Hơi trượt về phía trước, rung rung, phát ra đến một trận thanh âm chói tai, sau đó, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.........
Từ Ngang nhìn ca-nô đến lúc không thấy nữa, mới yên lặng thở dài một hơi, hướng biển cả mênh mông vô bờ, mở miệng, kêu lên.
Như là muốn đem tức giận nơi đáy lòng, đều phát tiết ra.
Anh thực sự dùng hết sức kêu, sau khi kêu xong, đột nhiên liền mất đi khí lực, xoay người, bước chân nặng nề, đi về phía xe.
Cuối cùng cũng là đi rồi.
Đi rồi......... Thiếu tướng hao hết tâm tư chiếm được thiếu tướng phu nhân, người phụ nữ hết mực cưng chiều, lại vẫn mang theo oán hận sâu nặng, không chút do dự rời đi.
Mục đích của Thiếu tướng, rốt cục đạt được rồi.
Nhưng, vì cái gì, Từ Ngang cảm thấy chính mình trong giây phút này, lại muốn khóc đến thế?
Muốn khóc một trận tê tâm liệt phế a!
Thay thiếu tướng, thay thiếu tướng phu nhân, thay tình yêu của bọn họ!
Cũng may mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, che lấp đi những giọt nước mắt của anh.
Từ Ngang đi tới trước xe, lại thấy được một chiếc xe quen thuộc, anh theo xe nhìn lại, lại nhìn thấy bên ngoài xe, một người đàn ông đang đứng, lăng lăng nhìn chằm chằm vào biển sâu thăm thẳm, vẫn ngẩn người.