https://truyensachay.net

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Chương 98 - Dẫn sói đến gần.

Trước Sau

đầu dòng
Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, lục tung quần áo, lần lượt thử từng cái, cuối cùng mới chọn được. Chiếc áo màu đen khêu gợi thêm khăn lụa dài buông hờ phong cách lãng mạn, nửa buông nửa choàng, như ẩn như hiện, mang thêm đôi giày cao gót đen, chân cô có vẻ thon dài mà hấp dẫn.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, viền mắt đen nhạt, lông mi thật dài, phấn mắt màu vàng nhạt, phấn lót hơi mỏng, thêm đôi môi ngọt ngào, liền trở nên nhẹ nhàng sáng ngời. Ninh Tiểu Thuần nhìn mình trong gương, nhếch khoé miệng cười cười, nghĩ thầm bề ngoài hẳn là đã đạt tiêu chuẩn...

Nhìn đồng hồ, cô cầm túi xách đen ra cửa. Đứng ở trạm xe đầu đường chờ Tưởng Phàm, cô nhàm chán ngước đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng trên trời thật chói mắt, những vì sao như được khảm bên cạnh, lập loè, chúng tuy không huy hoàng như mặt trời, cũng không trong trẻo bằng ánh trăng, nhưng chúng rắc xuống ánh sáng mờ ảo, biến mặt đất thành thế giới lạ kì.

Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, ba thứ xinh đẹp này khiến cô nhớ đến ba người, không khỏi che miệng cười.

Cô cảm thấy Cung Triệt tựa như mặt trời, chói mắt như mặt trời, không ai có thể nhìn thẳng vào, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ. Anh sáng nóng, nhìn như ấm áp, nhưng lúc đến gần anh, lại phát hiện quá trình này cần phải nỗ lực thật nhiều thật nhiều, chỉ một lần không cẩn thận, không những không thể hấp thu được hơi ấm của anh, mà còn tiêu tan thành tro bụi.

Tưởng Phàm như mặt trăng trên trời, cao quý, thanh lịch, thuần khiết, nhưng trăng lại khi tròn khi khuyết, làm người ta cảm giác như gần như xa. Anh cũng cho người khác cảm giác xa vời mờ mịt, mọi người chỉ dám ngước nhìn, không dám chạm đến, vì cái gọi là chỉ có thể đứng ngắm từ xa không thể đến gần vậy. Tim anh nồng nhiệt nhưng hiếm ai thấy, tựa như cự tuyệt cho thấy dáng vẻ chân thật.

Còn cô cảm giác mình như ánh sao hằng hà sa số trên bầu trời, yên lặng ẩn náu giữa vô vàn vì sao, cố gắng loé lên trên trời. Đôi khi sẽ không nhìn thấy nó, không phải vì nó không đủ sáng, mà chính vì bị những ngôi sao khác che lấp ánh sáng. Nhưng nó sẽ luôn cố định chờ đợi ở đó, đợi đến một ngày cuối cùng có người phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Ninh Tiểu Thuần đang ngắm sao chợt nhận thấy có vài luồng mắt quái dị, cô theo bản năng quay đầu, nhìn về phía ánh mắt đó, phát hiện cách đó khoảng vài chục bước có ba người đàn ông đợi xe đang nhìn cô. Ninh Tiểu Thuần bực mình, lẳng lặng lùi lại mấy bước, đề phòng nhìn bọn họ chằm chằm.

Ánh mắt ba tên đó nhìn từ trên xuống dưới Ninh Tiểu Thuần, khoé miệng mang nụ cười khó hiểu, huýt sáo khả ố. Trong đó có một tên nhuộm tóc vàng thì thầm mấy câu với hai tên còn lại, rồi đi về hướng Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nhìn bốn phía, lúc này đã qua giờ tan tầm, chung quanh im ắng, không có ai đi ngang qua, một cơn gió thổi qua, tay cô nổi gai óc, trong lòng kinh hoàng. Cô ôm tay, lùi lại vài bước, nghĩ thầm chỗ này cách nhà trọ không xa lắm, chạy về sẽ không mất bao nhiêu thời gian, thế là cô lập tức chạy trốn, nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng đáng tiếc là, cô mang giày cao gót cơ bản là chạy không nhanh, cô mới vừa bước mấy bước, đã bị tên tóc vàng chụp vai. “Cô em, em muốn đi đâu?” Tóc vàng cười nhăn nhở.

“Không liên quan đến anh.” Ninh Tiểu Thuần gạt phắt tay hắn ra, lùi từng bước.

Phía trước hai tên kia cũng đi đến, bao vây Ninh Tiểu Thuần, tên tóc vàng nắm cánh tay cô nói: “Có muốn đi uống với mấy anh không?”

“Không.” Ninh Tiểu Thuần trả lời ngay, muốn bỏ tay heo kia ra, nhưng không làm sao bỏ được.

“Mời em đi uống là nể mặt em...” một tên khác vây cô lên tiếng, mắt liếc lên cô.

“Mấy người còn làm vậy, tôi la lên, tôi sẽ báo cảnh sát.” Ninh Tiểu Thuần cố vờ trấn tĩnh nói.



“Em dám làm thử xem...” Tóc vàng uy hiếp nói, còn đưa tay đoạt túi xách Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần thấy thế, túm chặt túi không buông, tóc vàng thấy thế, nói với đồng bọn hắn, “Giữ nó lại!”

Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, thân người bắt đầu run rẩy, cô hung hăng nhào vào tên tóc vàng, lại bị hai tên kia kéo tay lại, tiến thoái không được.

Đột nhiên nơi khúc quanh có chiếc Porsche đen chạy đến, chợt dừng xe sát phía trước, tiếng bánh xe lết trên mặt đường nghe rít tai. một người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, giơ chân đá tên tóc vàng ra.

“Tưởng Phàm?!” Ninh Tiểu Thuần gọi lớn.

Tưởng Phàm thừa dịp bọn côn đồ bị tình huống bất ngờ còn ngơ ngẩn, nắm chặt tay Ninh Tiểu Thuần, đẩy cô ra sau lưng, rồi che cho cô đi về chiếc Porsche.

“Cẩn thận!” Ninh Tiểu Thuần bình tĩnh lại, thấy hai tên không việc gì phía sau bổ tới họ, cô không nhịn được hét lên.

Tưởng Phàm che cho Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn tránh sang bên, nhẹ đẩy cô sang một bên, nói: “Vào xe đi!” Rồi quay lại nhún người một cái, đá mạnh tên đó một cú. Tên tóc vàng bò dậy được cùng tên còn lại tấn công Tưởng Phàm, một tên đá phía dưới, một tên đá phía trên. Tưởng Phàm thân thủ nhanh nhẹn tránh đi, lùi sang, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh tới, dùng cú đá xoáy đá bay từng tên, bọn chúng đều nằm rạp.

Ninh Tiểu Thuần nghe lời Tưởng Phàm, lập tức ngồi vào xe, khoá kĩ cửa sổ. Cô vỗ vỗ ngực, ghé vào cửa kính, quan sát tình hình bên ngoài. Vì trời tối tầm nhìn không rõ lắm, cô không thấy rõ tình hình đánh nhau bên ngoài, nhưng cảm giác chỉ chốc lát sau, bọn côn đồ gục trên đất, kêu rên không ngừng. Cô thấy Tưởng Phàm xoa nhẹ cổ tay, phủi phủi quần áo, nhìn người nằm la liệt, môi mấp máy, không biết nói gì đó, rồi anh không hề nhìn đến chúng, ung dung đi về phía này.

Tưởng Phàm mở cửa xe, ngồi vào, khởi động xe, chạy đi.

“Anh không sao chứ?” Ninh Tiểu Thuần nhìn cảnh vật lùi lại, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng mất dần, nhưng nghĩ đến trận đánh nhau vừa rồi, tim lại lơ lửng, lập tức hỏi thăm Tưởng Phàm.

“Không có gì, còn cô?” Tưởng Phàm quay đầu, trong tròng mắt đen có cảm xúc lo lắng.

Ninh Tiểu Thuần nghe thế, thở phào nhẹ nhõm, cô lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không bị gì. May mà Tưởng Phàm chạy đến kịp thời, bằng không không biết bọn côn đồ sẽ làm gì với cô. Cô nhìn y phục trên người, hít sâu, thật không nên ăn mặc thế này đi ngoài đường, dẫn sói đến gần, thật là tự tạo nghiệt không thể sống.

Cô ngượng ngập kéo kéo váy, điều hoà trong xe làm chỗ da thịt lộ ra mát mát. Váy này cũng không dài, ngồi xuống là bị kéo ngược lên, lộ hơn phân nửa đùi. Cô lén liếc qua ngắm người bên cạnh, người ta mặc đồ thường, đơn giản mà vẫn đẹp. Có điều, người ta có dáng mặc đồ, mặc gì cũng đẹp, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú người gặp người thích, làm say đắm hàng vạn hàng nghìn cô gái.

Tưởng Phàm như nhận thấy ánh mắt Ninh Tiểu Thuần, quay sang, giọng dò hỏi, “Sao vậy?”



“Không gì.” Ninh Tiểu Thuần cúi đầu, che giấu thất thố, cô chợt đến một chuyện, vội vàng mở túi xách, lấy khăn tay, nói với Tưởng Phàm: “Cảm ơn anh lần trước cho tôi mượn khăn, tôi đã giặt sạch rồi.” Khăn tay là lần trước ở buổi tiệc chúc thọ Chu lão tiên sinh Tưởng Phàm đưa cho cô, cô giặt sạch sau đó luôn bảo quản rất kĩ, nhưng chưa tìm ra cơ hội thích hợp trả cho anh.

Tưởng Phàm nghe vậy, nhíu mày, nhìn Ninh Tiểu Thuần, một tay cầm lái, tay kia đưa qua, lấy khăn bỏ vào túi quần. Tay anh thon dài như quý tộc, xương tay rõ ràng, thật là đẹp, dưới ánh đèn trong xe chiếu xuống, dường như trong suốt.

Lúc Ninh Tiểu Thuần đang cảm thán mỹ nam chính là thế này, thì mỹ nam bên cạnh mở miệng nói chuyện: “Phụ nữ ra ngoài nên cẩn thận một chút, đặc biệt là buổi tối, đừng để kẻ xấu có cơ hội.”

“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần rất vâng lời, đầu gật như gà mổ thóc. Dù có đánh chết cô, sau này cô cũng không mặc quần áo thế này đi lung tung ngoài đường.

“Gần đây đi đứng phải chú ý một chút.” Tưởng Phàm dùng đuôi mắt nhìn nhìn cô.

“Vâng, tôi sẽ.” Ninh Tiểu Thuần vì anh săn sóc mà cảm động.

Xe rất nhanh vào trung tâm thành phố, thành phố ban đêm chìm trong tiếng xe cộ ồn ã, cửa hàng hai bên đường sáng rực ánh đèn, đan vào nhau, ánh đèn rực rỡ giao hoà cùng bóng đêm dịu dàng. Trên đường lớn xe cộ như nước, đèn xe màu cam hội tụ thành một dòng suối phồn hoa, chậm rãi tiến lên.

“Đến rồi.” Tưởng Phàm vừa đánh tay lái, chầm chậm ngừng xe sát đường, vừa nói với Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần nghe Tưởng Phàm nói, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, con đường này là mảnh đất phát triển nhất trung tâm thành phố, ngã tư đường muôn màu muôn vẻ, ánh đèn neon san sát khiến người ta chú ý, trên đường khách bộ hành nhộn nhịp, đi lại như mắc cửi. Người thợ khéo léo treo các dây đèn neon uốn lượn như các cô gái thon thả yêu kiều, thướt tha nhảy múa, biểu hiện phong phú. Có một toà nhà sáu tầng trang hoàng tráng lệ kiến trúc lộng lẫy rất dễ thấy sừng sững giữa phố, phía trên cánh cửa loé lên ánh đèn neon dần dần hiện ra chữ “Đế Đô” thật lớn.

Tim Ninh Tiểu Thuần bắt đầu đập thình thịch không ngừng, không vì hưng phấn, mà vì hoảng hốt. Đế Đô, là nơi cô không muốn nhắc đến. Cô đã rời xa nơi làng chơi ngột ngạt bẩn thỉu này, không muốn lại liên quan dính líu gì đến nữa.

“Đây là một câu lạc bộ xa hoa, đồ vật và chất lượng ẩm thực đều rất khá, chúng ta vào thôi.” Tưởng Phàm nói xong đẩy cửa xe bước ra.

Tưởng Phàm vừa xuống xe, liền có một nhân viên của bãi đậu xe mặc đồng phục tươm tất chạy đến chào đón, lễ phép cúi đầu khom lưng với anh. Tưởng Phàm giao chìa khoá xe cho cậu ta, rồi mở cửa xe giúp Ninh Tiểu Thuần, lịch sự đỡ cô xuống xe.

Ninh Tiểu Thuần như trúng thuật Định thân, không bước xuống. Cô rũ mắt, lòng đấu tranh, không biết nên làm sao. Tưởng Phàm nhận thấy cô bất thường, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ cô không thích chỗ này?

Ninh Tiểu Thuần nghĩ ngợi nên làm sao truyền đạt khéo léo ý mình, thì thấy cậu nhân viên đang u oán nhìn cô. Cô biết nếu không nhanh để cậu ta lái xe đi, thì sẽ ách tắt giao thông. Cô nhìn Tưởng Phàm cau cau mày, dáng vẻ khó hiểu, trong lòng thở dài, đành nhấc chân xuống xe.

Đi bước nào tính bước nấy vậy.
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc