Trong căn tin Cao Vỹ Quang cùng Tinh Thần và Tiến Minh ngồi một bàn, đối diện là Bối Lạc cùng Hương Vũ. Bốn cặp mắt đổ dồn về vị thái tử ngày ngày tỏ vẻ oai phong lẫm liệt đang ủ rũ không có chút sức sống nào. Tiến Minh không nhịn được liền gắp cho Cao Vỹ Quang một cục sườn chua ngọt. Khẽ bảo:
“Tớ biết là cậu thất tình, còn thất tình rất thảm nữa, ai mà ngờ được mỹ nhân câu theo đuổi hai năm trời lại là lesbian chứ. Cậu cố gắng vượt qua đi, sẽ lại có một mỹ nhận khác tự mình ngã dưới chân cậu thôi mà.”
Tinh Thần nghe thấy thế liền lấy chân dưới bàn đạp cho Tiến Minh vài cái.
“Cậu có điên không mà đụng chạm nỗi đau của cậu ấy hả? Bớt nói tí đi.”
Tiến Minh làu bàu đầy uỷ khuất. “Tớ nói có gì sai chứ, giờ cậu nhìn cậu ta xem, ba hồn bảy vía giờ chỉ còn 1 vía không có miếng hồn kìa.”
Hương Vũ chen lời.
“Nói thật thì tối qua lúc nghe Hạ Nhi come out tớ rất sốc, cô ấy xinh đẹp như thế lại là đồng tính. Nghĩ mới biết tại sao lại chơi thân với mỗi Lương Hạ.”
Cả đám cùng gật gù. Tiến Minh thêm lời: “Bởi hai người họ giống nhau nên mới chơi thân với nhau, thế mà hồi xưa tớ không nghĩ ra, cũng một phần ngoại hình Hạ Nhi khiến tớ không thể có cái suy nghĩ đó về cậu ấy.”
Bối Lạc đang uống hộp sữa liền để xuống.
“ Mọi người có thấy Khương Tình đâu không?”
Tinh Thần liền đáp:
“Tình tỷ hôm nay không khoẻ hay sao ấy, tớ thấy cậu ấy lên phòng y tế.”
Bối Lạc liền vứt hộp sữa đứng phắt dậy, tức giận:
“Sao cậu không nói sớm?” Nói xong liền bỏ đi.
Tiến Minh lắc đầu đầy ngao ngán:
“Tình cảm thật tốt, chưa bao giờ tớ thấy Bối Lạc để ý đến ai ngoài Khương Tình” Rồi bỗng chợt Tiến Minh như có phát hiện mới:“Này, có khi nào Bối Lạc...”
Tinh Thần lấy đũa gõ lên đầu Tiến Minh một cái rõ đau “Cậu suy nghĩ cái quái gì thế? Bối Lạc là bạn từ nhỏ của Khương Tình, tất nhiên là thân nhau rồi.”
Tiến Minh xoa xoa cái đầu nhỏ bị đánh:
“Tại Bối Lạc chưa từng có bạn trai, tớ cũng từng thích cậu ấy, cậu ấy cũng từ chối khéo tớ, tới giờ cũng chưa từng thấy cậu ấy quan tâm tới ai ngoài Tình Tỷ thôi.”
Hương Vũ liền phân bua: “Bối Lạc không thích cậu chứ không phải là có sở thích đó với Tình Tỷ đâu.”
Tiến Minh ngay lập tức thể hiện rất tức giận: “Tới Hạ Nhi còn có thể là les thì Bối Lạc tại sao không thể chứ?”
Cao Vỹ Quang đang ngẩn người liền vỗ bàn một cái thật mạnh.
Tiến Minh co chân xém té khỏi ghế. Hương Vũ và Tinh Thần giật bắn người.
Vỹ Quang nắm chặt tay, từng khớp xương thể hiện sự quyết tâm không nhỏ, nói:
“Tớ nhất định sẽ không bỏ cuộc.”
Tiến Minh vội lấy lại tinh thần, đứng lên vỗ mạnh vai Cao Vỹ Quang, giọng khích lệ:
“Cố lên! Tớ tin cậu sẽ làm được.”
Tinh Thần trợn tròn mắt. Vội kéo Tiến Minh ra xa.
“Cậu còn cỗ vũ cậu ấy, cậu ấy đang đi con đường không có lối về đó.”
Tiến Minh vội vã bảo: “ Chứ cậu muốn Vỹ Quang tiếp tục cái tình trạng thất tình sống dở chết dở kia hả? Phải cho cậu ấy động lực để cố gắng.”
Cao Vỹ Quang xoay người bỏ đi. Hương Vũ vội chạy tới ngăn cản: “ Cậu đi đâu vậy?”
Cao Vỹ Quang trả lời: “ Tớ đi tìm Khương Tình”
Hương Vũ cau mày, chất vấn: “Cậu tìm Tình tỷ làm gì?”
Cao Vỹ Quang né tránh Hương Vũ, vòng một vòng đi thẳng ra cửa căn tin.
Hương Vũ thở dài.
Tiến Minh liền tiến tới thì thào: “Chắc là muốn hỏi Tình tỷ vụ tỷ ấy hôn Hạ Nhi.”
Tinh Thần ngồi xuống ghế, chân đạp cạnh bàn: “Rồi cái hội này sẽ tan nát luôn cho xem.”
“Cái gì tan nát?” Khanh Long ưu nhã bước tới, tay cầm khay đồ ăn còn bốc khói: “Vỹ Quang đâu? Khương Tình? Bối Lạc nữa?”
Tiến Minh liền chạy tới, giật khay đồ ăn trong tay Khanh Long, đáp: “ Vỹ Quang Và Bối Lạc đi tìm Khương Tình, hình như cô ấy ở dưới phòng y tế.”
Vừa dứt lời Khanh Long liền bỏ đi một mạch.
Tiến Minh cầm khay đồ ăn cười khúc khích.
“Cả một đám đều đi tìm Khương Tình, Tình tỷ dạo này toàn khiến người ta không yên tâm mà.”
Tinh Thần và Hương Vũ liền nhìn chằm chằm Tiến Minh.
“Nhìn tớ làm gì? Tớ có nói gì sai đâu.”
Tiến Minh vơ đũa bắt đầu chén sạch khay đồ ăn.
Bối Lạc xuống phòng y tế với trạng thái hốt hoảng, mở cửa phòng không thấy bóng dáng Khương Tình liền gấp gáp hỏi cô Y tá:
“Cô có thấy học trưởng đâu không ạ? Cô ấy có tới đây không?”
Cô y tá đang viết sổ sách liền ngừng tay trả lời:
“Tình Nhi sáng giờ chưa từng xuống đây.”
Bối Lạc nghe câu trả lời liền bỏ đi.
Một lát sau Cao Vỹ Quang liền bước vào:
“ Khương Tình có ở đây không ạ?”
Cô y tá khẽ đưa tay chỉnh giọng kính, thở dài liền đáp:
“Con bé không hề tới đây.”
Cao Vỹ Quang nhỏ tiếng cảm ơn rồi quay đầu đi thẳng.
Cô y tá liền lắc đầu:
“Tụi nhỏ bây giờ thật là...”
Vừa nói xong liền nghe tiếng mở cửa. Khanh Long bước vào, hỏi:
“Khương Tình đâu rồi ạ?”
Cô y tá khẽ lấy tay xoa trán, hỏi ngược lại:
“Các em tìm em ấy làm gì vậy?”
Khanh Long trầm mặt, nói:
“Tình không có ở đây hả cô?”
Cô ý tá liền nói:
“Sáng giờ cô bé không hề tới.”
Khanh Long khẽ nhíu mày:
“Vậy em cảm ơn.”
Bối Lạc loanh quanh trong sân sau thư viện, cô biết Khương Tình hay đi dạo ở đây mỗi khi có chuyện gì đó cần suy nghĩ, cô lòng vòng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Khương Tình đâu. Định sẽ bỏ về lớp, thì chợt nghe tiếng Hạ Nhi.
“Chị buông em ra đi.. em tự đi được.”
Bối Lạc liền lảnh vào tường sau thư viện.
“Tôi chỉ muốn đưa em về lớp, em không cần sợ hãi như thế.” Khương Tình cười trầm thấp vô cùng quyến rũ.
Bối Lạc dựa vào tường khẽ run rẩy, tay nắm chặt.
Chưa bao giờ Khương Tình dùng chất giọng như vậy nói chuyện với bất kì ai, đối với ai Khương Tình cũng đều lãnh đạm, ngoài mặt thì nhìn như ôn hoà, nhưng bên trong Bối Lạc biết rõ Khương Tình rất không kiên nhẫn. Luôn là trạng thái xa cách ngàn dặm. Chưa bao giờ cô nghe Khương Tình phải nài nỉ hoặc cố chấp về một vấn đề nào đó.
Hạ Nhi đang cố gắng tránh thoát tay Khương Tình, cô gỡ từng ngón tay Khương Tình một cách bất lực.
“Chị à! Em thật sự không muốn lên diễn đàn trường, chị tha cho em đi.”
Khương Tình nghiêng đầu, thoả hiệp.
“Em đổi cách xưng hô đi, thì tôi sẽ tha cho em.”
Hạ Nhi chớp chớp mắt, môi khẽ mở hỏi:
“Xưng hô thế nào?”
Khương Tình cười vui vẻ “Gọi tôi là Tình, tôi gọi em là Nhi. Thế nào?”
Hạ Nhi nhíu mày, giọng trở nên cau có:
“Chị muốn gọi em thế nào cũng được, nhưng em không thể gọi chị như vậy, người khác nghe được một bãi nước bọt cũng nhấn chìm em đó.”
Khương Tình đột nhiên trở nên rất cố chấp:
“Em có sửa hay không? Nếu không sửa tôi sẽ theo em về lớp.”