Đồng Đồng theo bản năng lui về phía sau, cũng không tránh khỏi bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy.
Đồng Đồng tim đập mạnh nói không nên lời, thân thể bị đôi tay kia bắt lấy cứng ngắc.
“A Dương!” Đồng Đồng có chút lúng túng gọi, giống như bản thân là một đứa trẻ làm sai bị cha mẹ bắt được.
Nhưng lòng cô lại bị một cảm giác đau đớn thay thế, cô nhìn thấy trong mắt Lôi Dương có sự khinh rẻ, coi thường và chán ghét.
Một khi đã chán ghét cô như vậy, anh vì sao lại không để cô đi, để cho cô rời khỏi tầm mắt anh!
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng có chút kinh hoàng lúng túng, bên môi anh đột nhiên khẽ nhếch lên.
Đồng Đồng biết Lôi Dương cười lạnh, một chút cũng không hề mê người, bởi vì nụ cười của anh làm cô lạnh run lên. Nhìn thấy bả rộng của anh lại càng tăng thêm phần lạnh lùng cứng rắn không gì suy chuyển nổi.
“Không! A Dương, thả em đi!” Đồng Đồng nội tâm lại càng thêm sợ hãi, nhưng người cô đã bị Lôi Dương kéo vào.
Đồng Đồng nhìn thấy bên trong có mấy người đàn ông trạc tuổi Lôi Dương , còn có mấy cô gái ăn mặc hở hang.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, nhìn những cô gái cùng những người đàn ông này, tim giống như bị dao đâm, A Dương, anh tới nơi này để tìm gái sao!
“Chà! Lôi, tìm thấy em phục vụ này rồi hả!” Trong đó có một người đàn ông đã ngà ngà say cười hỏi, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Đồng Đồng.
“Tôi đến tìm người, tôi không phải nhân viên phục vụ!” Đồng Đồng biện bạch nói.
Lôi Dương đẩy mạnh làm Đồng Đồng lảo đảo ngã xuống, mà nhân lúc Đồng Đồng sắp ngã xuống người đàn ông gần đó thuận thế ôm chầm lấy Đồng Đồng .
Đồng Đồng tâm đau đớn, đờ đẫn nhìn khuôn mặt lạnh như băng với ánh mắt trào phúng của Lôi Dương, cô cho tới bây giờ vẫn không thể tưởng tượng nổi Lôi Dương có thể đối xử với cô như vậy, đem cô đẩy vào lòng người đàn ông khác, coi cô như một cô gái mất nết vậy.
Lôi Dương ngồi ở sofa, thuận tay choàng qua một cô gái, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh vô tình nhìn cô, giống như đang xem một trò vui vậy.
Người đàn ông bên người Đồng Đồng ngửi ngửi tóc cô, thỏa mãn nói: “Thơm quá, để cho anh đây thử một tí nào!”
Đồng Đồng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, trông anh ta khá cao ráo ưa nhìn, có điều lúc nhìn thấy cặp môi của anh ta chu lại gần, Đồng Đồng chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Cô nhớ tới ngày nào đó, gã đàn ông kia ở trong nhà của Lôi Dương định cưỡng hiếp cô, Đồng Đồng theo phản xạ đẩy người đàn ông kia ra, đứng dậy tức giận định bỏ đi.
Lôi Dương không có ý cử động, anh vẫn ngồi yên ở đó, mà người đàn ông kia đối với Đồng Đồng dường như lại co hứng thú, đi lên túm lấy quần áo của Đồng Đồng.
Quần áo bên ngoài bị tuột ra làm lộ áo sơ mi của cô bên trong, Đồng Đồng cảm thấy thật nhục nhã, nhìn thấy Lôi Dương tùy ý để người khác đối xử với cô như thế, anh tỏ vẻ giống như xem kịch vậy, Đồng Đồng nâng chân đá người đàn ông kia, tức giận quát: “Đi chết đi!”
Người đàn ông kia không ngờ Đồng Đồng trông yếu đuối lại hành động mạnh mẽ như vậy, không đề phòng bị Đồng Đồng đá một phát lăn vào sofa.
Ánh mắt Lôi Dương rõ ràng bị chấn động một chút!
Đồng Đồng nén nước mắt đẩy cửa đi ra để lại mọi người kinh ngạc!
Đồng Đồng vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ đêm kia liền khóc òa lên.
Cô chạy đến chỗ Tuyết Mạn, lau lau nước mắt.
Đến trước phòng Tuyết Mạn cô nhìn thấy cửa khép hờ, cô nhớ rõ trước lúc đi đã đóng cửa rồi mà .
Đồng Đồng đẩy mạnh cửa ra, nghe thấy tiếng Tuyết Mạn cầu xin tha thứ, Đồng Đồng vội đi chỗ phát ra tiếng kêu của Tuyết Mạn, nhìn thấy Hạng Nam đang xé rách quần áo Tuyết Mạn.Vì tuyết Mạn giãy dụa nên Hạng Nam không chút lưu tình tát cô.
Đồng Đồng tức giận đến đỏ cả 2 mắt, đồ cầm thú, Tuyết Mạn còn đang ốm mà hắn lại còn muốn…… Còn đánh Tuyết Mạn nữa, Đồng Đồng xông lên phía trước đá Hạng Nam.
Hạng Nam say khướt nhìn Đồng Đồng, không có ý tốt cười nói: “Sao, em cũng muốn à, cùng nhau đi Đồng Đồng!”
Tuyết Mạn mặt đầy nước mắt, đôi mắt mang theo bi thương đau khổ làm Đồng Đồng trào dâng tức giận.
Tuyết Mạn nhìn thấy Đồng Đồng liền giãy dụa đứng dậy, Đồng Đồng đẩy Tuyết Mạn ra sau lưng, căm tức nhìn Hạng Nam.
Cô nói với tuyết Mạn: “Tuyết Mạn, cậu thật sự còn muốn gã đàn ông như thế này sao?”
Tuyết Mạn khóc lóc lắc đầu.
“Chúng ta đi Tuyết Mạn!” Đồng Đồng kéo tay tuyết Mạn định ra ngoài thì bị Hạng Nam cản lại.
“Đừng đi, cùng nhau chơi một lát nào!” hơi rượu của Hạng Nam phun vào mặt Đồng Đồng.
Đồng Đồng vội ngả đầu ra sau.
Tay Hạng Nam định bắt lấy Đồng Đồng nhưng lại quơ nhầm sang tuyết Mạn. Đồng Đồng đẩy Tuyết Mạn ra sau hét lên: “Khốn kiếp!” Rầm! Một cú đá thật hoàn hảo đạp Hạng Nam ngã trên mặt đất, hôn mê luôn.
Tuyết Mạn lau nước mắt, thổn thức nói: “Đồng Đồng, cậu biến thành bạo lực từ lúc nào thế!”
Đồng Đồng vẻ mặt khó giải thích, nói với Tuyết Mạn:” Tớ cũng mới phát hiện ra tớ thật bạo lực!”
Đồng Đồng sau khi mất đi Lôi Dương đã đi học võ, không ai biết vì sao cô lại đi học võ, môn này và tính cách của cô không hợp nhau chút nào, nhưng cô vẫn muốn đi học, sau 2 năm dù mưa gió ngăn cản, cô cũng quyết đi học, bởi vậy việc học võ của cô cũng không đến nỗi tệ. Nhưng lần đâu tiên đi đánh người thật mà không phải luyện tập, cô mới phát hiện cô tập luyện thật sự không tồi nha! Trong một đêm đã đá hai người (Tuy Đồng Đồng học lúc đã lớn, hơn nữa thời gian học lại ngắn, có điều đây là truyện mà, cần cho Đồng Đồng thần thoại một tí, hì hì.)
Đồng Đồng giúp Tuyết Mạn thu dọn đồ đạc, khoác thêm áo cho Tuyết Mạn rồi hai người cùng nhau rời khỏi khách sạn.