Cái ôm của Thẩm Phùng Nam rất nhẹ nhàng, cánh tay anh khoác qua bả vai cô, môi vừa hay chạm vào tóc cô. Anh ngửi được mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Cái ôm này rất ngắn ngủi, trước khi Phùng Nguyên tới, anh đã buông cô ra.
Lương Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Họ không nói được câu nào vì Phùng Nguyên đã đứng trước cửa hét: “Anh Nam, cơm đến rồi ạ!”.
Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Ở đây có rồi”.
Phùng Nguyên “ồ” lên một tiếng, nhanh chóng bước tới, thấy hai phần cơm trên ghế, lập tức cầm đi một phần, vừa mở hộp vừa nói với Lương Nghiên: “Sao cô không đi ăn cơm, mấy bạn học của cô đều ăn ở ngoài cả đấy”.
Lương Nghiên nói: “Tôi sắp đi đây”.
Nói xong cô không nhìn Thẩm Phùng Nam thêm nữa, nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.
Phùng Nguyên hớt được hai miếng cơm, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Nam, anh nhìn gì đấy?”.
“Không có gì.” Nói rồi Thẩm Phùng Nam quay về, cầm suất cơm còn lại lên.
Vừa ra ngoài, Lương Nghiên liền bắt gặp em gái ban nãy.
“Chị Lương, chẳng phải chị nói anh Trần tìm em sao, em đi vòng một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng anh ấy đâu.”
Lương Nghiên thản nhiên nói, mặt không đổi sắc: “Chắc là ở trong nhà vệ sinh”.
“Hử? Vậy là em phải đợi anh ấy đi vệ sinh xong?”
Lương Nghiên “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Qua ăn cơm đã”.
Cô bé rất ngoan ngoãn, cùng cô đi tới chỗ điểm danh. Cô bé bỗng nhiên nhìn mặt cô với vẻ kỳ lạ rồi thốt lên: “Chị, mặt chị hơi đỏ đấy”.
“À, bên trong nóng.”
Lương Nghiên ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc bàn dài còn lại ba phần cơm. Lương Nghiên lấy hai hộp, đẩy ghế cho cô bé: “Ngồi đi”.
Họ cùng nhau ăn cơm.
Lương Nghiên ăn được hai miếng, gạt gạt miếng cải trắng trông cực kỳ khó ăn ra, rồi quay đầu: “Em thích anh quay phim đó à?”.
Cô bé nhồm nhoàm miếng cơm, nghe xong câu này bỗng sững người, chớp chớp mắt nhìn về phía Lương Nghiên, giọng nói mơ hồ không rõ: “Vâng, dáng anh ấy đẹp quá”.
Cô bé ấy có khuôn mặt búp bê, cái miệng chúm chím, trông rất dễ thương.
Nhưng dễ thương cũng chẳng ích gì.
Lương Nghiên mặc dù rất muốn véo má cô bé, nhưng vẫn rất vô tình nói với cô bé một sự thật…
“Anh ấy có bạn gái rồi.”
“Dạ?!”
Mặc dù đã sớm nghĩ đến khả năng này nhưng biết được sự thật quá sớm, cô bé vẫn bị đả kích. Cô bé còn đang định lấy lòng anh, không ngờ đã có chủ thật rồi.
Cô bé ủ dột nuốt miếng cơm xuống, từ từ tiếp nhận sự thật này. Một lát sau, cô bé bỗng nói với Lương Nghiên với vẻ tràn đầy cảm kích: “Chị Lương, cảm ơn chị nhé! Nếu đã vậy, em đành nguội lạnh cõi lòng, tiếp tục theo đuổi anh Trần mà không vương vấn gì rồi!”.
Lương Nghiên: “…”.
Ăn cơm xong, còn một tiếng rưỡi nghỉ ngơi nữa, mọi người đều về ký túc xá. Lương Nghiên quay đầu nhìn, thấy mọi người đã đi kha khá, cô bé khóa dưới cũng hớn hở theo Trần Nhượng đi làm việc.
Lương Nghiên tới quán café trong trường mua ba cốc café nóng, trở về phòng họp, nhìn thấy Phùng Nguyên đã nằm bò ở dãy ghế cuối cùng ngủ khò, Thẩm Phùng Nam thì không thấy đâu.
Đi vệ sinh rồi sao?
Cô quay người đi ra ngoài, vừa ra tới cửa thì đụng phải một người.
Cả hai đều sững lại.
Lương Nghiên nhìn thấy tay anh vẫn còn dính nước, xem ra đúng là vừa từ nhà vệ sinh trở về.
Cô cúi đầu lấy giấy ăn trong túi ra đưa cho anh.
“Không cần đâu.” Thẩm Phùng Nam tùy ý gạt gạt mấy giọt nước trên lòng bàn tay, rồi nhìn thấy chiếc túi bóng trong tay cô.
“Mua cho anh à?”
Lương Nghiên đáp lại rồi cất giấy ăn đi, lấy một cốc café ra đưa anh.
Thẩm Phùng Nam đón lấy. Họ không vào phòng họp mà cùng nhau đi tới khu nghỉ ngơi phía sau bảng triển lãm, bên cạnh cửa sổ có ghế chân cao, họ tìm một vị trí ngồi xuống.
Tòa nhà phía Bắc là tòa nhà hành chính, buổi trưa không có người, nơi này rất yên tĩnh.
Anh ngồi ngay bên cạnh cô, một tay đặt lên bệ, cầm chặt cốc giấy. Café thoang thoảng tỏa lan khắp không trung. Anh cúi đầu nhấp một ngụm, hàng mi rậm chớp chớp.
Lương Nghiên nhìn từ môi anh xuống cằm rồi xuống cổ. Trên cổ anh có một vết mờ mờ, dường như trước đây cô chưa chú ý tới.
Thẩm Phùng Nam quay mặt đi, tay Lương Nghiên đúng lúc giơ lên, chạm vào vết sẹo ấy.
Tay cô hơi lạnh, khiến Thẩm Phùng Nam giật mình, ngồi im.
“Nơi này từng làm phẫu thuật à?”
“Ừm.”
“Nặng không?”
“Cũng tạm.”
Cô không hỏi thêm nữa, nhìn lên mắt anh: “Hôm nay anh đã nói anh đồng ý”.
“…”
Chủ đề chuyển quá đột ngột, một giây sau Thẩm Phùng Nam mới theo kịp tiết tấu của cô, anh gật đầu: “Ừm”.
Anh đợi cô nói tiếp.
“Nếu như anh hối hận, bây giờ có thể nói ngay.”
Hối hận?
Mí mắt Thẩm Phùng Nam khẽ động, bất ngờ nói: “Nếu anh hối hận thì phải làm sao?”.
“Chẳng làm sao cả, thì thôi.” Cô nói.
“Thế thôi hả?”
“Ừm, khi nào anh hối hận thì cứ nói với em.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Em sẽ không bao giờ ép buộc anh”.
Trong quầng sáng mỏng, khuôn mặt trắng ngần của cô khiến Thẩm Phùng Nam có vài giây ngơ ngẩn. Có lẽ vì sự chân thành trong đôi măt cô, hoặc có lẽ là một thứ gì còn sâu sắc hơn nữa. Anh chưa kịp nhìn rõ, cô đã quay mặt đi.
Lương Nghiên cúi đầu uống nốt café trong cốc.
Có một lúc lâu, Thẩm Phùng Nam không nói gì.
Lương Nghiên vân vê chiếc cốc rồi lên tiếng: “Em muốn chợp mắt một lúc, anh đừng đi, được không?”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Ngủ đi, đến giờ anh sẽ gọi em”.
Lương Nghiên khoanh tay nằm bò lên bệ cửa.
Thẩm Phùng Nam cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên người cô, Lương Nghiên chợt mở mắt: “Anh không lạnh à?”.
“Không lạnh.”
Cô mỉm cười, không từ chối.
Buổi họp chiều thoải mái hơn một chút. Trên nội dung chương trình ghi là ba tiếng, nhưng thực chất chỉ kéo dài hơn hai tiếng, giữa chừng còn nghỉ ngơi hai mươi phút uống nước. Cô bé khóa dưới rất vô cùng ngoan ngoãn, đi lấy cho Lương Nghiên một đĩa hoa quả điểm tâm. Tới tận khi buổi hội nghị kết thúc, bụng Lương Nghiên vẫn còn no.
Đợi khách khứa đi hết, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lương Nghiên cũng ở lại giúp đỡ.
Khoảng nửa tiếng sau, tất cả đều đã ổn thỏa, con trai chịu trách nhiệm mang đồ về viện, con gái ra về hết.
Lương Nghiên nhận được điện thoại của Thẩm Phùng Nam, ra phía sau khu thể dục tìm anh. Tới đó nhìn, cô thấy Phùng Nguyên đã ngồi trên ghế lái, Thẩm Phùng Nam chưa lên xe, đang đứng dựa vào cửa sau đợi cô.
Họ cùng ngồi vào ghế sau.
Phùng Nguyên suốt dọc đường cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, cố gắng hạ thấp số Wat của bóng đèn xuống. Vậy mà xe chạy suốt dọc đường cũng không thấy hai người ở ghế sau có động tĩnh gì, cùng lắm chỉ nói vài câu bâng quơ.
Phùng Nguyên bắt đầu thấy nghi ngờ suy đoán của mình.
Tới đường Học Uyển, Thẩm Phùng Nam cầm túi đồ bước xuống xe, Phùng Nguyên đi đỗ xe.
Sau khi xuống xe, Lương Nghiên định tạm biệt Thẩm Phùng Nam, anh bỗng nói: “Lên ngồi một lúc đi”.
“Lên studio của anh?” Cô rõ ràng rất ngạc nhiên.
“Không muốn lên à?”
“Muốn chứ.”
Thẩm Phùng Nam cười: “Đi thôi”.
Studio của anh thật ra không lớn, một phòng khách, một phòng tối và một nhà vệ sinh. Phòng khách bày đồ đạc khá kiện toàn, thêm nhiều những thiết bị cần thiết: Máy tính, máy in, máy scan… Cũng có máy nước và một chiếc tủ lạnh nhỏ.
Ngoài ra còn một chiếc sofa dài khá lớn màu xám, bên trên có hai chiếc gối ôm, bên cạnh còn có chăn mỏng gấp gọn. Lương Nghiên đoán thi thoảng anh cũng nghỉ lại đây.
Thẩm Phùng Nam rót một cốc nước rồi gọi cô: “Qua đây ngồi”.
Lương Nghiên ngồi xuống sofa, Thẩm Phùng Nam đang lục tủ đồ, nhưng không tìm được đồ vặt.
Rõ ràng đã bị Phùng Nguyên ăn hết.
Lương Nghiên hỏi anh: “Anh tìm gì vậy? Có phải còn việc gì không?”.
Thẩm Phùng Nam đi tới: “Không vội, muộn một chút cũng không sao”.
Chưa được bao lâu, Phùng Nguyên đã đi lên, vào cửa và hỏi: “Anh Nam, hôm nay anh có phải tăng ca không?”.
“Không cần, cậu về sớm đi, ngày mai xuất phát sớm.”
“Vậy được.” Phùng Nguyên cảm thấy vui vẻ hơn: “Em đi đây”. Nói rồi, cậu ta quay sang nhìn Lương Nghiên: “À, cô Lương…”.
“Cứ gọi tôi là Lương Nghiên.”
“À được, Lương Nghiên, tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt.”
Phùng Nguyên đi rồi, Thẩm Phùng Nam xem giờ, đã năm rưỡi rồi.
Anh hỏi Lương Nghiên: “Tối nay em muốn ăn gì?”.
Đã đặt mông xuống sofa, Lương Nghiên không muốn động đậy nữa, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta gọi ship về đi”.
“Không muốn ra ngoài hả?”
“Ừm.”
“Vậy gọi đi.”
Anh lần sờ di động định đặt món, cô bỗng nói: “Để em gọi cho, em có một nhà hay gọi, rất đáng tin cậy”.
“Thế à?”
“Vâng.” Lương Nghiên tìm ra cửa hàng đó cho anh xem: “Anh chọn vài món đi”.
Thẩm Phùng Nam xem rồi chọn hai món, một chay một mặn, Lương Nghiên lại gọi thêm một món thịt và một phần canh.
Khoảng nửa tiếng sau, đồ được ship tới. Đúng như Lương Nghiên giới thiệu, rất đáng tin cậy, bày biện đẹp, đầy đặn, hai người ăn no bụng.
Lương Nghiên và anh ăn xong cùng thu dọn rác rồi hỏi: “Em cứ ở đây thế này có phiền anh làm việc không?”.
“Không sao.”
“Vậy em ở đây đến tối, tới mười giờ sẽ đi đón Triệu Yên Tích luôn nhé?”
“Được.”
Bảy giờ, Thẩm Phùng Nam bắt đầu làm việc. Lương Nghiên đeo tai nghe học tiếng Anh. Hôm nay cô rất mệt, càng nghe càng buồn ngủ, chẳng mấy chốc mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Khi Thẩm Phùng Nam từ trong phòng tối đi ra, cô đã ngủ say trên ghế, di động ném một bên.
Lúc ngủ cô rất ngoan, người hơi cong lại, mái tóc rủ xuống, che đi một bên mắt.
Thẩm Phùng Nam tháo tai nghe ra cho cô, rồi đắp chăn lại cho cô.
Lương Nghiên xưa nay ngủ rất sâu, mơ những giấc mơ hỗn loạn, lúc thì chạy dưới nước, lúc lại bay lên trời, cả quá trình chỉ thấy chạy là chạy, như có ai truy sát, cả trong mơ cũng thở hồng hộc.
Trong mơ màng, có người vỗ vai cô.
Giấc mơ chưa kết thúc bị phá tan, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt có phần mơ hồ của Thẩm Phùng Nam ở bên cạnh.
“Đến giờ dậy rồi.” Anh nói.
Lương Nghiên mơ hồ “ừm” một tiếng, dần dần nhìn rõ khuôn mặt anh.
Cô bỗng phì cười.
Thẩm Phùng Nam không hiểu.
Cô nói: “Mặt anh lem kìa”.
Thẩm Phùng Nam sững người, nghĩ tới chuyện ban nãy mình đổ mực cho máy in, chắc là đã dây ra mặt.
Anh giơ tay cọ cọ, nhưng không hết. Vết mực đen mờ vẫn còn đó, có chút khôi hài.
Lương Nghiên chọc chọc vào má trái của mình, nhắc anh: “Bên trái”.
Thẩm Phùng Nam lại lau một lượt: “Hết chưa?”.
“…”
Anh có lau đúng chỗ đâu mà.
Lương Nghiên giơ tay lên, dùng ngón tay cọ nhẹ nhàng lên vết bẩn dưới mắt trái của anh. Cọ vài cái, vết đen đã biến mất.
“Được rồi.”
Giây phút thu tay về, cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Phùng Nam.
Lương Nghiên sững sờ, anh và cô cứ thế nhìn nhau không chớp mắt…