Editor: tu tai
Đúng 12 giờ trưa mai, nghị viên cùng người ủng hộ quan trọng đặt bữa trưa ở nhà hàng của chúng ta, thầy của cô Lâm sẽ cho cô ấy chứng kiến tận mắt quá trình nấu nướng thức ăn ngon của một nhà hàng ba sao. Từ chuẩn bị nguyên vật liệu đến gia vị rồi đến bước cuối cùng trình bay ra đĩa, mỗi một bước đều vô cùng tinh tế. Chẳng qua tôi không dám đảm bảo, ngày mai lúc lên xe, thấy của cô Lâm lại không thấy cô ấy đâu..., thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Không nói hai lời, những vị chú bác này đưa Lâm Khả Tụng lên xe. Tai Lâm Khả Tụng nghe ngàn căn vạn dặn của chú Lâm Phong, chỉ là một mảnh mờ mịt.
Xe chạy, tiếng gào thét của chú Lâm Phong dặn cô lúc nào có thể thì gọi điện về nhà cuối cùng cũng khiến cô hơi tỉnh táo một chút, khi cô nghiêng đầu nhìn về phía sau, bóng dáng của chú càng ngày càng xa. Mà khi chú trở lại trong phòng ăn với bạn của mình thì một người trong đó chỉ vào chai rượu xái nói: Lão Lâm, rượu trắng 52 độ đấy. . . . . . Có phải chúng ta hơi quá mức rồi không?
Nếu biết quá đáng, tại sao lúc ấy còn chuốc con bé như vậy?
Không phải là vì vui mừng quá sao?
Những ngọn đèn của thành phố phồn hoa không có đêm Newyork, lướt qua khuôn mặt Lâm Khả Tụng.
Mà cô phát giác mình giống như đang phiêu đãng trong một mảnh trời sao mênh mông này.
Trong lòng chợt trống rỗng.
Cô lấy điện thoại di động của mình ra, chỉ có một tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên: Anh đi San Francisco rồi, lúc thu ngân đừng thu nhầm tiền nhé!
Ngu ngốc. . . . . . Bây giờ cô không phải là nhân viên thu ngân nữa rồi! Cô sẽ phải theo sư phụ Michelin học nấu ăn!
Đầu Lâm Khả Tụng dựa vào cửa sổ xe, mở ra trang blog của Tống Ý Nhiên. Đó là bức ảnh chụp chung cùng mấy người trong một quán bar. Anh cười lười biếng, buông thả hưởng thụ sự xa hoa đồi trụy của thành phố không đêm này.
Sau đó, ánh mắt của nàng chua xót.
Cuối cùng cũng trở lại biệt thự của Giang Thiên Phàm, Meire cùng một bác gái trung niên mặc tạp dề hơi béo chờ bọn họ ở cửa.
Meire nhìn thấy dáng vẻ Lâm Khả Tụng lắc lắc đi xuống xe, hoàn toàn không phân rõ phương hướng thì hơi nhíu mày.
Nina, giúp cô ấy một chút.
Cô ấy uống say rồi, ngài ấy có tức giận hay không?
Meire nhún vai: Có lẽ là có người tiễn đưa cô ấy, nghe nói người Trung Quốc lúc chia tay thường uống nhiều rượu. Uống rượu say cũng có chỗ tốt của uống say, ít nhất ngủ thiếp đi cũng sẽ không ồn ào đến ngài Giang.
Lâm Khả Tụng chỉ biết Nina đỡ mình đi lên những bậc thang an tĩnh mà lạnh lẽo, tài xế xách hành lý đi theo phía sau.
Meire mở cửa cho Lâm Khả Tụng, Nina đặt cô xuống giường. Không lâu sau, trên bờ môi cô liền có một ly nước bạc hà, hương vị bạc hà mát lạnh quấn quanh giữa môi và răng của cô, chảy dọc theo cổ họng của cô xuống, cả người cũng sảng khoái hơn.
Qua không bao lâu, tất cả liền yên tĩnh lại, lúc Meire rời đi đã đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói tiếng: Ngủ ngon.
Cái giường này rất mềm, giống như là một khối kẹo bông khổng lồ. Âm thanh xe cẩu bên ngoài cửa sổ nhỏ cùng với tiếng nói cười hoàn toàn biến mất rồi, cô đi tới Newyork một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cách xa sự ồn ào náo động hưởng thụ được loại yên tĩnh gần như tuyệt đối này.
Nhưng ngủ không được bao lâu, Lâm Khả Tụng lại cảm thấy khát nước.
Cô nhớ rõ ràng có để cái ly bên giường, nhưng bây giờ cho dù sờ thế nào cũng sờ không tới. Cô đứng dậy xuống giường, chân không đạp trên mặt đất rất lâu, cuối cùng cũng đạp trúng giày của mình. Nhưng ở đâu, cô cũng không tìm được ly nước của mình.
Cô đi ra khỏi căn phòng này, đầu rất nặng, ánh mắt nặng trĩu gần như không mở ra được. Cô vin lên vách tường, không ngừng lần mò đi về phía trước, cho đến khi cô nhìn thấy trên mặt đất một khe hở để lộ ra chút ánh sáng.
Lâm Khả Tụng híp mắt nở nụ cười.
Nơi này có người. Có người là có thể tìm được nước uống! Trong lòng cô hoan hô vì sự thông minh tài trí của mình!
Mở cửa, gian phòng này lớn đến có thể. . . . . .
Mà Lâm Khả Tụng dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đem tầm mắt của cô tập trung vào khay trà trên bộ sofa phía trước. Nơi đó để một cái ly thủy tinh, bên trong chứa nửa ly nước, an tĩnh chiết xạ ra làm lòng người động quang.
Lâm Khả Tụng không nói hai lời, nâng cái ly lên, ừng ực ừng