Hoang đảo rất lớn, Tần Mặc cùng mấy tên cấp dưới tìm tới nơi này, mọi người phân công nhau đi tìm, tạm thời ở đây chỉ có một người là hắn.
Trên cỏ có hai người ngủ say, gắt gao ôm nhau.
Nhưng tư thế kia tựa hồ có điểm đặc biệt.
Quân Dạ Huyền ôm eo thon nhỏ của Tiếu Dao, đầu dán ở trước ngực cô, bộ dáng thực ngoan ngoãn.
Tiếu Dao lại ôm đầu hắn, như đang an ủi một đứa trẻ bị thương.
Cảm giác này, chính là không khí mẹ ôm con ngủ một cách ấm áp, cũng không có nửa điểm tìиɦ ɖu͙ƈ.
Gia tộc họ Quân, có bốn thiếu gia, Quân Dạ Huyền đứng thứ tư, vai vế thấp nhất trong nhà.
Quân phu nhân đã sớm không còn nữa, các thiếu gia nhìn xuống còn có em trai, cũng tương đối không thể làm ra vẻ với em mình.
Cho nên, rất nhiều người đều biết, Quân tứ thiếu rất tưởng niệm mẹ ruột của hắn, các thiếu gia còn lại và người ngoài cũng không nói thêm điều gì.
Mà trên thực tế, ba người kia không phải không nghĩ đến, chỉ là sau khi bị áp lực lại không rõ ràng nữa thôi.
Tần Mặc ho nhẹ, Quân Dạ Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy ra người trước mặt, ngồi dậy.
"Cậu nhỏ." Lúc nói chuyện, Quân Dạ Huyền đã đứng dậy.
Lấy năng lực hiện tại của hắn, ngay cả việc có người tới gần cũng không biết, điều này đối với Quân Dạ Huyền mà nói là sỉ nhục.
Thói quen ngủ nông của hắn, cho dù có người tới gần trong vòng mấy chục mét, hắn đều sẽ nhận ra được.
Hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Quân Dạ Huyền cũng không rõ ràng lắm.
"Cậu nhỏ, thực xin lỗi! Là sơ sót của con."
Quân Dạ Huyền trước nay đều không muốn làm Tần Mặc thất vọng, đây là lý do hắn luôn luôn có những yêu cầu khắt khe đối với bản thân mình.
Trên mặt đất, Tiếu Dao bị đẩy một chút, cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nhìn hai người đang đứng trước mặt, cô đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu giống như đang kiểm tra cái gì.
May quá, tối hôm qua mình cùng Tứ thiếu cũng không có phát sinh loại chuyện kia.
Tiếu Dao rất sợ Tần Mặc, thật lòng sợ hãi, đặc biệt là sau buổi tối hôm đó, loại cảm giác này, cô giải thích không được, dù sao, sớm đã thành thói quen.
"Mặc thiếu." Mím môi, Tiếu Dao cũng từ trên cỏ đứng lên.
Quần áo chỉnh tề, cũng nhờ có Tứ thiếu hôm qua không động tay động chân, bằng không bị Mặc thiếu nhìn đến mình không có mặc quần áo, hoặc là bộ dáng quần áo hỗn độn, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Tiếu Dao tuy rằng rất sợ, nhưng đột nhiên cũng có chút ấm áp.
Tứ thiếu thật sự là một người không tồi, ngay cả so với A Tịch còn muốn quy củ hơn, thật làm người khác ấm lòng.
Mà bỏ qua đi, người ta đối với chính mình vốn dĩ không có cái ý tứ kia, tối hôm qua chỉ là xúc động mà thôi, là chính mình nghĩ nhiều.
"Đi, trở về rồi lại nói."
Tần Mặc ném xuống một câu, xoay người rời đi.
Tiếu Dao nhìn Quân Dạ Huyền một cái, thấy hắn đi rồi, cô mới đuổi theo.
"Tứ thiếu, anh có thể giúp tôi cứu Anh Tử ra được không? Tôi thiếu anh một ân tình, được không?"
"Chỉ cần không phải việc liên quan đến tổ chức, về sau anh có cái gì cần hỗ trợ cứ việc nói, việc tôi có thể làm nhất định sẽ làm được, có thể chứ?"
Quân Dạ Huyền bước chân thật nhanh, Tiếu Dao phải chạy mới có thể đuổi theo hắn.
"Tứ thiếu, tôi xin anh, trước tiên giúp tôi cứu Anh Tử, được không? Tôi nhất định sẽ không nuốt lời."
Mắt thấy sắp đến bờ biển, Tiếu Dao cũng thực cấp bách.
Có Mặc thiếu ở đây, những lời này cô không dám nói, tên xấu xa kia, đừng nói hắn giúp cô cứu người, không đem mình tra tấn đến chết, xem như là phúc lớn.
"Tứ thiếu, tôi cầu xin anh!" Tiếu Dao vòng đến trước mặt Quân Dạ Huyền, chắn đường đi, "Hiện tại người có thể cứu Anh Tử cũng chỉ có anh."
"Tôi xin anh, có thể chứ? Cầu xin anh."
Tiếu Dao thật sự rất sốt ruột, cũng chỉ thiếu nước quỳ xuống tới.
Một khi lên thuyền, đại khái cũng không có cơ hội được ở một mình với Tứ thiếu.
"Tứ thiếu, mặc kệ việc gì, tôi đều sẽ chấp nhận, anh cứu Anh Tử đi, có thể chứ?"