Dịch Giản vuốt vuốt túi hương trong tay một chút, cũng ngẩng đầu lên nhìn Chung Tình, cũng không nói gì tiếp, từ từ ngồi ở trên giường, tiếp tục cầm lấy túi hương.
Chung Tình hiển nhiên đã quen bộ dạng trầm mặc như vậy của Dịch Giản, cô nhìn vẻ mặt của anh, cũng không có quá biến hóa lớn nào, thường ngày, nếu anh tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng hôm nay cũng không.
Vì vậy, dừng một chút, Chung Tình cũng cảm giác mình không cần thiết úp úp mở mở, vì vậy nhìn thẳng Dịch Giản, đè nén khẩn trương trong lòng, nói: "Phụ nữ đáp ứng nguyện vọng của đàn ông, cũng chỉ là đồ dùng miễn phí cho đàn ông sử dụng. Nhưng mà, tôi muốn nói hiện tại không phải là tôi không thể, cũng không có quá nhiều ý nghĩ khác, đã như vậy, Chung Tình gặp nạn, cần phải nhờ sự trợ giúp, cho nên cũng không quanh co lòng vòng nữa. Nếu như Thiếu tướng đáp ứng năm việc tôi phải làm lần này, như vậy Chung Tình đương nhiên cũng đáp ứng Thiếu tướng, thỏa mãn Thiếu tướng."
Dịch Giản ngẩng đầu lên, nhìn Chung Tình bình tĩnh trước mặt, đáy mắt thoáng hiện một tầng ảm đạm, ngón tay tiếp tục nắm túi hương, cũng không gấp gáp mở miệng, duy chỉ có anh tự mình biết, lúc này lực anh nắm túi hương rất lớn.