Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đương nhiên Chung Tình đã sớm bị Dịch Giản kéo vào phòng tân hôn.
Trong phòng tân hôn, Dịch Giản và Chung Tình ngồi đối diện nhau, ánh sáng đỏ lay động, nhảy lên, nét mặt hai người cũng theo đó mà từ nhu hoãn trở nên sinh động.
Thời gian không còn sớm hai người rửa mặt, Dịch Giản liền vươn tay, đứng dậy, bế cô lên, chậm rãi đặt ở trên giường.
Lại còn nhỏ giọng nói: "Thiếu tướng, để em làm..."
Xuất giá tòng phu, thuận theo, nghe theo, phục tùng.
Nữ tử, hầu hạ phu quân, là thiên kinh địa nghĩa.
Động tác Dịch Giản dừng một chút, nhưng cũng không từ chối, đỉnh đạc nằm ở trên giường, trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Dịch Giản lại khăng khăng nhìn chằm chằm động tác của cô, cô cô căng thẳng, ngón tay khó tránh khỏi vụng về, nhiều lần cũng không giải được, thậm chí, cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh từ ngón tay mình, nó cực nóng, nóng tới khiến cô không được tự nhiên.