Nghe nói yêu quái trên Lê Sơn thích các tiểu cô nương mỹ mạo khả ái, lừa gạt thiếu nữ hồn nhiên bằng cách sử dụng thủ đoạn hèn hạ, đó là biến thành người trong ký ức của họ.
Mặc Ngưng Sơ nhìn "yêu quái" bị trói ở trên tàng cây, một lão già râu bạc thấp bé lùn tịt, bởi vì Lân Xuyên xuống tay quá nặng, một con mắt của lão bị bầm tím, áo bào trắng như đám mây bọc thân thể khô quắt, đôi mắt đang giận giữ trừng mắt nhìn hai người, lớn tiếng la hét "Ngươi, các ngươi thả ta ra."
Mặc Ngưng Sơ lanh trí chạy đến, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng. "Xin hỏi, lúc nãy là ngươi sử dụng ảo thuật với ta sao?"
Lão lùn râu bạc sửng sốt, nhìn gương mặt như hoa như ngọc đang tò mò nhìn chính mình, quần áo hồng nhạt bay phấp phới, thật là một bức họa xinh đẹp, không tự chủ được gật đầu, không khí xung quanh trở nên mềm mại "Ta muốn mời ngươi đến nhà ta làm khách..."
Mặc Ngưng Sơ nở nụ cười, tới gần phía trước nhìn "Dã Sơn Sâm bá bá, vậy xin hỏi, ảo thuật đó sử dụng như thế nào?"
"Dã Sơn Sâm?" Râu bạc không phản ứng kịp.
"Bởi vì nhìn người giống như một cây sâm núi càng già càng dẻo dai."
....Già !!!
Hắn hận nhất người khác nói hắn già.
Huyệt thái dương của lão râu bạc nhảy thình thịch, thật muốn đem khe hở của cái miệng nhỏ xinh đẹp kia vá lại... Nhưng nàng ngây thơ nhìn mình như vậy, khuôn mặt trắng trẻo, mắt đen lúng liếng, bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo, lão râu bạc liền mềm lòng, tiểu cô nương đáng yêu biết bao nhiêu, thương hương tiếc ngọc cũng là một cái tội a!!!
Hắng giọng một cái, nghiêm túc giải thích cho nàng "Bên cạnh cầu gỗ có một loại cỏ, phần đuôi có lông tơ ngũ sắc, tên là Huyễn Sắc Bách Hợp, chỉ cần ngươi đứng đó ngây ngốc trong giây lát, hít vào huyễn hương, ý thức sẽ trở nên mơ hồ, lại dùng ngôn ngữ và bát quái trận hỗ trợ, lập tức ngươi sẽ bị ảo giác làm cho lạc tâm trí."
Mặc Ngưng Sơ dừng lại một chút, chớp chớp mắt to long lanh "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật" Lão lùn râu bạc thập phần tự hào, gương mặt hiền lành, hướng dẫn từng bước. "Môn thuật này không hề đơn giản, ta nghiên cứu năm năm mới thăng được một tầng cảnh giới, Tiểu cô nương nếu muốn học, vậy thì ở lại đây, ta dạy cho ngươi."
Muốn học thành ít nhất cần năm năm, có đứa bé xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, lần này thu hoạch rất lớn nha...
Nghe xong Mặc Ngưng Sơ lại nhanh nhẹn tung tăng đứng lên, bởi vì đầu gối bị trầy nên từng bước nhỏ khập khiễng chạy đi, Lân Xuyên im lặng đứng một bên quan sát nàng, thấy nàng lấy tay áo che mũi, sau đó cẩn thận đào trong đất ra vài cọng cỏ, lại như thỏ con nhảy trở về, khóe miệng mơ hồ cong lên đầy ẩn ý, càng nhìn càng thấy thâm thúy.
Mặc Ngưng Sơ ngồi chồm hổm bên cạnh lão râu bạc, sau đó đem vài cọng cỏ có đuôi lông tơ màu sắc rực rỡ bày xung quanh hắn.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Lão râu bạc nhìn từng vị trí một, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Mặc Ngưng Sơ rất ư là ngây thơ trả lời. "Bày trận nha."
".... Trận gì?"
"Huyễn trận."
"..." Lão râu bạc chớp chớp mắt, ngẩn ra, sau đó cười ha hả "Tiểu cô nương ngươi thật buồn cười, tuy mặt mũi ngươi nhìn phi phàm, thiên tư hơn người, nhưng cũng đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận vận dụng không thành, ngược lại bị phản phệ, lúc đó đừng có mà khóc à nha."
Vì vậy mà không lâu sau, liền truyền đến tiếng lão râu bạc kêu to bi thảm, hắn co lại thành một cục, rõ ràng ý thức đã cực kỳ hỗn loạn, khóc thét lên "Hu hu hu hu... ta không muốn, ta không muốn..."
Mặc Ngưng Sơ vừa kéo râu của hắn vừa cười gian tà "Lần đầu tiên đã đau khổ vậy, ráng nhịn chút đi..., còn có rất nhiều Sâm núi bà bà xếp hàng đó nha..."