Lộ Lê nhịn không được xoa xuống cái đầu bông xù của cậu ta, không tính ở chỗ này tiếp tục nói chuyện sâu hơn về dung dịch cải tạo gen nữa.
"Không nói cái này nữa, sao em đột nhiên gia nhập quân đoàn I vậy, bệ hạ coi trọng em như vậy, hẳn là muốn đặt em ở dưới mí mắt của anh ta mới đúng chứ."
Jules lập tức bị dời lực chú ý đi, "Anh ấy muốn em đến quân đoàn II, là tự em yêu cầu tới nơi này, bởi vì nơi này có anh hai, hơn nữa......" Cậu ta trộm liếc Tần Vũ, hơi kích động, "Tần thượng tướng là thần tượng của em nữa."
"Nhóc con này, buổi tối chúng ta lại nói tiếp, em đi nộp hồ sơ trước đi, anh và Tần Vũ còn có việc." Lộ Lê dở khóc dở cười, vậy mà Brian cũng đồng ý thật.
"Vậy anh hai với Tần thượng tướng đi nhé, bây giờ em cũng phải đi tìm đội trưởng Noyce nộp hồ sơ đây." Jules nói xong liền chạy đi.
Người biết đến cơ giáp tách hạch càng ít càng tốt, sau khi hai người đến phòng huấn luyện, Tần Vũ bảo người bên trong đến phòng khác huấn luyện, quét sạch người đi rồi mới bắt đầu.
Lộ Lê vừa ghi hình, vừa ghi chép.
Đầu tiên phải phát huy toàn bộ tính năng của cơ giáp tách hạch ra, yêu cầu người điều khiến phải nắm chắc chừng mực, sau đó là cực hạn của cơ giáp, khó khăn cũng không thấp, thậm chí còn cao hơn.
Noyce và Jules cùng một nhóm binh lính đang ở phòng huấn luyện đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn truyền tới từ phòng bên cạnh, chấn động đến mức bọn họ còn tưởng có địch tập kích, sau đó lại có thêm vài tiếng nối tiếp truyền tới đây, họ bèn theo nhau đi qua.
"Tình huống bên trong thế nào?" Noyce dò hỏi binh lính canh giữ ở cửa.
Hai binh lính lắc đầu, bọn họ cũng không biết tình huống như thế nào.
"Trong đó có ai vậy?" Noyce cho rằng ai đó ở bên trong đánh nhau.
"Là thượng tướng cùng thượng tướng phu nhân." Binh lính trả lời đúng sự thật.
Noyce lập tức lật đổ suy đoán này, cho dù thượng tướng tập luyện với phu nhân, cũng không có khả năng gây động tĩnh lớn như vậy, lập tức muốn vào xem, bị hai binh lính ngăn cản.
"Xin lỗi, thượng úy Noyce, thượng tướng đã phân phó ai cũng không thể đi vào."
Noyce vừa nghe đã không dám mạnh mẽ xông vào, nhưng cậu ta thật sự rất tò mò tình huống bên trong, nên để cho bọn họ trông coi, có vấn đề gì thì nói cho cậu ta. Đang chuẩn bị mang Jules trở về, đột nhiên cửa mở.
"Các cậu ở chỗ này làm gì?" Lộ Lê vừa ra đã nhìn thấy mấy người ở cửa.
"Thưa phu nhân, hẳn là chúng tôi hỏi ngài và thượng tướng làm gì ở bên trong mới đúng, âm thanh to đến mức như không có cách âm vậy."
Noyce cũng không biết nói gì, phòng huấn luyện nơi này cách âm rất tốt, đánh đến mức phòng bên cạnh cũng nghe thấy được, chứng tỏ không phải chỉ là tiếng nổ đơn giản.
"Ầy......" Vẻ mặt Lộ Lê tức khắc hơi xấu hổ.
Trực giác nói cho Noyce biết tình huống bên trong nhất định rất đặc biệt, lập tức chạy vào.
Khi Chu Tuấn Ngạn và Tần Sương đến đây, nhìn thấy hai gương mặt ngây ngốc, là Noyce và Jules.
"Này này, có chuyện gì đấy?" Tần Sương thò đầu vào bên trong tìm tòi, kinh hoàng rớt cả cằm.
Chu Tuấn Ngạn cũng nhìn thoáng qua, mắt kính thiếu chút nữa trượt xuống khỏi mũi, trên mặt không giấu nổi giật mình.
Phòng huấn luyện quân đoàn I đều dùng nguyên liệu đặc biệt chế tạo, nguyên liệu này vô cùng cứng rắn, chỉ có cơ giáp cao cấp mới có thể lưu lại dấu vết trên đó, lại còn là dấu vết không quá sâu.
Bây giờ trước mặt họ lại hiện ra căn phòng huấn luyện vỡ nát, vách tường không chỉ bị đánh lõm vào, có chỗ thậm chí còn trực tiếp bị moi xuống, đây là khái niệm gì vậy, ngay cả cơ giáp cấp A cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được.
Toàn bộ phòng huấn luyện giống như bãi chiến trường mới vừa bị tháo dỡ xong, còn chưa kịp thu dọn lại, khó trách Noyce choáng váng.
"Thượng tướng, phu nhân, rốt cuộc các ngài đã làm gì vậy?" Khi bọn họ đi qua đây Noyce mới hoàn hồn, hai mắt sáng lên quan sát Lộ Lê và Tần Vũ.
Jules chưa thấy qua heo chạy, cũng không đến mức chưa ăn qua thịt heo, cũng cảm thấy đặc biệt lợi hại, hai mắt sùng bái nhìn anh trai và thần tượng của mình.
Tần Sương và Chu Tuấn Ngạn cũng rất muốn biết, lực phá hoại đến bậc này, nếu đặt lên chiến trường quả thực là vô địch.
Bọn họ quá quen thuộc với thượng tướng rồi nên cũng biết chuyện này không có khả năng do hắn làm bằng tay trần, nếu nhiều năm trước thì còn có khả năng.
Phòng huấn luyện lúc trước còn chưa phải phòng huấn luyện như bây giờ, khi đó thường xuyên bị thượng tướng phá hỏng, mỗi tháng ít nhất phải tu sửa 10-20 lần. Sau đó để phòng ngừa tình huống này, toàn bộ phòng huấn luyện của quân đoàn I đều dùng kim loại đặc biệt, cứng rắn vô cùng, lại có thể tự khôi phục. Để chế tạo mấy gian phòng huấn luyện như vậy, quân đoàn I tiêu hơn mấy chục tỷ.
"Đây là bí mật, về sau các cậu sẽ biết." Lộ Lê vừa mở miệng, mọi người đã biết là có liên quan đến y.
Ánh mắt lạnh băng của Tần Vũ quét về phía từng người, "Việc hôm nay không ai được nói ra ngoài."
"Vâng, thưa thượng tướng." Mọi người cùng hô lên.
Ngày đầu tiên Jules tới nên chưa kịp phản ứng lại, nhưng vì không khí này mà đứng thẳng người theo bản năng, tâm tình kích động, hóa ra đây là lực trấn áp của thần tượng, cậu ta sợ tới mức rung động tới tận tim gan.
Lộ Lê còn muốn mang video và tư liệu ghi chép về cho thầy và hai vị đại sư xem, bèn đi trước.
Trước khi đến phòng làm việc Milo, y nhắn tin cho thầy, gửi video cho bọn họ trước.
Chờ khi y đến phòng làm việc, gõ cửa vào thì nhìn thấy ba người mang vẻ mặt nghiêm túc quan sát video đang chiếu trên không trung, thường thường bình luận hoặc ghi chép một chút.
Lộ Lê tiến lên, đang muốn chào hỏi đã bị Lỗ Chí Bình đại sư túm qua, bảo y lấy tư liệu ghi chép ra xem. Y mở ra chiếu lên không trung, ba cái đầu lập tức nhích lại, y đành đứng chờ bọn họ thảo luận xong.
Một tiếng sau, ba người cảm khái.
"Cơ giáp tách hạch quả nhiên rất lợi hại, nếu đưa lên chiến trường, nhẹ nhàng lấy một địch vạn cũng không quá."
"Các ông cảm thấy bộ cơ giáp tách hạch này tương đương với cơ giáp bình thường cấp bậc nào?"
Milo lắc đầu, "Khó mà nói, phương pháp chế tạo và lý thuyết của hai bên đều không giống nhau, hơn nữa bộ cơ giáp này cũng không phải hình thái hoàn mỹ."
"Nên tìm thên vài người thí nghiệm, tốt nhất là thực lực không đều nhau." Bùi Diệp nói.
Milo và Lỗ Chí Bình cũng tỏ vẻ đồng ý.
Số liệu mà Tần Vũ thí nghiệm ra chỉ có thể chứng minh cơ giáp tách hạch cường đại và cực hạn của nó, nhưng nó có thể làm một người bình thường phát huy ra thực lực đến mức nào, những thứ này đều yêu cầu số liệu nhiều phương diện để xác định và hoàn thiện.
"Vậy chỉ có thể lại quay lại một chuyến, quân đoàn I kín đáo lại đông người, có thể thí nghiệm xong trong một lần." Lộ Lê chờ bọn họ nói xong mới chen vào nói.
Nhóm Noyce không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy, phu nhân mới rời đi không đến hai tiếng đã về rồi.
"Đây là một loại cơ giáp kiểu mới tên là tách hạch, khác biệt rất lớn với loại các cậu sử dụng hiện tại, lúc trước phòng huấn luyện bị phá hỏng có liên quan đến nó. Bây giờ tôi cần một ít số liệu thí nghiệm, bắt đầu từ người mạnh trước đi, Tần Sương và phó tướng Chu, thực lực các cậu không chênh nhau quá nhiều, một người lên là được."
Tần Sương và Chu Tuấn Ngạn được Lộ Lê điểm danh nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy hứng thú từ trong mắt đối phương.
"Tôi lên đây." Chu Tuấn Ngạn đẩy mắt kính nói.
"Ha ha." Tần Sương cười, "Một lần phân thắng bại."
"Được." Chu Tuấn Ngạn lưu loát đáp.
Năm giây sau, Tần Sương cầm kéo oán hận không thôi.
"Ha ha ha, đắc ý cho lắm vào." Nhìn thấy người thua, vui mừng nhất không ai khác ngoài Noyce, đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ trận thua cơ hội đến hành tinh Chiago nửa năm trước.
Đôi mắt hình viên đạn của Tần Sương không ngừng bắn lên người cậu ta.
Chu Tuấn Ngạn tiến vào khoang điều khiển cơ giáp, ngạc nhiên phát hiện bên trong không gian rất rộng rãi, còn có hai chỗ ngồi.
"Một vị trí khác là để cho cơ giáp chế tạo sư, đương nhiên cũng không nhất định chỉ có cơ giáp chế tạo sư có thể ngồi." Lộ Lê giải thích.
Lúc trước nhìn thấy kiểu thiết kế này y còn rất kinh ngạc, nhưng cũng có thể lý giải.
Chiến sĩ cơ giáp và cơ giáp chế tạo sư một đối một, lên chiến trường tỉ lệ thắng chắc hẳn sẽ cao hơn nhiều.
Chu Tuấn Ngạn không phát biểu cảm tưởng, dưới sự chỉ đạo của Lộ Lê bắt đầu quan sát. Lúc này có đối thủ, đối thủ chính là Tần Vũ, hắn điều khiển cơ giáp cấp B.
Mọi người lập tức lui đến vách tường, để tránh quá gần bị lan đến.
Cơ giáp tách hạch mạnh hay không mạnh, trong trận đối chiến này, mọi người được tận mắt chứng kiến.
Cơ giáp cấp B là cơ giáp cao cấp, lại có Tần Vũ điều khiển, theo lý thuyết có thể nghiền áp cơ giáp Chu Tuấn Ngạn điều khiển, sự thật lại cân sức ngang tài. Bất luận là tốc độ di động hay là lực công kích của cơ giáp tách hạch đều vượt xa cơ giáp bình thường, cơ giáp bình thường muốn phá vỡ phòng ngự của nó rất khó khăn.
Bọn họ có lý do để tin tưởng, nếu như người điều khiển không phải thượng tướng, chỉ sợ bộ cơ giáp cấp B này đã thua từ lâu.
Phòng huấn luyện lại lần nữa bị hủy, tuy nhiên đại khái Chu Tuấn Ngạn không phát huy ra giới hạn của nó, lại có đối thủ, nên không bị hủy hoàn toàn như lần trước.
"Thế nào?" Noyce lập tức vọt tới trước mặt Chu Tuấn Ngạn, gấp gáp hỏi.
Chu Tuấn Ngạn có vẻ còn chưa quá quen cảm giác xa lạ này, cầm nắm tay, nở nụ cười nhẹ, "Cảm giác rất xa lạ, nhưng vô cùng thoải mái."
"Tôi cũng muốn thử!" Noyce lập tức giơ tay.
"Được, cậu lên đi." Lộ Lê đã ghi chép xong số liệu mà Chu Tuấn Ngạn thí nghiệm ra, gật đầu nói.
Noyce lập tức hưng phấn nhảy vào khoang điều khiển.
"Anh cả à, để cho em lên đánh với cậu ta đi." Tần Sương xung phong nhận việc.
Tần Vũ không đáp, nhìn về phía Lộ Lê.
Lộ Lê suy tư một chút, "Hiện tại không được, thực lực của em không cao bằng Tần Vũ, không bức ra được giới hạn của Noyce."
Y muốn biết giới hạn của Noyce, có thể phát huy cơ giáp tách hạch tới trình độ nào.
"Chị dâu à, đau lòng quá." Tần Sương che lại ngực, vẻ mặt buồn bực.
"Yên tâm, còn cơ hội." Lộ Lê cười nói.
Tần Sương nhìn về phía Jules, thỏa hiệp: "Được rồi."
Jules không hiểu ra sao gãi đầu.
Noyce và Chu Tuấn Ngạn chênh lệch thực lực khá xa, tuy phát huy cũng không tồi, nhưng lấy thực lực vượt qua chín phần mà vẫn bị Tần Vũ đánh bại, Noyce buồn bực ra mặt, còn tưởng có cơ hội có thể đánh thắng thượng tướng một lần chứ.
"Nằm mơ à, Chu Tuấn Ngạn điều khiển còn chưa thể đánh thắng thượng tướng, bằng cậu mà cũng dám nghĩ lung tung." Tần Sương ngứa mồm trào phúng một câu.
"Nói như kiểu anh chưa từng muốn đánh bại thượng tướng ấy." Noyce trừng cậu ta một cái.
Tần Sương ho khan, thật đúng là từng nghĩ rồi.
Lộ Lê điền xong tư liệu, nói với Jules: "Em trai, đến phiên em, mau lên đi."
"Em cũng được sao?" Lúc này Jules mới phản ứng lại, cậu ta vẫn luôn cho rằng mình có thể tiến vào nhìn loại cơ giáp kiểu mới này đã không tồi, vậy mà còn có thể điều khiển.
"Đương nhiên rồi, thực lực của cậu kém hơn tôi, cậu đúng là may mắn." Noyce tùy tiện nói.
Người bình thường bị nói thực lực kém, sao cũng phải xấu hổ buồn bực một chút, Jules ngược lại còn vui vẻ, "Hóa ra là như vậy, tôi nhất định sẽ nỗ lực."
Noyce á khẩu, vậy mà còn vui được.
Tần Sương cười nhạo cậu ta nói xấu người ta không thành còn mất mặt.