https://truyensachay.net

Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 9

Trước Sau

đầu dòng
Nam nhân hắc bào không có quấy rầy tỷ muội hai người nói chuyện. Bên cạnh hắn, Cốc Hải Triều nói: "Kiểu ăn mặc này cũng là của công chúa. Li Quang Thị rốt cuộc có bao nhiêu công chúa?"

Nam nhân hắc bào đột nhiên giơ tay, ra hiệu tấn công. Chỗ tối ma ảnh lay động, lính trinh sát của Ma tộc đang ẩn núp đợi lệnh đột nhiên dồn dập hiện thân, bao vây đình giữa hồ. Dạ Đàm mắng một tiếng, một bên ngăn cản một bên hỏi tên hắc bào cầm đầu: " Cốc Hải Triều nhà ngươi trúng độc, ngươi không muốn lấy thuốc giải sao?"

Nam nhân hắc bào nhìn một chút, mặt của Cốc Hải Triều ngày càng đen, không thèm để ý chút nào, nói: "Loại thủ hạ này, vừa ngu xuẩn lại không nghe lời, độc chết cũng được."

Cốc Hải Triều không nói, Dạ Đàm cũng không còn cách nào, vừa đối phó lính trinh sát vào trong đình vừa nói: "Người này rốt cuộc là ai, tinh ranh như khỉ vậy!"

Thanh Quy bên cạnh nói: "Không biết. Nhưng chiến liêm trong tay hắn, được đặt tên là Tham Niệm. Tương truyền là lúc thiên địa sơ khai, trong hỗn độn bắn ra, là thần khí phi khảm bất động ở Ma tộc. Bởi vì luôn không có ai rút ra được, cho nên từ đầu đến cuối chưa từng nhận chủ. Hôm nay lại trong tay hắn. Hắn có thể có thần khí ở cấp bậc này, nhất định không tầm thường."

Vừa nói chuyện, nàng vừa đốt pháo bông cầu cứu.

Dạ Đàm nói: "Báo hiệu lúc này căn bản không dùng được, tỷ nhìn bầu trời xem!"

Thanh Quy cũng không biết làm sao, hôm nay là sinh thần của nàng, vì để chúc mừng sinh thần của Thiên Phi tương lai, nửa bầu trời đêm đều là pháo hoa rực rỡ. Lính trinh sát vây quanh càng ngày càng nhiều, Dạ Đàm thở dài: "Không để lộ bản lãnh thật sự, các ngươi còn tăng thêm." Dứt lời, năm ngón tay của nàng hơi cong, gắng sức thu lại, tức thời không khí bất ổn. Một tên lính kêu thảm một tiếng, hơi thở trên người đám ma quỷ trong nháy mắt truyền về phía nàng!

Trong bóng tối, nam nhân hắc bào một bên thay Cốc Hải Triều ép độc, một bên quan sát. Lúc này thân thể của hắn hơi cứng. Cốc Hải Triều ngay sau đó cũng nhìn sang, đình giữa hồ, một tên Ma tộc vừa bị Dạ Đàm hút khô ma khí rơi vào trong hồ.

"Đây là công pháp gì?!" Cốc Hải Triều thất thanh hỏi.

Nam nhân hắc bào cũng chau mày, suy nghĩ hồi lâu, lại không thể lý giải. Nữ tử này chẳng qua là người bình thường, trên người không có thanh khí của Thần tộc, cũng không có trọc khí của Ma tộc. Nhưng tại sao lại có thể hấp thu được ma khí?

Mà ngay sau đó, Dạ Đàm lại hút khô thêm một tên lính, chiến lực của nàng mạnh hơn, mắt thấy sắp dẫn Thanh Quy phá vòng vây ra. Cốc Hải Triều lỗ chân lông rỉ ra máu độc màu đen, hắn tiện tay lau sạch, nói: "Cô gái này thể chất quái dị, chưa từng nghe qua. Li Quang Thị sao có thể có một công chúa kỳ quái như vậy? Không biết có phải Thần tộc bởi vì nhìn trúng khí chất cơ thể nàng, mới nạp làm Thiên Phi. Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ đối với Ma tộc vô cùng bất lợi. Chúng ta phải sớm bắt các nàng về, hướng Ma Tôn phục lệnh!"

Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên, mà bên người hắn, nam nhân hắc bào bắt đầu cởi y phục.

Hắn biết áo choàng của mình thêu hoa văn Hình Thiên, lại cúi xuống tháo đai lưng. Cốc Hải Triều nhìn hắn một chút, lại nhìn đến mình, nhanh chóng lấy binh khí che ở trước ngực, ánh mắt dần dần kinh hãi.

Nam nhân hắc bào thở dài: "Hải Triều, bộ não hạch đào kia của ngươi nếu như không cần dùng đến, liền móc ra đi."

Đình giữa hồ. Dạ Đàm liên tục hấp thụ ma khí của mấy tên lính, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức —— thân thể thiếu nữ mười lăm tuổi, thật sự là quá yếu đuối. Ma khí tụ vào, dường như muốn vỡ ra vậy.

Nàng vận chuyển ma khí, mắt thấy phải thoát khỏi vòng vây của Ma tộc, đột nhiên cái tên nam nhân áo đen thần bí cầm chiến liêm Tham Niệm kia lại quay trở về! Hắn gia nhập chiến cuộc, Dạ Đàm nhất thời ngay cả chống đỡ đều khó khăn, cùng với Thanh Quy lại bị ép trở về trong đình.

Tham Niệm uy lực vô hạn, nam nhân liên tục ép sát. Mắt thấy Dạ Đàm cùng Thanh Quy sẽ bị bắt, đột nhiên mặt nước có người lướt qua, một chưởng đánh xuống, sóng lớn ngút trời.

Chưởng lực của hắn mạnh mẽ vô cùng, một chưởng chính giữa, đã phá tan vòng vây. Hắn trong nháy mắt vào đình, kéo Thanh Quy cùng Dạ Đàm lên, phi thân đi ra ngoài.

Tham niệm phía sau nam nhân hắc bào cũng theo tới, phát sáng như đá lửa, nam tử liều mạng bị chúng một chưởng của Tham Niệm, đưa Dạ Đàm cùng Thanh Quy ra đình giữa hồ.

Lính Ma tộc không ngừng theo sát, thậm chí thả ra khói độc. Dạ Đàm cùng Thanh Quy cũng lập tức nín thở, người này mang các nàng, một đường đạp nước bay lên, lướt ra xa mấy dặm, lúc này mới dừng lại.

Nơi này chính là một đài nước bỏ hoang, cỏ dại cao cỡ nửa người.

Khoảng cách quá gần, Thanh Quy rốt cuộc nhìn được người trước mặt này. Hắn là một nam nhân, vóc người cao gầy, chỉ là trên mặt đeo chụp mắt màu đen, không nhìn được mặt mũi thật sự.

Hiện giờ hơi thở của hắn không ổn, Thanh Quy biết hắn nhất định là vì mới vừa trúng phải khói độc của Ma tộc. Nàng gạt qua chỗ cỏ dại, trước kia từng ở chỗ này trồng một ít thảo dược, sau đó lâu ngày không dùng đến, không biết có còn hay không.

Dạ Đàm vắt khô nước thấm trên váy, lúc này mới để mắt đến vẻ ngoài của tên nam nhân chụp mắt này

Nam nhân chụp mắt cũng nhìn nàng, mặc dù cách cái chụp mắt không thấy rõ biểu tình, nhưng ánh mắt lại có vẻ hứng thú. Dạ Đàm bĩu môi, hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Nam nhân chụp mắt bất ngờ: "Dù sao ta cũng vừa mới cứu các ngươi, đối đãi ân công, liền nói như vậy sao?"

"Cứu bọn ta?" Dạ Đàm cười nhạt, "Ngươi bao vây bọn ta, lại cứu bọn ta, đây là cái ý tứ gì?" Còn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao?

"..." Nam nhân chụp mắt rốt cuộc giật mình, "Ngươi nhận ra ta?"

Dạ Đàm hai mắt đảo lên, để lộ cái liếc mắt cho hắn: " Kính nhờ, trên đời này có tên ngu ngốc nào sẽ bởi vì ngươi đeo một cái chụp mắt mà không nhận ra ngươi là ai?!"

Lúc này, Thanh Quy dùng lá chuối múc một ít nước đem qua, cung kính nói: "Ân công, đây là thuốc giải tôi bào chế, có thể giải được khói độc vừa nãy của Ma tộc. Ân công cứu mạng tỷ muội bọn tôi, tiểu nữ cảm tạ ân đức. Dám hỏi cao tính đại danh (tên họ) của ân công là gì?"

Dạ Đàm: "..."

Nam nhân chụp mắt: "..."

Dạ Đàm rút cái lá chuối từ trong tay Thanh Quy ra, ngay cả nước cũng hất đi. Tỷ tỷ à, với cái chỉ số thông minh này của tỷ, không nên nói chuyện với người xa lạ!

Nam nhân chụp mắt ngậm cười, cẩn thận quan sát hai tỷ muội này. Một trắng một tím, trắng như hoa sen, cao quý tao nhã, tím như nghê hồng (cầu vồng), ma mị kiều diễm. Ví như Lạc Thần (1) cũng không phải nói quá.

Công chúa của Li Quang Thị, đều là tuyệt sắc như vậy sao? Nam nhân chụp mắt hỏi: "Các ngươi là ai?"

Thanh Quy mặc dù hiền lành, nhưng cũng biết không nên nói khuê danh với nam tử xa lạ. Nàng chỉ nói: "Xin ân công để lại tên họ, ân cứu mạng không thể báo đáp, nhưng Li Quang Thị nhất định sẽ có hậu tạ."

"Hậu tạ?" Nam nhân chụp mắt khẽ cười một tiếng, "Một câu không thể báo đáp, thật giống như không phải như vậy."

Thanh Quy có chút ngây người, sau đó kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ bừng. Dạ Đàm liền kéo nàng đi, Thanh Quy nhỏ giọng nói: "Dẫu sao người ta cũng cứu chúng ta, không thể không lễ phép như vậy."

Dạ Đàm ngay cả chút ám hiệu cũng chẳng buồn nói, kéo nàng xuyên qua đám cây cỏ, trở lại Nhật Hi Cung. Sau lưng, tên đội trưởng của đám lính Ma tộc vậy mà cũng không cản trở. Hắn ngậm cười nhìn hai tỷ muội, cả buổi mới cất giọng nói: "Hai vị mỹ nhân, tại hạ Trào Phong. Chỉ mong sau này gặp lại."

Thanh Quy còn muốn nói cám ơn. Dạ Đàm căn bản không phản ứng, kéo Thanh Quy đi.

"Ha ha, cũng không quay đầu lại, thật là vô tình." Trào Phong cười khẽ, hơi vận công, ép khói độc trong người ra. Cách đó không xa, cỏ cây hỗn loạn, Cốc Hải Triều mặc áo choàng màu đen của hắn, tay cầm chiến liêm Tham Niệm của hắn chui ra ngoài.

Trào Phong vẫn nhìn về hướng Thanh Quy cùng Dạ Đàm rời đi, bình tĩnh nói: "Thể chất của hai nữ nhân đều vô cùng đặc biệt, không phải Nhân không phải Yêu, cũng không phải là Thần, Ma. Quả thật quái dị."

Vừa nãy khi hắn cứu Thanh Quy cùng Dạ Đàm, thuận tiện cũng đã dò qua mạch tượng của hai người.

Cốc Hải Triều nói: "Vậy người càng không nên để các nàng rời đi dễ dàng như vậy!"

Trào Phong nhận lấy chiến liêm của mình, nói: "Chuyện này rất khó giải thích cho ngươi. Nhưng với tư cách là chủ tử của ngươi, ta cảm thấy cần phải giúp trí khôn của ngươi tăng lên chút xíu. Hai nữ nhân lai lịch thần bí, không biết có phải có thế lực không rõ lai lịch âm thầm hỗ trợ các nàng hay không. Nếu như chúng ta đường đột đem người bắt trở về Thần Hôn Đạo, sẽ làm kinh động đến thế lực không rõ sau lưng các nàng

Thứ hai là, Thần tộc nhất định sẽ cùng Ma tộc khai chiến. Nhân tộc cũng nhất định sẽ đứng về phía Thần tộc. Yêu tộc chính là trộn lẫn kẻ xấu của bốn giới. Chúng ta trước mặt sau lưng đều có địch, tứ cố vô thân.

Không bằng trở lại Thần Hôn Đạo, đem tin tức này báo lên. Điểm chính nói tới chuyện của hai vị công chúa. Chỉ cần ngươi chọn lựa lời nói thích đáng, khiến cho mọi người hứng thú. Bất kể trong hai nàng ai là Thiên Phi, hai vị công chúa, chúng ta ít nhất được một vị. Sau đó sẽ từ từ tìm hiểu lai lịch của các nàng cũng không muộn."

Hắn giải thích nghiêm túc, nhưng mà Cốc Hải Triều lại nói: "Người chắc chắn không phải là bởi vì muốn gặp lại mỹ nhân chứ?"

"Ta..." Trào Phong mắng một tiếng, "Ngươi xem, ta nói ta có thể giúp trí khôn của ngươi tăng lên chút phải không? Lời này của ngươi quả nhiên bắt đầu có chút đạo lý rồi đó. Dẫu sao mỹ nhân đẹp như cầu vồng, ta cũng không hy vọng hôm nay từ biệt, sẽ là lần cuối gặp nhau."

Cốc Hải Triều không muốn để ý hắn nữa.

*** Chú thích:

(1) Lạc Thần tức Mật Phi, là nhân vật trong thần thoại Trung quốc, là vợ của thần sông Hoàng Hà, ti chưởng Thủy thần ở sông Lạc. Vào thời trung cổ hình tượng Mật Phi rất phong phú và rộng khắp, dần dần biến thân thành mỹ nhân thế tục, trở thành đối tượng gởi gắm tình cảm của đám văn nhân. Nói tóm lại Lạc Thần dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp
alt
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc