Nghe xong lời Đổng Nguyên nói, trên mặt Mạc Duy Khiêm không có quá nhiều cảm xúc, giọng điệu cũng không có quá nhiều biến hóa: “Anh nói là ngày đó trước khi tôi tới thì anh đã nói thân phận của tôi cho Duyệt Kỳ nghe rồi?”
Đổng Nguyên rất áy náy: “Là tôi quá mức nóng vội, sợ cô ấy vì xúc động mà thật sự làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn nên mới nói thật ra, ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ đã biết La Duyệt Kỳ sau khi biết thân phận của cậu thì ngay đêm đó đã đưa ra đề nghị chia tay với Kim Đào, thái độ này căn bản là khác một trời một vực với ngày thường, thôi không thể không nói chuyện này ra được.”
Nửa ngày sau Mạc Duy Khiêm cũng không nói chuyện, khiến Đổng Nguyên lo lắng: “Duy Khiêm, cậu đừng có yên lặng nữa, có suy nghĩ gì thì cứ nói ra đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc, tôi nghĩ Duyệt Kỳ chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Lúc này Mạc Duy Khiêm đột nhiên nở nụ cười: “Anh nghĩ cái gì thế, biết thì biết thôi, anh cũng không làm sai gì cả. Có lẽ cái tính tình đó của Kim Đào đã khiến Duyệt Kỳ không chịu nổi nữa, đúng lúc hôm đó có cơ hội để nói ra, tôi không thèm để ý, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Đại lượng vậy sao? Sự thong dong của Mạc Duy Khiêm khiến Đổng Nguyên vô cùng ngạc nhiên, chỉ dựa vào thái độ của Mạc Duy Khiêm dành cho La Duyệt Kỳ những ngày qua thì sau khi biết chuyện này hắn cũng khó mà nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Nhưng mà tính cách của Mạc Duy Khiêm luôn khiến người ta không thể đoán biết được, hắn vẫn nên cố gắng quan tâm tới quan hệ giữa hai người này một chút thì hơn.
Sau khi Đổng Nguyên rời đi, Mạc Duy Khiêm gọi điện cho La Duyệt Kỳ nói bản thân sẽ đi đón cô, sau đó sẽ cũng đi dạo phố.
La Duyệt Kỳ vui tươi hớn hở ngồi vào xe: “Hôm nay em rảnh rang sao anh cũng không đi làm vậy?”
“Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, thời gian làm việc của anh tương đối linh động, nghĩ em vừa mới bị uất ức như thế nên tới gặp em, sao lại vui vẻ thế?” Mạc Duy Khiêm tười cười hỏi lại La Duyệt Kỳ.
“À, cũng chẳng phải lần đầu tiên mẹ của Kim Đào tìm gặp em, hơn nữa bà nói đây là lần cuối cùng bà ấy đến dạy dỗ em nên dĩ nhiên em phải thở phào nhẹ nhõm rồi, em cũng đoán là anh nhớ em, chỉ nghe em nói một câu đã chạy đến rồi!” hiển nhiên là La Duyệt Kỳ đang vô cùng vui vẻ, chủ động hôn một cái lên mặt Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm nhanh chóng điều chỉnh góc độ, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của La Duyệt Kỳ, sau đó lại hỏi: “Có muốn mua gì không? Chúng ta cùng đi mua!”
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không có, quần áo của em đủ mặc rồi, hay là cứ tùy ý đi dạo thôi.”
“Được, vậy hay là đến cửa hàng kia của anh dạo xem nhé?”
“Được rồi, em cũng không có ý định cụ thể là sẽ đi đâu.” La Duyệt Kỳ không có ý kiến.
Hai người vào của hàng châu báu độc quyền ở Danh Tĩnh, nhân viên phục vụ thấy khách quen đến nên vô cùng khách khí nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới.
“Anh bây giờ coi như là cải trang vi hành nhỉ? Nhưng mà công ty anh huấn luyện nhân viên khá thật, ông chủ kiêu ngạo như anh chắc rất vừa lòng đúng không?” thừa dịp người bán hàng không chú ý, La Duyệt Kỳ nhỏ giọng nói với Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm cười mà không nói.
La Duyệt Kỳ đến trước một quầy hàng độc lập thì dừng chân đứng lại, trước mặt cô mà một dây chuyền mặt hình tượng phật màu đen, cảm thấy dây chuyền rất đẹp, chiếc mặt dây hình phật điêu khắc cũng khiến người ta rất vui vẻ hài lòng.
Nhìn một hồi mới hỏi người bán hàng bên cạnh: “Đây là cái gì vậy, sao lại dễ nhìn thế? Sao trước đây chưa từng gặp qua?”
“La tiểu thư đúng là rất tinh mắt, đây là Mặc thúy cao cấp, mới nhập về được mấy ngày, giá trị lưu trữ rất cao, dĩ nhiên mang ở trên người cũng có thể trừ tà cầu may.” Người bán hàng chỉ giới thiệu tường tận chứ cũng không hỏi La Duyệt Kỳ có định mua hay không, tận lực suy nghĩ đến vấn đề thể diện cho khách hàng.
(Mặc thúy cao cấp : Phỉ thúy màu đen cao cấp)
La Duyệt Kỳ nghe cũng hiểu được đôi chút: “Vậy thì giá bán là bao nhiêu?”
“Mặc thúy này nếu nhìn ở ánh sáng thường thì chỉ thấy màu đen nhưng khi chiếu ánh sáng mạnh vào sẽ ánh lên sắc xanh, thế nước đầy đủ, hơn nữa lại vô cùng mượt mà nhẵn nhụi cho nên giá sẽ hơi cao, nếu tiểu thư thật sự muốn mua thì chúng tôi có thể chiết khấu một phần cho cô rồi lại bớt số lẻ, giá còn 62 vạn.” Người bán hàng cầm máy tính tính toán rồi lập tức báo giá.
Nếu La Duyệt Kỳ không quan tâm tới thể diện của Mạc Duy Khiêm thì đã bỏ chạy lấy người từ lâu rồi: Cái giá này cô chẳng cần thừa hơi mà hỏi thêm nữa.
“Lấy ra để tôi xem xem.” Mạc Duy Khiêm lên tiếng nói.
Người bán hàng vừa thấy vị này vô cùng trẩm ổn, mặt không đổi sắp thì cảm thấy hấp dẫn, lập tức mời cửa hàng trưởng đến lấy khóa mở tủ ra, cẩn thận đưa đến, nếu thứ này có chút sơ suất gì thì không phải chuyện đùa đâu.
Mạc Duy Khiêm tùy tiện cầm khối phỉ thúy kia nhìn nhìn, sau đó nói: “Tôi muốn.”
La Duyệt Kỳ vốn định ngăn cản nhưng lại nghĩ dù sao đây cũng là của Mạc Duy Khiêm, cho dù bây giờ cô có lấy thì sau này vẫn cứ trả cho anh ấy, cũng không sao cả.
Nhưng đến lúc Mạc Duy Khiêm quẹt thẻ thì cô lại mơ hồ, nhanh chóng giữ chặt Mạc Duy Khiêm: “Đây không phải cửa hàng của anh sao, sao anh còn phải trả tiền?” Bình thường dù có đến đây nhưng tất cả đều do Mạc Duy Khiêm đưa sau đó, lần này vẫn là lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến nên La Duyệt Kỳ giật mình.
Thì ra cô bé này có suy nghĩ như thế, Mạc Duy Khiêm buồn cười nói: “Dù có là của anh thì cũng phải làm theo quy định, nhưng mà tiền thu vào thì cũng đến chỗ anh, chẳng qua chỉ như là chuyển tiền từ tay trái sang tay phải thôi, nhưng không thể làm rồi loạn trình tự được.
“Vậy đừng mua nữa, như thế phiền quá.” La Duyệt Kỳ tính bỏ qua, cho dù tiền có trở lại chỗ Mạc Duy Khiêm nhưng chi phí tiền lương các kiểu cũng vẫn phải trừ mà, cứ thế tính ra thì vẫn là Mạc Duy Khiêm phải tốn tiền.
“Cô bé ngốc, mua đồ thế này phải xem duyên phận nữa, khó có thứ gì em thấy thích, dĩ nhiên là phải mua rồi, nam đeo quan âm nữ đeo phật, thứ này đúng lúc để em đeo, cứ coi như giữ lại để chơi đi. Lại nói thứ này cũng chẳng phải quá quý giá gì, chẳng qua là do sản lượng quá ít nên giá cả mới bị nâng lên thôi.” Mạc Duy Khiêm nói xong liền đi về phía quầy thu ngân.
Kẻ có tiền đúng là khẩu khí lớn, thứ đắt tiền như thế cũng có thể nói thành món đồ cầm để chơi, đeo chơi thôi. La Duyệt Kỳ không thể hiểu được khái niệm tiêu tiền của Mạc Duy Khiêm là gì nữa.
Mua xong khối Mặc ngọc này La Duyệt Kỳ bắt đầu lo sợ không yên, cửa hàng trang sức này bày bán công khai như vậy, bây giờ cô lại mang theo bảo bối thế này, nhỡ bị người ta tấn công thì biết làm thế nào?
“Em cứ nhìn loạn xung quanh thế thì dù không có trộm cũng bị em gọi tới, có nhóm Hàn Giang theo phía sau rồi em sợ gì chứ?” Nhìn La Duyệt Kỳ chỉ thiếu điều đưa chiếc túi trong đôi tay nhỏ bé lên ôm vào ngực, Mạc Duy Khiêm cũng chẳng biết nên nói gì cho phải nữa.
Đúng thế, sao cô lại quên mất chuyện này chứ? La Duyệt Kỳ nhất thời thả lỏng, lưng lại thẳng tắp.
“Em đó, như đồ ngốc vậy!” Mạc Duy Khiêm khẽ xoa xoa đầu La Duyệt Kỳ.
Sau đó Mạc Duy Khiêm lại đưa La Duyệt Kỳ đi mua thêm mấy bộ quần áo, đến tận lúc La Duyệt Kỳ kiên quyết nói không muốn mua thêm gì nữa mới ra khỏi trung tâm thương mại, lại đi tiếp một đoạn, Mạc Duy Khiêm như vô tình nói: “Hình như phía trước là khách sạn của Kim Đào, em có muốn vào xem không?”
Đúng là La Duyệt Kỳ không nghĩ tới điều này, đợi Mạc Duy Khiêm nhắc cô mới nhớ đến, sao cô không nghĩ đến phía trước là phố kinh doanh khách sạn đồ ăn chứ?
“Hay là chúng ta đi hướng khác?” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ sững sờ thì tiếp tục hỏi.
“Không cần đi đường vòng, cũng chẳng cần vào đó, cứ coi như những nơi khác thôi.” Vẻ mặt La Duyệt Kỳ rất tự nhiên.
Nụ cười của Mạc Duy Khiêm vô thức trở nên tươi rói hơn: “Đều nghe em, đi thôi.”
“Đã lâu không tới nơi này, đúng là rất nhớ, đồ ăn trên con đường này đều rất ngon, em mời anh, ăn đến no thì thôi.”
Mạc Duy Khiêm bật cười ra tiếng: “Anh thấy em còn biết buôn bán hơn anh đấy, em đúng là chỉ buôn lãi không buôn lỗ mà. Nhưng em nói cũng đúng, có thời gian nên đến đây dạo nhiều hơn, nếu không qua mấy ngày nữa nơi này có thể hoàn toàn thay đổi, có muốn cũng chẳng đến được.”
“Sao anh lại nói thế?” La Duyệt Kỳ khó hiểu.
“Tìm chỗ ăn trước đã sau đó anh sẽ chậm rãi nói cho em.”
Hai người tìm một quán ăn sạch sẽ gọi vài món rồi bảo nhóm người Hàn Giang cũng ngồi một bàn khác ăn cơm.
“Cuối cùng thì sao lại thế, anh mau nói đi.” Tính nôn nóng của La Duyệt Kỳ lại tái phát.
Mạc Duy Khiêm vẫn không nhanh không chậm nói: “Chuyện này anh cũng định tìm cơ hội nói với em, anh nhận được tin là phố buôn bán này sẽ đi vào khai phá một lần nữa, nếu không có gì thay đổi thì hắn là công ty của Lưu Dương đã nắm được hạng mục này.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy có nghĩa là những hộ kinh doanh trên con đường này đều bị giải tỏa, còn về phần bồi thường bao nhiêu thì chưa rõ, nhưng anh nghĩ Lưu Dương sẽ không hào phóng lắm đâu, đến lúc đó khách sạn mà Kim Đào mua lại chắc chắn là không giữ được. Anh đã giao cho Đổng Nguyên để anh ta đi hỏi ý của Kim Đào xem cậu ấy có chịu nhận sự giúp đỡ của anh không, nếu không chịu thì anh cũng chẳng có cách nào, anh không thể làm quá nhiều, chắc điểm này em cũng hiểu. Hay là em muốn đi khuyên nhủ cậu ấy?” Mạc Duy Khiêm nâng ly nước lên, chăm chú nhìn La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: “Ý của anh là việc Kim Đào mua lại khách sạn cũng là âm mưu của Loan Ninh? Vậy thì ngoài việc tổn thất về mặt tiền bạc thì còn ảnh hưởng gì khác không? Nếu không có ảnh hưởng quá lớn thì em nghĩ em không cần đi gặp anh ta, nếu Kim Đào không nhận lấy đề nghị của Đổng Nguyên thì chỉ có thể nói anh ta còn chưa ngộ ra bài học, sau này vẫn còn phải chịu thiệt từ Loan Ninh.”
Nếu chỉ là tốn chút tiền bạc thì La Duyệt Kỳ cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Mạc Duy Khiêm cười hỏi: “Kim Đào khá là coi trong tiện bạc, có lẽ Loan Ninh không ép cậu ấy tang gia bại sản thì sẽ chẳng thu tay lại đâu, đến thế em vẫn không muốn đi gặp cậu ta sao?”
Cuối cùng thì La Duyệt Kỳ cũng nhận ra sự bất thường của Mạc Duy Khiêm: “Anh hỏi thế là ý gì? Nếu anh nghi ngờ em với Kim Đào thì em có nói gì cũng vô ích, nếu không thì sau này anh có việc gì cứ quang minh chính đại mà nói, không cần phải nói bóng nói gió. Suy nghĩ của em thẳng thắn không nghĩ quanh co nhiều ý được đâu. Nếu anh muốn em đi thì em đi, không muốn em đi thì em không đi, còn gì để nói nữa không?”
Mạc Duy Khiêm vẫn cười nhưng nụ cười lại mang theo chút bất đắc dĩ: “Duyệt Kỳ, em đừng trách anh suy nghĩ nhiều, chỉ là đôi khi anh thấy quan hệ của chúng ta như anh đang nằm mơ vậy, em thật sự yên tâm ở bên anh sao? Cuối cùng anh vẫn luôn tự hỏi như vậy, khi anh biết tin phố buôn bán này sẽ bị cải tạo thì lòng anh vẫn không yên, muốn không nói cho em lại sợ em hận anh; muốn nói cho em lại sợ em nhớ thương cậu ta, anh rất mâu thuẫn nên giữa lời lẽ mới có ý thử.”
“Anh cứ luôn nói em khờ, em thấy anh mới là đồ ngốc thì có, em với Kim Đào bên nhau 5 năm là chuyện không thể phủ nhận, em cũng không quên được, nhưng nếu em đã đồng ý ở bên anh thì em sẽ không thay đổi thất thường. Dĩ nhiên là em không hy vọng Kim Đào gặp chuyện không may nhưng chỉ cần không liên quan đến sự an nguy của người thân thì em sẽ không làm tăng gánh nặng tâm lý cho anh, em thật sự sẽ không đi gặp anh ta trừ khi anh cảm thấy cần thiết.” La Duyệt Kỳ đau lòng khi thấy sự bất lực của Mạc Duy Khiêm.
“Được rồi Duyệt Kỳ, anh sẽ cố hết sức thay đổi suy nghĩ của mình, cũng cảm ơn em có thể an ủi anh như vậy.”
Sau đó Mạc Duy Khiêm lại đầy hứng thú nói: “Vì cảm ơn bạn gái của anh đã săn sóc anh như thế, anh chỉ có thể tặng quà để biểu đạt tâm ý, em nói xem em còn muốn gì nữa không? Em không có bằng nên không dùng xe được, hay là ăn cơm xong đi mua một chiếc đồng hồ nhé?”
La Duyệt Kỳ lại bắt đầu bận rộn ăn đồ ăn trên bàn: “Không cần, em cảm thấy trang sức ở cửa hàng của anh rất đẹp, nhãn hiệu cũng rất nổi tiếng, thứ khác thì không cần thiết.”
Yêu cầu như thế, La Duyệt Kỳ cũng có ý riêng của mình, cô chỉ cần đồ trong cửa hàng Mạc Duy Khiêm, cũng coi như là phù sa không chảy ruộng người ngoài, đến lúc chia tay cũng như ban nãy Mạc Duy Khiêm nói, cũng gần như là không tốn tiền vậy.
Mạc Duy Khiêm cảm thấy hơi khó hiểu: nói La Duyệt kỳ coi trọng tiền bạc và gia thế của hắn, nhưng cô ngoài việc thích trang sức châu báu thì những cái khác chưa bao giờ yêu cầu hắn, cũng không giống dáng vẻ tham lam tiền bạc. Nhưng nếu nói không tham thì sao mặc kệ trang sức đắt cỡ nào cô ấy cũng đều nhận? Nói cô tạm thời nhân nhượng hắn vì lợi ích toàn cục, giả vờ tình cảm vậy nhưng xét biểu hiện bình thường của cô cũng không giống, hắn vẫn biết phân biệt một người đối với hắn tốt hay không tốt! Hôm nay hắn nói đến chuyện khách sạn của Kim Đào, cô bé kia biểu hiện cũng coi như hợp lý, vừa không quá lạnh lùng nói không để ý đến Kim Đào, cũng không quá quan tâm.
Mạc Duy Khiêm nghĩ thế thì càng hồ đồ, hay là hắn làm việc mấy năm nay đã quen thói làm phức tạp suy nghĩ của người khác rồi cho nên mới không nhìn rõ người thật sự có bản chất đơn giản như La Duyệt Kỳ?
“Anh nghĩ cái gì mà cơm cũng không ăn thế? Mau ăn đi, mùi vị rất ngon.” La Duyệt Kỳ nói xonggắp cho Mạc Duy Khiêm chút đồ ăn.
Mạc Duy Khiêm cúi đầu nhìn chiếc bát đã bị La Duyệt Kỳ gắp đầy đồ ăn từ lúc nào của mình thì lòng cảm thấy rất ấm áp, thôi không nên nghĩ nhiều, chỉ cần cô quan tâm đến hắn, để ý đến hắn là được, lạnh hay nóng, ngọt hay chua đều không phải ảo giác, trong lòng La Duyệt Kỳ vẫn có hắn.
Sau khi Mạc Duy Khiêm nhận được tin tức chưa đầy nửa tháng, các hộ kinh doanh trên phố buôn bán cũng đều nhận được phong thư nói về tin tức cải tạo.
Trên thư viết xuất phát từ yêu cầu quy hoạch của thành phố cho nên toàn bộ khu phố buôn bán đều phải cải tạo thành mặt cỏ để khiến thành phố xanh hóa, cho nên sắp tới thành phố sẽ mở hội nghị công khai, mời toàn bộ các hộ kinh doanh đều phải tích cực tham gia và ủng hộ công trình cải tạo.
Thư này vừa phát đi lập tức gây ra một trận xôn xao, đồ ngu mới tin được nội dung viết trên đó.
Cha mẹ Kim Đào không rõ âm mưu lắt léo phía sau, phải đi hỏi thăm các hộ xung quanh.
Một quản lý cửa hàng thuốc lâu đời cực kỳ nổi tiếng nói với họ: “Vậy mà còn không hiểu ư? Đây là dùng cái lý do vì lợi ích cộng đồng để đuổi chúng ta đi, nơi này có thể xanh hóa? Nếu mà thật sự mà được thì cứ chặt đầu tôi đi!”
Trần Thục Phương vội vàng hỏi tiếp: “Trên thư nói vậy mà, nếu không làm xanh hóa thì có thể làm gì nữa?”
Quản lý kia cười lạnh: “Dĩ nhiên là vẫn làm phố buôn bán, chẳng qua là làm đầy túi một người thôi, trên thư viết như thế là để bồi thường giải tỏa cho chúng ta ít đi, giải tỏa để kinh doanh sao có thể giống giải tỏa để làm công ích được? Cái này gọi là thu mua giá rẻ, người ta có lý!”
A! Chiêu này quá thâm, nhà họ bỏ hết của cải mới mua được khách sạn này, càng không nói việc con trai suýt nữa vì nó mà vào tù, sao vừa phất lên một chút đã xảy ra chuyện này chứ?
Trần Thục Phương và bạn già Kim Tăng Chí hai mặt nhìn nhau, miệng đã bắt đầu đắng ngắt!