chảy máu sau cú va chạm nhưng dường như anh không hề hay biết.
Lương Ân vội vàng gọi người tới: “Mau lên… ở đây có người bị thương.”
Ở chiếc xe còn lại, Lục Vi đang nằm trên ghế lái, máu nóng chảy ra từ đầu.
Một giọt, hai giọt…
Cô ta vô thức sờ lên đầu mình, lại chạm vào gương mặt người khác.
Là Sở Mộ Thành, vừa rồi ngay thời điểm cô quẹo cua, khoảng cách cửa xe không xa Sở Mộ Thành, hắn ta lao tới kéo cửa nhào vào, đem cô đè xuống dưới mình.
Lục Vi thẫn thờ, không ngừng suy nghĩ, tại sao?
Đúng, vì cái gì?
Rõ ràng ngay từ lần đầu đến với nhau hắn ta đều lừa dối cô. Về sau, hắn mang cô đi, cũng chỉ vì hai người là một nhóm, đều là những kẻ đáng ghê tởm như nhau.
Sau khi vụ án ở tầng hầm được giải quyết, người phụ nữ đeo mặt nạ biến mất và hắn đã giam giữ cô bên cạnh hắn.
Chỉ cần cô muốn trốn đi, hắn liền đánh cô, hoặc chính là không ngừng nghĩ tra tấn dày vò cô không ngừng, cô tưởng cô và hắn đã ghét nhau cực điểm.
Hơn nữa, gần đây hắn còn nói cô chỉ là đồ chơi của hắn sao?
Anh ta thậm chí liều mạng vì một món đồ chơi sao?
“Sở Mộ Thành.” - Lục Vi đột nhiên hét lớn.
Người trên thân cô có chút cử động, nhưng chẳng bao lâu, máu chảy càng nhanh hơn.
Hắn thở hổn hển và chửi rủa.
“Mẹ nó, có vẻ lần này tôi thực sự bị em hại chết rồi! Thôi, cứ coi như đó là do tôi nợ em đi. Kiếp sau gặp lại em, hy vọng chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc sống dưới ánh sáng mặt trời. Đến lúc đó, em gọi tôi một tiếng ca ca, tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt em. Lục Vi, em có đồng ý với tôi không?”
Lục Vi không nói gì, sau lưng cảnh sát đã xông tới.
“Không được cử động.”
“Bọn họ bị thương rồi, mau đưa đến bệnh viện trước đi.” Trong bệnh viện, một nửa bệnh viện chật kín người vì hàng loạt vụ tai nạn ô tô này! Mạc Thiên ngồi ở trước phòng mổ, cả người bất động. Lúc Lương Ân chạy đến thì cánh tay vẫn còn chảy máu, một ý tá đứng bên cạnh nói: “Anh bị thương rồi, tôi giúp anh băng bó một chút, anh qua bên kia đăng ký…” Mạc Thiên không để ý đến cô y ta, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh. Các y tá sợ hãi đến mức không dám đến gần nữa. Lương Ân cau mày: “Đưa băng gạc cho tôi, tôi giúp anh ấy băng bó.” Lấy được băng gạc, Lương Ân đi tới nắm lấy cánh tay của Mạc Thiên, Mạc Thiên theo bản năng vung ra… “Là tôi, tôi giúp anh băng bó, nếu không thì anh sẽ chết trước khi Kiều An Hạ tỉnh lại.” Mạc Thiên lúc này không vùng vẫy nữa và để Lương Ân băng bó lại. Vừa băng bó xong, một ý ta chạy từ bên trong phòng phẫu thuật ra nói: “Có ai nhóm máu A không? Bệnh viện hôm nay quá đông bệnh nhân, ngân hàng máu đang khẩn cấp…” Lương Ân vội đứng lên: “Có tôi, Yên tâm, tôi sẽ cứu chị dâu.” Mạc Thiên gật đầu, ngay lúc Lương Ân chuản bị đi lấy máu, Lục Vi đột nhiên từ ở đâu nhảy ta. “Nhóm máu A, anh cũng có nhóm máu A phải không? Bệnh nhân bên cạnh cũng cần nhóm máu A.” Lương Ân kinh ngạc nhìn thấy hai đồng nghiệp phía sau gật đầu. “Cứu Sở Mộ Thành.” - Lục Vi nói. Lương Ân cau mày: “Cô đang đùa tôi à? Chị dâu của tôi bên này chưa biết sống chết ra sao.” “Anh là cảnh sát, mặc dù hắn là phạm nhân, nhưng mà hắn còn chưa bị tuyên án tử.” Lương Ân bật cười: “Đúng là tôi là cảnh sát, nhưng tôi cũng là bạn của chị dâu. Chị dâu tôi là nhà thiết kế nổi tiếng, sẽ đóng góp cho xã hội của cô ấy lớn hơn sự đóng góp của một tên tội phạm truy nã.” Nói xong, hắn hất tay Lục Vi ra, xoay người đi vào phòng lấy máu. Lục Vi lại đi tới trước mặt Mạc Thiên: “Tôi đã cứu anh, dù tôi có làm gì đi chăng nữa, có đúng là tôi đã cứu anh không? Bây giờ tôi cầu xin anh hãy cứu Sở Mộ Thành! Coi như là báo đáp lại tôi, từ này chúng ta sẽ cắt đứt mọi quan hệ.” Mạc Thiên cau mày, Lương Ân nghe vậy ngừng chân vội vàng nói: “Đừng nghe cô ta nói nhảm, ân tình của cô ta sớm đã không còn chút gì.” “Mạc Thiên.” - Lục Vi vội vàng nói: “Hãy tự hỏi bản thân anh xem, nếu tôi không cứu anh, liệu anh có gặp được Kiều An Hạ hay không? Bây giờ anh có thể ở bên Kiều An Hạ hay không? Cho dù tôi đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với anh, nhưng tôi chưa từng làm hại đến sinh mạng của anh. Bây giờ anh có trả cái ân huệ này hay không?” Mạc Thiên mím chặt môi mỏng, hình ảnh cô bé trong sáng trong ngục tối, cùng trước mắt là cô gái mang theo oán hận, không thể chồng lên nhau được. Sau một lúc, anh nói: “Cô nói, chỉ cần tôi báo đáp cô thì từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.” Lục Vi vui mừng trong lòng: “Đúng. Lương Ân nhìn phòng giải phẫu: “Mạc Thiên, anh điên rồi.” “Không.” - Mạc Thiên lắc đầu. Anh nhìn thấy một con dao lóe lên, phịch một tiếng, con dao đã xuyên qua lớp da thịt cắm thẳng vào lòng ngục Mạc Thiên. Lương Ân hoảng sợ: “Mạc Thiên, anh thật sự điên rồi.” Lục Vi kinh hãi: “Anh đang làm gì vậy?” “Không phải cô nói tôi nợ cô một mạng sao? Bây giờ tôi trả lại cho cô, thế đủ chưa?” Lục Vi nghiến răng nghiến lợi: “Mạc Thiên, anh cho rằng như vậy là đủ sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Được, nếu anh muốn trả lại thì được.” - Cô ta chợt lao tới, đẩy mạnh cán dao sâu vào bên trong.