Tịch Minh nhìn ánh mắt Chung Tình, biết cô không tin mình, cậu liền tiếp tục cười, một bộ dáng chẳng hề để ý, giống như ánh mắt không tin của Chung Tình, cậu đã trải qua rất nhiều lần.
“Chỉ là, đợi đến tương lai, cô khẳng định sẽ biết, Trung Quốc ra đời một anh hùng, đó là Tịch Minh.........”
Cậu tự mục đích của mình nói xong lời mạnh miệng, sau đó tiếp tục tươi cười sáng lạn, tựa vào trên chỗ ngồi, nhắm mắt lại, ngáp một cái:“Còn lâu mới có thể đến, tôi muốn nghỉ ngơi trước.........”
Sau đó, liền ngủ thiếp đo.
Chung Tình nhịn không được có chút tức cười.
Người này, đi vào giấc ngủ đều là nhanh như vậy ư?
Từ nhỏ đến lớn, người Chung Tình tiếp xúc qua, đều là nho nhã lễ độ, nhận lấy nghi thức giáo dục tốt, lại chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ lớn lên từ trong nghèo đói từ nhỏ giống như Tịch Minh vậy.
Người quý tộc, thật ra đều rất chán ghét người nghèo.
Bọn họ đều khinh thường.
Lúc này Chung Tình, lại cảm thấy chính mình đã muốn dần dần thay đổi cách nhìn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng sờ sờ bụng, âm thầm nghĩ, rốt cục đã bước lên con đường trở về nước, nếu thuận lợi, rất nhanh liền có thể trở lại bên người Dịch Giản rồi.
Cô nhịn không được cong môi, tưởng tượng thấy, nếu chính mình về tới trước mặt anh, anh sẽ là biểu tình như thế nào?