Ninh Tiểu Thuần nhập hết tài liệu vào máy tính đã là chuyện của hai ngày sau. Trợ lý Ngô nhà người ta chỉ là cao hứng, nói tí mà thôi, cơ bản là chưa hành động, lời nói không thể xem là thật được mà cô bị anh ta hành hạ mệt muốn chết. Cô đánh chữ cuối cùng xong, vặn vặn eo, thở hắt ra, thật là mệt quá đi mất.
Tiếng gót giày vang vang, Lạc Hi Hi mặc váy liền Chanel đi đến. Ninh Tiểu Thuần vội vàng đứng lên, lễ phép gật đầu mỉm cười: “Chào cô Lạc, xin hỏi có chuyện gì không?” Lần đó bị Lạc Hi Hi bắt gặp cô với Cung Triệt làm chuyện ấy ở trong phòng, cô đã đi nghe ngóng về thân phận của cô vợ chưa cưới này.
Lạc Hi Hi liếc cô, chĩa ngón tay vào phòng tổng giám đốc hỏi: “Cung Triệt có trong đó chứ?”
Ninh Tiểu Thuần gật đầu, nói theo quy định: “Tôi thông báo với tổng giám đốc trước, mời cô Lạc ngồi chờ.” Cô vừa đến bàn làm việc, muốn nhấn điện thoại gọi vào thì Lạc Hi Hi thản nhiên bảo: “Không cần.” Rồi đi thẳng vào văn phòng, Ninh Tiểu Thuần không kịp ngăn cản, Lạc Hi Hi đã đẩy cửa ra. Cung Triệt đang nghe điện thoại, nhìn hai người, nhíu mày, khoát tay bảo Ninh Tiểu Thuần ra ngoài. Ninh Tiểu Thuần nhìn họ một cái rồi vâng lời ra ngoài đóng cửa lại.
Cung Triệt không ngó ngàng đến Lạc Hi Hi, tiếp tục nói chuyện, để Lạc Hi Hi chờ cả nửa tiếng. Anh mới để điện thoại xuống, thấy Lạc Hi Hi hết kiên nhẫn mới nói: “Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”
Lạc Hi Hi tức lên, chỉ vào anh: “Chồng sắp cưới thân yêu của em à, anh không phải quên rồi đấy chứ, quên chuyện em cho anh mấy ngày suy nghĩ để anh cho em câu trả lời thuyết phục chứ.”
“À, em không nói anh cũng quên mất.” Cung Triệt hai tay chống cằm, như hết cách nhìn Lạc Hi Hi.
Lạc Hi Hi nổi giận, cô nén lại, ra sức hoà nhã nói: “Vậy giờ anh nghĩ đi, nên giải quyết thế nào đây?”
“Không cần giải quyết, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến hôn sự của chúng ta hay cấp vốn cho Lạc gia cả. Tất cả vẫn bình thường, chỉ vì em để tâm chuyện nhỏ nhặt thôi.” Cung Triệt không muốn nói chuyện với cô, mở văn kiện ra bắt đầu làm việc.
“Cung Triệt!” Lạc Hi Hi đến trước mặt anh, thả một quả bom, “Em đã điều tra thân thế của cô ta rồi, người ta còn là sinh viên, có một người bạn trai thân thiết. Nếu cứ vậy, quan hệ giữa cô ta và anh... tuyển chọn lần này dựa vào quan hệ ngầm chứ gì?! Cô ta ngoại tình, lừa gạt bạn trai dụ dỗ anh, sau đó dựa vào kỹ năng trên giường mà ngồi vào chỗ này? Chuyện truyền ra ngoài, danh dự của cô ta đem vứt đi, hình tượng của anh cũng sụt giảm.”
Mắt Cung Triệt loé sáng, ánh mắt sắc bén quét qua Lạc Hi Hi, đôi môi mỏng hé mở, nói từng chữ một: “Xin chú ý từ ngữ của em, đừng tự ý bôi nhọ và phá huỷ danh dự người khác. Đây là chuyện giữa anh với em, đừng lôi người khác vào.”
“Ôi chao, anh đang che chở cho cô ta đó à. Cô ta quan trọng với anh lắm đúng không?” Lạc Hi Hi cảm thấy đã tóm được đuôi anh, cực kì vui mừng.
“Anh không muốn nói tiếp chuyện này với em nữa, em còn cần tiền vốn của Cung gia nữa không, đừng lãng phí thời gian của anh.” Cung Triệt mất kiên nhẫn.
“Hừ, chẳng lẽ bị em đoán trúng rồi?” Lạc Hi Hi truy đến cùng.
Ánh mắt Cung Triệt như dao phóng qua, giọng anh bình tĩnh lọt vào tai Lạc Hi Hi như sấm sét giữa trời quang, anh nói: “Lạc Hi Hi, đừng cho rằng anh không biết chuyện em với Cố Minh Vũ!”
Lạc Hi Hi đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, không đỡ nổi thân thể, đành phải tì vào bàn bên cạnh. Anh ta biết chuyện cô với Cố Minh Vũ từ khi nào? Luôn im lặng không lên tiếng, lại rõ như lòng bàn tay. Thì ra là bọ ngựa rình bắt ve, chim sẻ chực phía sau à!
Cô ngẩng đầu đón ánh mắt anh, nói: “Anh biết chuyện gì của chúng tôi, đừng ăn nói lung tung.” Cô vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng.
“Em mới nói anh nghe đó thôi.” Mắt Cung Triệt loé lên sự khôn khéo.
Lạc Hi Hi nghi hoặc, Cung Triệt tuy mỉm cười nhưng lại khiến người ta lo sợ, cô đổ mồ hôi ròng ròng.
Cung Triệt chậm rãi nói: “Em nói là ‘chúng tôi’, mà không phải là em và cậu ta.”
Gừng càng già càng cay, thỏ con không đấu lại sói già. Lành làm gáo bể làm muôi, Lạc Hi Hi nhìn anh: “Vậy thì sao, anh có thể trác táng với trợ lý, em không thể cùng người khác sao?”
“Không có gì, nhưng như em nói đó, tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của nhau, bằng không anh cũng không biết sẽ có chuyện gì.” Cung Triệt bực mình đuổi khách, “Em về đi.”
Lạc Hi Hi thấy lần này nói không lại, mà có nói cũng không được gì, đành thôi, giậm giậm chân, xoay người đi ra.
Ninh Tiểu Thuần thấy Lạc Hi Hi đi ra, mặt đen sì sì, vẻ mặt chớ đến gần, cô sợ tới mức không biết có nên bước đến không. Lạc Hi Hi ngừng lại, quay đầu nói với cô: “Cô Ninh, tình cảm của cô với bạn trai tốt không.”
Ninh Tiểu Thuần chết sững, không biết sao cô ta lại hỏi vậy. Còn nữa, sao cô ta biết việc riêng của cô. Ninh Tiểu Thuần bắt đầu luống cuống, cô gọi Lạc Hi Hi lại: “Cô Lạc, có thể dành chút thời gian chúng ta nói chuyện được không.”
“Nói chuyện? Chuyện gì?” Lạc Hi Hi định xoay người bỏ đi, sau lại nghĩ gì đó, dừng lại nói: “Giờ tôi có thời gian.”
Bây giờ? Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cách giờ tan tầm có năm phút, còn phải bấm thẻ, không đi ngay được. Cô đành phải câu giờ, nói: “Cô Lạc, cô ngồi đợi, tôi thu dọn một chút rồi đi.”
Cô dọn tới dọn lui, kéo dài đến cuối giờ, bấm thẻ, đi cùng Lạc Hi Hi vào thang máy. Lạc Hi Hi đã hết kiên nhẫn, sắc mặt khó coi.
“Cô Lạc, chúng ta đến quán cà phê bên đường, được chứ?” Ninh Tiểu Thuần hỏi.
“Tuỳ cô.”
Hai người vừa ra thang máy, trong đại sảnh truyền đến tiếng gọi phấn khởi: “Cô Ninh!”
Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn phía trước, là Ngô Kì Vũ!
Ngô Kì Vũ bước nhanh tới, mắt sáng lấp lánh, mặt hơi hồng, anh ta ngập ngừng nói: “Cô Ninh, tôi, tôi đang đợi cô về.” Không thể hẹn cô trong giờ làm, anh ta đành phải chờ cô tan tầm!
Ninh Tiểu Thuần nhìn anh ta, không biết trả lời thế nào. Lạc Hi Hi đứng bên cạnh, vẻ mặt thú vị nhìn họ chằm chằm.