Cung Triệt vì bị bệnh mà ở nhà nghỉ ngơi, Ninh Tiểu Thuần phải cố ôm đồm công việc, mau chóng làm xong, không đến quấy rầy anh. Nhưng tài liệu vẫn chưa kí tên, cô đành hi sinh giờ ăn trưa, đến nhà anh lần nữa. Mua bánh mì ăn trên xe, sẽ giải quyết chuyện ăn trưa thôi.
May mà thang máy đã bảo trì xong, Ninh Tiểu Thuần không phải đi cầu thang bộ, cô mừng rỡ vào thang máy. Đứng trước cửa nhà Cung Triệt ấn chuông, qua hồi lâu cửa mới mở, Cung Triệt mặc áo ngủ hàng hiệu màu xám, tóc hơi bù xù, mắt còn ngái ngủ, rõ ràng là mới thức dậy. Nhưng tinh thần so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Ninh Tiểu Thuần quơ quơ tài liệu trên tay, nói: “Hôm qua vẫn chưa kí tên.”
“Ừ, vào đi.” Cung Triệt né qua để cô vào, sau đó đóng cửa lại.
“Vẫn chưa...” Cung Triệt đến quầy bar rót nước uống, sẵn tiện rót cho Ninh Tiểu Thuần một ly.
“Không uống thuốc làm sao khoẻ được, em xem xem đã hạ sốt chưa?” Ninh Tiểu Thuần rất tự nhiên, áp tay lên trán Cung Triệt. Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Tiểu Thuần thấy bóng mình hiện rõ trong đôi đồng tử sẫm màu của người đàn ông trước mặt, mắt anh tựa như hồ nước sâu, hút đi linh hồn cô.
Cung Triệt nghiêng đầu nhìn cô, ho khẽ một tiếng, đưa ly nước cho cô. Ninh Tiểu Thuần như bị điện giật, rụt phắt tay lại, mắt ngó nghiêng xung quanh, “Khụ, không nóng, hạ sốt rồi, ối....” Cô lùi ra sau mấy bước, bất cẩn thế nào đụng phải ly nước Cung Triệt đưa, nước văng lên người, làm ướt áo sơ mi.
Cung Triệt im lìm nhìn cô, rút khăn tay ra đưa. “Cám ơn.” Ninh Tiểu Thuần lau vội lên người, cô mặc áo sơ mi trắng, bị ướt liền trở nên trong suốt. Thế này thật mắc cỡ quá...
“Đi thay đồ đi.” Cung Triệt ngồi xuống ghế, nhìn cô nói.
Ninh Tiểu Thuần nhìn anh một cái, rồi đi vào phòng anh. Mở tủ quần áo anh ra, bên trong đều là quần áo nhãn hiệu đắt tiền, cô xem đồ âu phục, lựa một cái áo trắng, nhìn chung quanh, cuối cùng vào phòng tắm nhà anh. Áo sơ mi Cung Triệt lớn phủ lên dáng người nhỏ nhắn của cô, dài đến tận đùi, có vẻ rộng thùng thình. Trên áo có mùi bạc hà thoang thoảng dễ chịu. Cô biết đây là mùi vị trên người Cung Triệt.
Cô mặc áo sơ mi nam phía trên, phía dưới là váy ngắn, chân mang giày cao gót, cảm thấy rất khó coi. Không biết có nên ra ngoài hay trốn trong này cho xong. Tiếng đập cửa bỗng vang lên, khiến cô nhảy dựng. “Thay xong chưa?” Tiếng Cung Triệt vọng vào từ ngoài cửa.
“Ừm... Thay rồi...” Ninh Tiểu Thuần miễn cưỡng mở cửa, thấy ánh mắt Cung Triệt lướt từ trên xuống dưới, từ đầu xuống chân, đánh giá cô.
“Khó coi lắm đúng không?” Ninh Tiểu Thuần bĩu môi.
“Ừm, đặc sắc.”
Câu Cung Triệt nói khiến Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa đứng không vững, nằm dài trên đất. Hóm hỉnh hiếm thấy à?
“Ra ngoài mang dép vào, tài liệu anh kí tên rồi.” Cung Triệt vừa nói vừa đi ra, Ninh Tiểu Thuần bám theo anh, cô cất tài liệu xong thì về, cần gì thay dép.
“Cháo hôm qua ăn hết rồi.” Cung Triệt ngồi xuống.
“Hả?” Ninh Tiểu Thuần rõ ràng là không theo kịp suy nghĩ của anh, chậm chạp hỏi lại.
“Nấu cháo nữa đi.” Anh ung dung nói, ra vẻ sếp lớn.
Vậy là cô làm thêm giờ, hay làm osin, hay lao động không công đây trời? “Em phải về làm việc.”
“Tài liệu bảo tiểu Lưu đến đây lấy, đem về công ty là được.” Tiểu Lưu là tài xế của công ty.
“Vậy...” Không bấm thẻ tức là nghỉ việc, nghỉ làm sẽ không có tiền thưởng. Lòng Ninh Tiểu Thuần rối rắm.
“Anh là người bệnh.” Người nào đó vẻ mặt như thể chuyện đương nhiên, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Tiểu Thuần căm hờn đến ngứa răng, nhưng mà, Boss lớn giao việc cô không dám không làm. Cô có cần nói “Tuân lệnh” với hoàng thượng tôn quý này không đây. Cô buộc lòng thay dép lê đi vào bếp, tiếng Boss lớn vang đến: “Yên tâm, tiền thưởng chuyên cần không ít đâu.” Có câu này của Boss lớn, Ninh Tiểu Thuần còn thấy hăng hái.
Bếp nhà Cung Triệt rõ ràng là để cho có, tuy dụng cụ đầy đủ nhưng rất khi được sử dụng. Bệnh chung có kẻ có tiền đây mà...
Ninh Tiểu Thuần bận rộn trong bếp, Cung Triệt ngoài phòng khách gọi điện thoại. Đang lúc nồi cháo trong phòng bếp sôi ùng ục, chuông cửa vang lên, Ninh Tiểu Thuần quên mất tình trạng hiện giờ của mình, tò mò ló người ra xem ai đến.
Cung Triệt mở cửa, tiểu Lưu đứng ngoài cửa, nhận tài liệu Cung Triệt đưa, cung kính gật đầu, vừa ngẩng lên thì thấy Ninh Tiểu Thuần. Thấy cô thân trên thì mặc sơ mi nam, thân dưới mặc váy ngắn, tay cầm muỗng, mắt cậu ta muốn rớt ra ngoài. Nhìn tiếp lại thấy tổng giám đốc bọn họ mặc đồ ngủ, bỗng trong đầu loé lên gì đó, tỉnh ngộ, khoé miệng mang ý cười khó hiểu, nhìn về phía Ninh Tiểu Thuần. Ai ngờ Cung Triệt sập cửa lại, chắn mất tầm nhìn, cậu ta đành ảo não rời đi.
Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt xoay người, nhanh chóng rụt người vào bếp, lúc khuấy cháo, cô mới hiểu ra nụ cười khó hiểu của tiểu Lưu mang ý gì. Oh, My God! Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm, cô không muốn lời đồn đãi bay đầy trong công ty đâu. Vậy thì, quan hệ của họ cũng dễ dàng bị bới ra.
Cô thấy Cung Triệt đi vào bếp, bước nhanh đến kéo tay áo anh, nói: “Vừa rồi, hình như tiểu Lưu thấy em... làm sao bây giờ?”
“Thanh giả tự thanh.” Anh bỏ lại một câu rồi đi lại mở nắp nồi.
Lúc này bọn họ có thể gọi là ‘thanh’ được sao? Ninh Tiểu Thuần nhăn nhó: “Anh dùng uy quyền tổng giám đốc bịt miệng tiểu Lưu lại đi, đừng để cậu ta nói lung tung.”
“Vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao. Ăn được chưa.” Anh chuyển sang chuyện khác, chỉ chỉ nồi cháo.
“Gần được rồi.” Ninh Tiểu Thuần để muỗng xuống, ỉu xìu nói: “Mười phút nữa tắt lửa, tự anh múc ăn đi, em phải về công ty.”
Cung Triệt giữ cô lại: “Đừng lo lắng, tiểu Lưu rất biết giữ miệng, không nói ra đâu. Không bằng chúng ta vận động thư giãn một chút?”
Ninh Tiểu Thuần không kiềm được đánh anh, lúc này rồi còn nói vậy. “Không phải anh đói sao, còn có sức vận động hả?”
“Em nói vậy, anh có nên cho rằng em nghi ngờ năng lực của anh không?” Cung Triệt khoanh hai tay trước ngực, hờn dỗi nói, “Chúng ta thử nghiệm đi, dùng sức lực nói chuyện!”
“Cháo, đang nấu cháo mà. An... bệnh anh còn chưa khỏi, ứm...” Sẽ lây sang cho em. Đáng tiếc câu này cô không nói ra được, Cung Triệt chộp lấy cô, ép cô giữa bàn và hai tay anh, phủ kín miệng cô.