Trong nhà hàng lấp lánh ánh đèn xanh lam mộng ảo soi sáng một chiếc bàn tinh xảo đặt giữa.
Trên bàn là một chiếc đèn chùm cũng màu xanh lam hắt ánh sáng xuống làm cho chiếc bàn trông như được làm pha lê.
Đối diện bàn ăn xa xa là một bục nhỏ có đặt một cây đàn piano.
Đồng Đồng dùng cây đàn này để biểu diễn những khúc nhạc làm người nghe rung động.
Có vẻ như vị khách đã tới, giám đốc và nhân viên nhà hàng đã đứng cửa nghênh đón.
Đồng Đồng cũng đã sớm ngồi bên đàn piano cùng đợi.
Cuối cùng một đợt âm thanh ào tới, có giọng của giám đốc và của những vị khách.
Người đến là hai người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi và hai người phụ nữ trên dưới bốn mươi, hẳn là là hai cặp vợ chồng. Bên cạnh còn có một cô gái nhỏ bé, mắt sáng, đôi mi thanh tú, mũi cao, miệng nhỏ hồng hào, dáng người nhỏ xinh thanh tú động lòng người
Cô nghe giọng giám đốc rồi phối hợp đàn một khúc có tên “Nghênh tân khúc”, tiếng đàn dễ nghe vang vọng cả nhà hàng, trên mặt giám đốc lộ rõ vẻ hài lòng.
Cây đàn che khuất tầm mắt Đồng Đồng , cô đang chăm chú đánh đàn cũng không để ý người đến là ai, hơn nữa cũng có không lòng dạ nào nhìn.
Những vị khách ngồi xuống, Đồng Đồng cũng đàn xong khúc nhạc.
……
Mọi người khách sáo hàn huyên với nhau, còn cô gái kia thì im lặng ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện.
Cuối cùng một người đàn ông xem đồng hồ đeo tay, vẻ trách cứ nói:” Thằng nhóc này sao còn chưa đến.” Nói xong lại quay sang một người đàn ông khác tỏ vẻ xin lỗi cười nói:” Đã khiến anh Đan chê cười rồi, con trai tôi chắc vẫn đang mải làm việc!”
Đan Quốc Khánh bật cười:” Người trẻ tuổi mà, cũng là lúc nên làm việc!”
“Anh Đan”, chính là Đan Quốc Khánh, mà người đàn ông kia chính là Lôi Lâm. Cô gái kia là con gái độc nhất của Đan Quốc Khánh – Đan Tình, cùng đến là Đinh Lâm – phu nhân của Đan Quốc Khách, còn có phu nhân của Lôi Lâm – Lâm Tú Phân. Chỉ thiếu mỗi diễn viên chính là Lôi Dương.
Lâm Tú Phân nói với mẹ Đan Tình:” Đan Tình nhà chị thật xinh đẹp, nếu chuyện hai nhà chúng ta mà thành thì Lôi Dương quả thật rất có phúc!”
Mẹ Đan Tình cười nói: “Sao thế được, Lôi Dương cũng không kém gì, là rồng trong chúng nhân…….”
Lại là một tràng thổi phồng lẫn nhau.
Đồng Đồng nghe giọng nói phía xa kia găm từng lời vào tai cô…Lôi Dương, là Lôi Dương sao? Đan Tình?
Bởi vậy cô không kìm lòng nổi nghiêng người nhìn về phía những người đang nói chuyện, nhìn thấy Lôi Lâm lòng Đồng Đồng có chút cảm giác mất mát.
Đang kì lạ sao giọng nói lại quen thuộc như vậy, thì ra là Lôi Lâm và Lâm Tú Phân.
Đầu óc cô có chút hỗn loạn, từ cách bọn họ nói chuyện có thể đoán ra đây là gặp mặt giữa hai gia đình sắp trở thành thông gia.
Tâm cô lại đau thắt lại!
Lôi Dương hôm nay đi gặp mặt, như vậy anh nhất định sẽ kết hôn rồi, bằng không với tính cách của anh, nếu anh không đồng ý thì người nhà của anh cũng chẳng thể tự tiện sắp đặt cuộc gặp mặt được.
Đồng Đồng run lẩy bẩy, sắc mặt cô có chút tái nhợt, thì ra lòng cô vẫn rất tham lam, cái gì mà yên lặng nắm tay Lôi Dương, cái gì mà chẳng sợ làm tình nhân, làm bạn cùng giường, cái gì mà chỉ cần ở bên Lôi Dương đã là thỏa mãn , thì ra không phải, đây mới là suy nghĩ thật của cô.
Tim đau, rất đau, nhưng cô vẫn thầm hy vọng có thể độc chiếm thân thể của Lôi Dương, cả trái tim anh nữa.
Đầu cô trở nên ong ong, không nghe rõ bọn họ đang nói những gì.
……
Cả hai bên cùng đợi Lôi Dương.
Cuối cùng cũng có một bóng hình cao lớn đi vào nhà hàng, khuôn mặt lạnh lẽo như tạc, cả người toát ra vẻ vương gia quyền thế vô tình, không cần liếc nhìn đã khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp.
Ánh mắt lạnh lẽo không có lấy một tia độ ấm của anh liếc nhìn đám người đang ngồi phía trước, đôi chân dài rảo bước qua.
Anh chào hỏi Đan Quốc Khánh rồi ngồi xuống ghế, hoàn toàn không có liếc qua Đan Tình.
Tình huống dường như có chút xấu hổ.
Lôi Lâm vội nói với Lôi Dương :” Lôi Dương, đây chính là thiên kim của bác Đan, Đan Tình, hai con mau làm quen đi!”
Ánh mắt Đan Tình đã cố ý vô tình nhìn sang khuôn mặt của Lôi Dương, tim cô dường như đập mạnh hơn.
Anh so với trên tạp chí còn đẹp trai, lạnh lùng hơn!
Người lớn hai bên liếc nhìn nhau, Lâm Tú Phân mở miệng nói:” Nếu người đã đến rồi thì chi bằng chúng ta nhường chỗ cho hai đứa nói chuyện, người lớn chúng ta đi chỗ khác ngồi cho hai đứa đỡ khách sáo !”
” Đúng, nói rất đúng!” Đinh Lâm cũng cười vang ủng hộ.
Người lớn hai bên tức thời lui ra, để không gian lại cho hai người nhỏ tuổi hơn.
Đồng Đồng ngồi sau đàn piano đã sắp cứng đờ người, cô quên phải đàn một khúc nhẹ nhàng ấm áp mà lãng mạn.
Cô biết Lôi Dương đến đây!
Quả nhiên bọn anh đến gặp mặt !
Tay cô căng thẳng, piano phát ra một tiếng nghe không lọt tai khiến Lôi Dương và Đan Tình đồng thời quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, nhưng cây đàn đã che khuất cô chỉ lộ ra chiếc váy màu trắng và tấm lưng trần trắng nõn. Giám đốc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lôi Dương , cung kính nói với Lôi Dương :” Thực xin lỗi, có thể là cây đàn đó có vấn đề!”
Nói xong giám đốc đi về phía Đồng Đồng, ông đứng bên cạnh thấy sắc mặt Đồng Đồng tái nhợt, có chút nóng ruột cùng lo lắng hỏi:” Cô làm sao vậy?”
Đồng Đồng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của giám đốc giống như sắp bị ninh nhừ, cô kìm chế cảm xúc rồi nở một nụ cười ra vẻ có lỗi rồi làm một biểu tượng ‘OK’ Giám đốc nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời thêm mà đứng bên cạnh Đồng Đồng.
Đồng Đồng thả lỏng cơ thể hít một hơi sâu, những ngón tay đẹp đẽ lướt trên phím đàn, một bản nhạc “Hôn lễ trong mộng” phát ra dưới những ngón tay của cô.
“….
….”
(Ve: Cái đoạn … ấy là lời bài hát, để biết rõ chi tiết mời mọi người nằm mơ đến hôn lễ của mình. Trong mơ nó là bài nào thì chính là bài ấy)
“Hôn lễ trong mộng”, Đồng Đồng không biết vì sao cô lại lơ đãng đàn khúc nhạc này, có lẽ đó là ước nguyện trong lòng của cô, có lẽ khúc nhạc này là do những ngón tay của cô tự đàn lên.
Khúc nhạc hạnh phúc giờ phút này từ trong tay Đồng Đồng đàn lại toát lên vẻ ưu thương, Lôi Dương , Đan Tình và giám đốc, cùng với những nhân viên phục vụ nghe không khỏi mê muội, đắm chìm trong khúc nhạc Đồng Đồng đàn.
Đó là tâm nguyện của Đồng Đồng , những đóa hoa hồng trải thành chiếc thảm đỏ, cô mặc áo cưới màu trắng đến gần người đàn ông cô yêu, những người thân chúc mừng cô.
Chúc mừng cô trở thành cô dâu của người đàn ông cô yêu!