Đây là một sơn cốc mỹ lệ, hoa thơm chim hót. Thác nước cao mấy trăm trượng rộng cũng gần mười trượng từ trên cao đổ xuống, giống như rèm ngọc bạch sắc rủ xuống. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, những giọt nước bắn lên giống như những viên trân châu lấp lánh ánh sáng động nhân. Tần Vũ đúng ở phía trước một đầm nước. Thác nước rủ xuống, phía sau thác nước còn có một vách đá thẳng đứng cao vút. "Nơi đây không ngờ không có một chút nguy hiểm." Tần Vũ kinh ngạc phát hiện các lộ trình hiện ra trong Mê Thần đồ quyển đều là an toàn. Rất hiển nhiên… Sơn cốc này căn bản không có nguy hiểm gì. Tần Vũ cẩn thận nhìn các phía, hoa cỏ sung mãn sinh cơ, nước hồ trong vắt, những cơn gió ấm áp… Tất cả đều chỉ ra nơi đây không có gì đặc biệt, nhưng vì sao Mê Thần điện chủ nhân còn đem phòng gian này ẩn giấu đi? - Ốc Lam, ta tiến vào một phòng gian bị ẩn giấu, phòng gian này là ta ngẫu nhiên mở được. Hiện tại, ta căn bản không phát hiện trong phòng gian này có gì đặc biệt. Tần Vũ lại tâm niệm truyền âm hỏi Ốc Lam. Có Ốc Lam, Tần Vũ không hỏi còn tự mình nghĩ lung tung thì rõ là thằng ngốc. Từ khi Tần Vũ tiến vào Mê Thần điện lần đầu tiên hỏi Ốc Lam, Ốc Lam liền không tiếp tục tu luyện. Hắn biết Tần Vũ lúc nào cũng có khả năng hỏi hắn, Ốc Lam lại suy nghĩ một lúc, sau đó tâm niệm truyền âm nói: - Tần Vũ, ngươi vừa nói phòng gian bị ẩn giấu, lúc trước ta ở Mê Thần điện căn bản chưa từng nhìn thấy, cũng không biết. Bất quá án chiếu hiểu biết của ta về Mê Thần điện chủ nhân, hắn không phải loại người nhàn rỗi, hắn đã đem phòng gian đó ẩn giấu đi, khẳng định có nguyên nhân trọng yếu gì đó. Đúng rồi, Mê Thần đồ quyển hiển thị cái gì? - Không có. Mê Thần đồ quyển hiển thị nơi đây tất cả đều an toàn. Tần Vũ trong lòng hồi đáp, mắt cẩn thận quan sát bốn phía, đồng thời thần thức cũng từ từ tán phát. - Mê Thần đồ quyển đã hiển thị an toàn, Tần Vũ ngươi cứ cẩn thận kiểm tra một lượt. Vài nơi không gây chú ý cũng phải kiểm tra cẩn thận, nói không chừng lại có gì đó đáng ngạc nhiên. Ốc Lam cười nói. Tần Vũ gật đầu. Tần Vũ từng bước tiến lên, ánh mắt quét khắp các nơi, thần thức cũng cẩn thận cảm thụ tất cả trong sơn cốc. "Ừm?" Ánh mắt chuyển động của Tần Vũ đột nhiên dùng lại ở một nơi… Thác nước! Nói chính xác là vách núi phía sau thác nước, vách núi là hoàng sắc, nhưng Tần Vũ vừa phát hiện một nơi phía sau thác nước đột nhiên hiện ra một đạo thanh sắc. Với đôi mắt sắc bén của Tần Vũ, vẫn là phán đoán ra, đó là một sơn động! "Phía sau thác nước không ngờ có sơn động. Nếu như không phải ta cẩn thận chú ý, xem chừng còn không nhìn thấy sơn động mà thác nước đột nhiên lộ ra." Tần Vũ bước lên một bước, cả người hóa thành một mũi tên bắn tới thác nước. Xuyên qua thác nước, Tần Vũ cảm thấy cảnh sác trước mắt biến đổi. Mát mẻ, đó là cảm giác đầu tiên khi Tần Vũ tiến vào sơn động này. Cửa vào sơn động này rộng khoảng bốn mét. Tần Vũ chỉ bước ba, bốn bước, liền tiến vào trong động phủ. Trong động phủ bố trí rất tự nhiên dễ chịu. Trong sơn động có một chiếc bàn do cổ mộc màu xanh đen chế thành, bên cạnh bàn là một cái ghế. Trong cả sơn động, còn có một vài chiếc võng mây lay động, chắc rằng Mê Thần điện chủ nhân lúc nhàn rỗi nằm trên võng mây nghỉ ngơi. Trong động phủ nhỏ bé này, còn có một dòng suối uốn lượn. Những tiếng "đinh đông" vang lên ngắt quãng. Một bên vách trong lòng núi rủ xuống những thực vật giống như cây trường xuân. Vách bên kia toàn bộ màu xích hồng, phảng phất như chiếc lò hồng rực. Trên vách đã xích hồng, không ngờ có một hàng chữ. "Vào động phủ của ta, cũng tính là có duyên, tất cả mọi thứ ta lưu lại trong Mê Thần điện, ngươi có thể lấy bao nhiêu thì lấy, không sợ ngươi lấy nhiều, chỉ sợ ngươi không có năng lực mang đi… Xa Hầu lưu tự." "Xa Hầu?" Tần Vũ hơi ngạc nhiên, "Xa Hầu tự hồ là một họ a. Xa cũng là một họ, Mê Thần điện chủ nhân này tên là Xa Hầu, hay là họ Xa Hầu đây?" Lúc trước Tần Vũ ở Tiềm Long đại lục, đích xác đã gặp họ Xa Hầu, tuy ít nhưng còn có. Bất quá… Thần giới có họ này hay không còn khó nói. "Hàng chữ này là ngón tay lưu lại ư? Thư pháp không tệ." Tần Vũ đến bên cạnh vách núi xích hồng, chỉ là phía dưới vách núi xích hồng là dòng suối tựa vào vách, Tần Vũ không thể tới quá gần. Với khoảng cách một dòng suối, Tần Vũ cách hàng chữ này cũng bất quá mấy mét mà thôi, Tần Vũ dùng thần thức cẩn thận quan sát hàng chữ này. Tần Vũ biết, ở đây không thể bỏ qua thứ gì. Nguồn truyện: