"Mặc thiếu dạy tôi bơi đi." Tiếu Dao cắn môi, cả người rùng mình một cái.
"Nhưng không phải cô muốn cái đó?" Tần Mặc hơi cong môi cười bỉ ổi.
Rõ ràng là hai người cách rất xa nhau, Tiếu Dao lại bị vẻ đẹp trai của hắn làm mù mắt rồi.
Đối với trai đẹp thì cái gì cũng là chân lí, mình không nên so đo tính toán với hắn.
Nhưng mà bên trong tiểu huyệt vẫn đang co giật ướt át, đúng như lời hắn nói, "nó" muốn.
Có lẽ là vì ở trong nước khá lâu, tiểu huyệt vốn dĩ đặc biệt mẫn cảm lại càng nhạy cảm hơn.
"Đó là việc nhỏ, hm... Quan trọng nhất chính là tôi phải học bơi cho bằng được, nếu không sẽ liên luỵ đến người của Mặc thiếu, việc đó tôi không gánh vác nổi."
Tiếu Dao hít sâu một hơi, nhìn Tần Mặc cười như không cười.
"Mặc thiếu, bắt đầu đi, tôi sẽ nỗ lực."
"Được." Tần Mặc lạnh lùng ném xuống một câu, hai tay bế eo nhỏ của cô lên.
Vừa buông tay hắn ra, Tiếu Dao không dám nói mình không sợ, nhưng còn đỡ hơn giữa ban ngày ban mặt bị hắn thao huyệt ngoài trời.
"Ngẩng đầu lên."
Ngay cả hơi thở của hắn cũng lạnh hơn, cô không dám làm trái ý.
Khả năng học hỏi của Tiếu Dao không hề kém, lúc này cũng chỉ có thể liều một lần, nhỡ đâu còn có cơ hội làm hắn lác mắt chơi.
Dù sao, nếu Mặc thiếu muốn mình chết đuối thì hắn đã làm việc đó từ lâu rồi không phải sao ?
"Được." Tiếu Dao ngoan ngoãn như đứa nhỏ, dùng hết sức ngẩng đầu.
Dưới sự lôi kéo của hắn, cô cũng được tính là bơi qua bơi lại đạp nước vài cái.
Lăn lộn hơn một giờ, bụng cũng căng lên vì no nước nhưng cô vẫn học xong kĩ thuật giúp đầu nổi trên mặt nước
Chẳng sợ bơi không giỏi hay không biết bơi gì gì đó, ít nhất cô không phải ở trong trạng thái thiếu oxi, gặp phải tình huống đó thì biết bơi cũng đâu còn nghĩa lí gì.
"Đúng vậy, chờ ở đây, tôi qua ở bên kia chờ cô." Tần Mặc nhìn lướt qua, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Dù tính cách hắn có khó chiều đến đâu, chỉ cần mặt không xấu cũng đã an ủi cô ít nhiều.
"Được." Tiếu Dao không nhận được trợ giúp nữa, tự mình nổi trên mặt nước, nhìn bóng dáng sau lưng của hắn.
Ngay cả dáng người nhìn từ đằng sau cũng đẹp! Tư thế bơi lội còn chuẩn hơn vận động viên quốc gia.
Rốt cuộc sau một hồi sợ nước, trên mặt Tiếu Dao cũng xuất hiện tươi cười, tất nhiên là cười vì được nhìn thấy phong cảnh đẹp.
Ây da nhìn kiểu gì cũng tuấn tú, đặc biệt là càng nhìn xa càng đẹp.
Tất cả là bởi vì lúc nhìn gần hai người đều đang "vận động mạnh", cô làm gì còn tâm tư đi nhận xét xấu hay đẹp nữa?
Nhìn hắn bơi đi rất xa sau đó quay đầu nhìn lại đây, trái tim trong lồng ngực Tiếu Dao đập một cái "bang".
Đi đâu tìm được huấn luyện viên hoàn hảo như vậy? Xem như mình gặp may mắn.
Không cần hắn nói, cô liền lập tức hô to: "Mặc thiếu, tôi muốn bơi qua."
Mỉm cười ném ra một câu, Tiếu Dao giãn cơ tứ chi bắt đầu bơi qua phía bên kia hồ.
Nhớ tới bộ dạng kiên nhẫn vừa rồi của hắn, ý cười trên mặt cô càng sâu hơn.
Quả nhiên năng lực học tập của mình không hề kém, khi hai tay thành công ôm được cổ hắn, Tiếu Dao hưng phấn đến mức thốt ra thành lời.
"Mặc thiếu, tôi thành công rồi, ta sẽ tập bơi nữa!"
"Vui lắm à?" Nhìn cô tươi cười xán lạn, cơ mặt hắn cũng giãn ra, khóe môi giương lên.
Quay đầu lại nhìn người đang gần sát mình trong gang tấc, Tiếu Dao nhấp môi, gật đầu nhẹ.
"Đúng vậy, rất rất vui!"
Không đợi Tần Mặc nói thêm câu nào, cô đột nhiên tới gần hôn lên má hắn một cái.
Tiếu Dao không biết tại sao mình lại phát sinh ra hành vi này, còn có thể hôn một cách tự nhiên không thay đổi biểu cảm trên mặt.
"Cảm ơn!" Hai chữ ngắn ngủi chứa đầy sự thẹn thùng, ngay cả cổ cũng đỏ hết cả lên.
"Tiền công chỉ có một chút như vậy?" Tần Mặc nhăn mày.