Tiếng chuông điện thoại cầm tay rộn rã vang lên, Trình Gia Mỹ ngẩn người nhìn hiển thị trên màn hình, cơ hồ không dám động, trong lòng bàn tay như có một cơn địa chấn rung chuyển, ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt. Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã mười giờ rồi, điện thoại vẫn đổ chuông. Âm hưởng của những thanh âm cứ vang mãi, không chịu ngừng lại, giống như con chim bị thương cứ gào lên khắc khoải. Cô ấn phím nhận cuộc gọi, rồi từ trong đáy cổ họng cất tiếng: “A lô”.
Đối phương chẳng hề lên tiếng.
“Hách Gia Tuấn, là anh phải không?” Cô gắng hỏi.
Ở phía đối phương, rất lâu sau mới nhẹ nhàng “Ừ” lên một tiếng.
Cô cười hết cỡ: “Anh nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại đến có việc gì vậy?”
“Anh phải đính hôn rồi.” Giọng anh trầm trầm, lộ rõ vẻ khàn khàn. Cô hơi giật mình, tựa hồ như vừa tỉnh giấc từ trong mộng, hoảng hốt nói: “Vậy thì chúc mừng anh”.
Anh trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Trong bốn năm đại học, thực sự đã bao giờ em thích anh chưa?”. Cô gắng sức nắm chặt chiếc điện thoại, sợ như chỉ khẽ buông tay, điện thoại sẽ rơi xuống đất, cô mỉm cười nhưng trong mắt một chút buồn đau thoáng hiện qua: “Anh đúng là đồ ngốc, đương nhiên là không rồi”.
Anh “H...ừ...” một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối. Cô giọng điệu nhẹ nhàng: “Đến lúc ấy em làm phù dâu cho anh nhé”.
“Nhưng....anh thích em”. Giọng điệu của anh vẫn hệt như mấy năm trước, cô cười mượn cớ: “Đương nhiên rồi, chúng ta là anh em mà, anh làm sao mà không thích em được cơ chứ”. Anh chẳng nói lời nào, một lúc sau, ở đầu điện thoại bên kia chỉ truyền đến những tiếng tút tút. Tiếng tút tút kia dần dần hạ xuống, trước mắt cô quang cảnh giống như trong quán rượu, chỗ nào cũng đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, khắp nơi tràn ngập nam thanh nữ tú, âm nhạc mở đến cực điểm, thanh âm to quá mức khiến người ta váng hết cả đầu, đau nhức.
Cô tắt đèn, rúc vào trong chăn, cố mỉm cười, nhưng chẳng biết tại sao, mắt bỗng nhiên ướt sũng, tựa hồ như lệ muốn tuôn trào. Chiếc chăn mỏng nhẹ vô cùng mà sao cô cảm thấy nó giống như ngàn cân vậy, nặng nề đè xuống người cô, đến ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Những ngón tay của cô gắng sức bấu chặt lấy chiếc chăn, nhưng nước mắt không kìm được nữa, hối hả tuôn rơi. Vốn cho rằng, có thể quên đi, nhất định có thể quên tất cả.
Nhưng tất cả, quen thuộc đến mức đáng sợ như thế này.
... ...
Cô mơ màng quay trở về thời đại học, trên sân vận động vô số người, anh đứng trên đài, trước chiếc microphone lớn tiếng nói: “Trình Gia Mỹ, anh thích em, làm bạn gái của anh có được không?” Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cô, cô ngẩn người như con gà gỗ, đang đợi để phản ứng lại, nhưng anh đã đứng trước mặt cô, nói: “Anh thích em, làm bạn gái của anh nhé”.
Phản ứng đầu tiên của cô là thưởng cho anh một quả đấm, sau đó trừng mắt, giận dữ nói: “Anh nói lại một lần nữa xem nào!”
Anh nói lại tiếng càng to và dõng dạc hơn: “Anh thích em, anh thật sự thích em”.
Cô tạo thế chuẩn bị tiếp tục đánh cho anh cái nữa.
Anh vội xua tay liên tiếp: “Anh nói đùa thôi, người anh em, đừng giận nữa. Chỉ là nhìn thấy em chẳng có ai theo đuổi, nên an ủi tâm hồn bị thương tổn của em một chút thôi mà. Đừng có mà tưởng thật là anh thích em đó nha, thực là oan uổng”.
Cô chân tay lạnh buốt, nghiến chặt răng “hừ” một tiếng. Anh vội vàng an ủi: “Đừng có buồn, mất cả vui. Chỉ là đùa một chút thôi mà. Em cũng thật là....cho dù là cao thủ Taekwondo, thì cũng đừng túm anh làm tấm bia chứ”.
Cô giận phừng phừng nói: “Không tìm anh, thì tìm ai?”
Anh lập tức mỉm cười: “Tìm hòa thượng Thiếu Lâm Tự, đồ ngốc ạ”
“Đáng chết!”. Cô co chân phi thẳng đến chỗ anh, anh vội vàng xua tay nói: “Em đừng như thế, anh không nói nữa, thực là không nói nữa”. Cô giơ tay lên, anh hai tay ôm lấy đầu, cô nhịn không được cất tiếng cười thật to, lúc này trên mặt anh lộ rõ vẻ đắc ý đối với các bạn nam xung quanh nói: “Ta đã nói là sẽ khiến cho cô ấy cười được mà, mau cầm tiền lại đây.”...
Những kí ức ấy như một thước phim, chậm chậm diễn ra trước mắt. Mấy năm gần đây, cô luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó, anh lại nói với cô một câu: Anh thực sự thích em. Lúc ấy cô sẽ làm gì nhỉ? Sẽ dùng hết sức gật đầu, hay lại nắm tay tiếp tục tặng cho anh một quyền như trước đây? Cô nghĩ, cô nhất định sẽ gật đầu, liên tục gật đầu, gật đến khi nào anh nhìn thấy mới thôi. Nhưng...anh đã bày tỏ rất nhiều lần, còn cô thì hết lần này đến lần khác đã đánh mất đi những cơ hội ấy.
Có thể anh không thật sự thích cô, theo lời anh nói: “Anh chỉ là đùa một chút mà thôi, em đừng có nghĩ đó là thật nhé!”
Hết lần này đến lần khác anh đều nói như vậy. Hết lần này đến lần khác, cô đều cự tuyệt như vậy!
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vẫn gối đầu trên gối, đưa tay với chiếc điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, trong lòng đột nhiên có một tia hy vọng mong chờ như thiêu đốt. Tiếng của cô vô cùng bình tĩnh, vừa cười vừa hỏi: “Hách Gia Tuấn, anh làm gì mà ầm ĩ thế, không muốn để người khác ngủ sao? Đã hơn nửa đêm rồi mà sao gọi điện thoại liên tục vậy?”
“Anh thật sự thích em!”. Anh nói một cách giản đơn và rõ ràng, cô toàn thân chợt run rẩy, hơi thở có phần gấp gáp hơn, mạnh mẽ gật đầu. Cô định mở miệng nói, bỗng ở đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng cười vô cùng nồng nhiệt: “Trình Gia Mỹ, lại khiến em lay động rồi sao? Em đừng tưởng rằng là anh chân thật nhé. Anh chưa từng chân thật, em biết rồi đấy”.
“Chết đi”. Cô nghiến chặt hai hàm răng, dùng hết sức ném chiếc điện thoại qua cửa sổ. Tức giận ngùn ngụt, phải một lúc lâu sau mới định thần trở lại, chạy ra phía cửa sổ, kêu lên: “Điện thoại của tôi!”. Cô tức giận đến nỗi giậm chân giậm cẳng: “Trứng rùa thối, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh sống được chết không xong”.
Điện thoại trong phòng khách lại liên tục đổ chuông, cô lao thẳng ra, cầm ống nghe lên nói: “Hách Gia Tuấn, bắt đền điện thoại cho em”.
“Được thôi, em đến bên anh đi, ở cùng anh một tháng, anh sẽ đền cho em, còn đích thân đưa em đi mua nữa”.
“Tiền không phải là tất cả”.
“Đúng, tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể”.
“Chết đi.” Cô giận đùng đùng, gác điện thoại, điên thoại lại tiếp tục đổ chuông. Cô cầm lên, hét to: “Có chuyện gì mai gặp rồi nói!”
“Ngày mai anh phải đi làm”.
“Đồ ngốc, đi làm thì cũng phải ăn cơm chứ”.
“Ừ, vậy thì ngày mai anh đến đón em”.
“Tạm biệt!”, cô chẳng chút do dự cúp máy cái rụp, ngẩn người một lúc, cuối cùng nhịn không được cười khì khì.
Ngày hôm sau, Gia Mĩ cố căng mắt để đi đến văn phòng luật sư, đồng nghiệp nhìn thấy cô, chỉ thân tình hỏi tối qua làm gì vậy, cô vừa nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lắc đầu nguầy nguậy, thẳng thừng nói: “Có làm gì đâu, đừng có mà nghĩ linh tinh”.
“Theo tin mới nhất nhận được, công tử Hách Gia Tuấn của tập đoàn Hách Thị và một nhân vật thiên kim quan trọng trong chính phủ sắp đính hôn”. Đồng nghiệp cầm tờ báo ồn ào đi quá. Cô vội giật lấy tờ báo, mắt nhìn trừng trừng vào những dòng chữ.
Trên trang nhất của tờ báo in dòng chữ đó, rất to, rõ ràng, màu đỏ tươi, như một con nòng nọc quẫy đuôi, vô cùng sinh động. Hàng chữ ấy đập vào mắt cô. Tay cô run rẩy. Tờ báo bị đồng nghiệp giật lại. Trong đầu cô chỉ còn một khoảng không trống rỗng, tựa hồ như không thể thở được. Thì ra, anh thật sự sắp phải kết hôn.
“Gia Mĩ, Hách Gia Tuấn này làm sao mà càng nhìn lại càng thấy giống kẻ “tử vì đạo” nhỉ?”. Đồng nghiệp dần dần vây lấy xung quanh cô, mồm năm miệng mười tranh nhau bàn tán: “Đúng vậy, quá giống”.
“Ai “tử vì đạo” ?”, tiếng của cô nghe thoảng qua như gió, tựa hồ như rơi vào một giấc mơ, còn chưa tỉnh lại. Đồng nghiệp đưa tờ báo đến trước mặt cô, những con chữ trên tờ báo ở trước mặt, giống như mũi kim, nhằm thẳng vào mắt cô mà đâm tới.
“Chính là người đàn ông mà hàng ngày đều vì cô mà thường chạy đến công ty của chúng ta”.
“Ồ!”. Tinh thần cô có vẻ hoảng hốt, cô nhìn tờ báo.
“Lẽ nào người này chính là Hách Gia Tuấn?”
“Ơ, đúng”. Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu, các đồng nghiệp vẫn không ngừng bàn tán. Cô mở tờ báo, chăm chú đọc mẩu tin ấy. Cô dán chặt mắt vào đọc từng chữ từng dòng cẩn thận đến dị thường, như là sợ lộ ra cái gì đấy. Cô thấp giọng như tự nói với mình: “Trình Gia Mĩ, người nhất định phải cố lên, cái thằng cha ấy phải kết hôn rồi, ngươi cũng sớm tìm một người đàn ông tử tế mà lấy, không thể để cho hắn ta xem thường dược”.
Cô đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Hách Gia Tuấn. Lúc ấy giáo sư ở trên bục giảng đang giảng bài rất say sưa, cô lén lén lút lút ngồi ở dưới cắn hạt dưa tí tách, Hách Gia Tuấn lúc đó ngồi ở bên cạnh không chịu được, kết quả là, hắn đứng dậy chỉ vào cô, dường như dùng hết sức bình sinh để lớn tiếng nói với thầy giáo: “Thưa thầy, ở đây có một nữ sinh ngồi trong lớp cắn hạt dưa”.
Cô ngây người ra, thiếu chút nữa thì bị hóc. Cô định đem túi hạt dưa ném trên mặt đất để thần không biết quỷ không hay, nhưng hắn lại dùng sức túm chặt lấy cổ tay cô, cô vùng vẫy, hắn lại càng cố gắng hết sức kéo cô, cuối cùng hắn ôm chặt lấy cô, lớn tiếng nối với thầy giáo: "Chính là cô ấy! Thầy nhìn túi hạt dưa ở trên tay cô ấy đây này!".
Lúc ấy, mặt cô đỏ ửng, nóng ran, lúng túng đến mức chỉ muốn tìm một kẽ hở nào trên mặt đất mà chui xuống. Hắn lại còn không chịu bỏ qua, cứ ôm chặt lấy cô mãi không buông. Vào lúc tuyệt vọng nhất, cô chợt nghiêm túc nói: "Thưa thầy, bạn học này đã cấu thành tội quây rối tình dục".
Vị giáo sư này vốn là người nổi tiếng nghiêm khắc "Mặt sắt đen sì", nghe cô nói như vậy, sắc mặt thầy cũng tươi tắn hơn phần nào. Cô nói thao thao bất tuyệt: "Thầy xem, bạn ấy còn chưa được sự đồng ý của em, mà đã ôm ôm ấp ấp. Tội quây rối tình dục định nghĩa là: Một bên có những lời lẽ hoặc hành động có liên quan đến quấy rối tình dục mà không được phía bên kia chấp nhận, bao gồm cả việc không tình nguyện tiếp xúc thân thể, hối lộ tình dục, đưa ra những hành vi liên quan đến quấy rối tình dục làm điều kiện cho một hành vi lợi ích nào đó; Không bao gồm ngôn ngữ tiếp xúc thân thế, ánh mắt và tư thế... Cho nên bạn ấy hoàn toàn có thể cấu thành tội phạm!".
"Tôi không có...". Anh còn đang ngụy biện...
"Tay của anh đặt ở chỗ nào trên người tôi?". Cô thoải mái trấn tĩnh lại, anh cúi đầu nhìn, tay của anh đang đặt trên ngực của cô, gương mặt tuấn tú của anh trong khoảnh khắc bỗng đỏ bừng lên, anh vội vàng co tay lại. Ánh mắt của cô nhìn anh chằm chằm, nói từng câu từng chữ mang đầy tính giáo huấn: "Vị đồng môn này, xuất phát điểm của bạn vốn là tốt, nhưng phương pháp dùng không đúng. Bạn như vậy, rất dễ trớ thành bị cáo...". Hôm ấy, cô được một dịp thoải mái tha hồ khoa trương trổ tài ăn nói, nói đến mức Hách Gia Tuấn mắt tròn mắt dẹt, chăm chú nghe đến nỗi há hốc mồm, nhìn cô với ánh mắt vô cùng bái phục. Quả nhiên, sau khi tan lớp, anh vội hạ thấp giọng cùng cô thương lượng, lần sau nếu ăn quà vặt trong lớp nhớ nhường cho anh một phần, một đứa canh chừng, một đứa lén ăn.
Cô trừng mắt tỏ ý xem thường anh, nói rành mạch từng chữ: "Ngươi là cái gì, thật là ảo tưởng, ngươi hãy mơ nốt giấc mộng xuân thu của ngươi đi!"
Anh cũng không cam chịu, trừng mắt nhìn cô: "Ngươi đúng là nha đầu ngốc, lên lớp ăn vặt rồi còn ngạo mạn".
Cô giận dữ, giơ một quyến đấm thẳng vào mặt anh, thù mới hận cũ đểu báo hết! Anh bất ngờ không phòng bị gì nên lãnh nguyên cả một quyền của cô, đương nhiên là vô cùng giận dữ, quyết động thủ đế dạy cho cô một bài học. Anh không ngờ rằng cô chính là cao thủ Taekwondo bậc bốn, kết quả là bị cô đánh cho một trận nhừ tử nằm bẹp như con gián.
Thật là thảm thương! Anh nằm trong bệnh viện mất một tuần lễ mới dám ló mặt ra ngoài gặp mọi người.
Từ đó về sau, anh cũng thường đánh nhau với cô...
Giờ đây, tựa như cũng đang đánh nhau với cô vậy. Cô nghĩ mê mải, rồi không đừng được bật cười thành tiếng.
"Gia Mĩ!", bên cạnh có ai đó gọi cô, cô vẫn cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt phiêu diêu, "Gia Mĩ.." trên vai bị ai đó đập cho một cái thật đau, cô mới định thần trở lại, theo phản xạ có điều kiện cô lập tức đứng lên, cúi thấp đầu: "Hà luật sư!"
Khóe miệng Hà Văn Hiên nhoẻn cười: "Cô đang nghĩ gì mà cười ngơ ngẩn vậy. Có chuyện gì vui chia sẻ cho mọi người vui với".
"Có gì đâu, đêm qua mơ một giấc mơ, hôm nay nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, không nhịn được". Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, một Hà Văn Hiên cao một mét tám hai, cơ thể với những tỷ lệ chuẩn vô cùng quyên rũ. Vẻ bề ngoài chẳng có gì phải nói, lại cộng thêm một chút tuổi tác, tự mình thành lập một công ty luật, ở trong nước cũng xem như là người có chút tiếng tăm, thật đúng là một người độc thân quý tộc!
Còn Hách Gia Tuấn, cái thằng cha ấy chẳng ra làm sao cả, tuy nhiên nếu xét vẻ bề ngoài, thì cả hai người đều có những ưu thế riêng của mình, không thể phân biệt trên dưới. Nhưng bàn về năng lực thì hắn không thể nào bằng Hà luật sư được. Hắn ngoài việc suốt ngày dựa dẫm vào gia tộc ra thì cả ngày chỉ siêng ăn nhác làm, chẳng làm được trò trống gì cả.
Ai da, cô lắc lắc đầu thở dài, người với người, sao lại khác biệt lớn như vậy?
Kì thực, cô cố nghĩ nghiêm chỉnh một chút, xem Hách Gia Tuấn có những ưu điểm gì xứng đáng để cô yêu, nhưng nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ dọc nghĩ ngang, thằng cha ấy thực giống như một con heo vậy!
Thực chẳng có chút ưu điểm gì, hắn kiếp trước nhất định là con heo!
May còn có thể làm một con heo đàn ông, cũng xem như là ưu điểm vậy!
"Em cười ngớ ngẩn gì vậy?" Hách Gia Tuấn mặt lạnh, "Thôi đi, có cái gì mà cười như vậy? Lại còn cười nữa à, cơm không cần ăn sao". Gia Mĩ xoa xoa bụng, cười đến chảy nước mắt: "Anh cảm thấy buồn cười không?".
"Nhảm nhí!" Hách Gia Tuân ném tờ giấy sang một bên: "Em chỉ chẳng qua là muốn nói, anh giống như con heo vẽ trên giấy này chứ gì". Nói rồi anh lại chỉ vào mình, một gương mặt thật tuấn tú: "Anh có chỗ nào giống heo chứ? Em thực chỉ muốn cùng với mọi người nói xấu anh thôi."
"Em nào có cùng với mọi người nói anh giống heo đâu, ....." rồi lại chỉ con lợn béo được vẽ trên tờ giấy. "Anh xem, nhìn trái nhìn phải, thật là giống anh". Cô lại hỏi: "Có chỗ nào không giống? Anh xem, thần thái biếng nhác này, thật là bàn tay thần kỳ! Em vẽ có đẹp không?".
Anh đem cơm bỏ sang một bên, gọi phục vụ cầm một chiếc bút đến, vẽ một quả bầu ở bên cạnh con heo, rồi cười đắc ý: "Đây là em, mẹ lợn béo. Anh vẽ có giống không?".
Cô giật lại tờ giấy, giơ cao lên, cẩn thận nhìn: "Nào có giống mẹ đâu? Chỉ giống bố thôi, lẽ nào anh lại sinh một heo con bên cạnh?",
Hách Gia Tuấn giật thật mạnh cướp lại tờ giấy, ở phía dưới bụng con heo vẽ thêm rất nhiều những chấm nhỏ.
Anh đắc ý hỏi: "Lần này thì giống chưa?".
"Anh là một thằng cha rất rất ngu đần!", nói rồi cô cúi thấp đẩu, bắt đầu ăn cơm. Anh vẫn nhìn bức tranh, nói:
"Em vẽ thật đúng, cơ thể này của anh hơi có chút béo mập, sẽ thường xuyên tập luyện hơn, có muốn xem da thịt của anh không, thực sự là rất khỏe đẹp đấy".
Cô "Hừ" một tiếng, cũng chẳng buồn ngẩng đầu, trong mồm vẫn nhai cơm. "Em vẽ thật đẹp, vẽ anh béo phì, điều này thể hiện anh cũng thừa nhận mình là một con heo rồi nhé".
Hách Gia Tuấn cầm tờ giấy cuộn lại, trề môi nói: "Tờ giấy này anh quyết định giữ lại, nói kiểu gì thì em cũng là một nữ họa sĩ tài giỏi!".
Cô lườm anh một cái mắng: "Đồ biến thái". Anh hít một hơi thật dài, dồn lực vào đôi đũa kẹp chặt lấy đũa của cô: "Không cho ăn nữa, anh có việc cần nhờ em giúp". Cô lại lườm anh một cái: "Nhanh! Có lời mau nói, ăn cơm là việc quan trọng nhất trong cả ngày đấy!".
Ánh mắt anh sáng rực, tựa như có ngọn lửa đang hừng hực cháy. "Anh sắp phải làm lễ đính hôn, nhưng.., anh thực không thích người con gái ấy, em có thể giúp anh một lần được không".
Cô khẽ giật mình, định thần lại, cười hết cỡ: "Cô ấy có chỗ nào không tốt? Gia thế hiển hách, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Người khác muốn cầu mà cầu không được, anh lại muốn chối từ ư?" Anh lắc đầu: "Anh từ trước đến giờ chưa cầu xin em điều gì...".
Cô cười như nắc nẻ: "Anh còn chưa cầu xin qua? Hồi đầu năm thứ hai đại học, là ai gắng gượng cầu xin em nghe "Sự mê muội ấm áp" của Hầu Tương Đình, em không nghe anh còn ném viên đạn bọc đường qua cho em.
"Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến". Anh đột nhiên tức khí đập tay xuống bàn ăn cơm, "Anh mua cho em MP4 để em dùng, cho em thẻ để em có thể thoải mái chi tiêu. Kết quả... đến tận giờ em vẫn còn chưa nghe qua! Còn nói gì đến việc được ăn kẹo bọc đường, hãy mang kẹo ấy trả lại cho anh. Cái gì cũng ngụy biện!".
"Sau này, anh hát cho em nghe nhé, không được quên đâu đây. Em có thể ở KTV nghe anh hát hết cả buổi tối. Cả buổi tối chỉ nghe một bài hát ấy thôi cũng được. Ai da, thật là một con quạ đen mù mắt!". Cô cười rạng rỡ, cô còn nhớ, anh chỉ thích nghe "Sự mê muội ấm áp" của Hầu Tương Đình. Giọng của anh rất mộc mạc, có chút hiền từ yêu thương dễ làm xúc động lòng người, khi anh hát lên có phong vị của một ca sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng, cô chẳng thích tán dương anh, anh chàng này, nêu được tán dương thì giống như đưa anh ta lên tận chín tầng mây vậy.
Việc ấy thực đắc ý a!
"Vì ca từ mà thích". Ánh mắt của anh nóng bỏng, cô theo bản năng vội tránh ánh mắt ấy. Anh hừm nhẹ một tiếng: "Anh vẫn mãi mong chờ, có một tia nắng mơ hồ ấm áp. Mỗi lần đứng ở đầu thành phố này, cô đơn và yêu thương giống như phù vân. Hợp rồi tan."
"Ha ha, nói anh thật giống con quạ đen mà, còn muốn hát nữa". Cô cố ý làm tổn thương anh. Anh cúi đầu thất vọng, "Thật sự không hay sao?". Cô gật đầu nghiêm túc, anh thở dài: "Chúng ta quay trở về việc ban đầu nói nhé, em rốt cuộc có giúp anh hay không?".
"Lại muốn có vệ sĩ miễn phí đây! Hừm!" cô chau mày bướng bỉnh, anh chắp hai tay, bái cô một bái: "Giúp một lần thôi, đừng có thấy chết mà không cứu có được không? Chúng ta là huynh đệ mà, dân gian có câu thực hay, đời này có thể là huynh đệ, cũng là do duyên phận mà".
Cô chun mũi: "Em là nữ nhi mà, kiếp sau làm nam tử sẽ cùng anh kết bái nhé".
"Này!" anh cao giọng, "Em thực không giúp sao?".
"Thêm một điều kiện", cô thò một ngón tay ra, anh tựa hồ như hiểu được điều cô muốn nói, bí mật rút từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại mới. "Biết em để mắt đến chiếc điện thoại này".
"Làm sao anh biết được?" Cô giật lấy, đặt trong lòng bàn tay, hai mắt từ từ sáng lấp lánh. Anh nhún vai: "Lần trước em kéo anh đi lượn phố, ở trong cửa hàng điện thoại em đã nhìn ngắm thật lâu. Sau khi tiễn em về nhà, anh đã lén lút quay lại hỏi người phục vụ, cô ấy nói em ngắm chiếc "Xin chào" này." Anh lại mỉm cười "Nói thật chiếc điện thoại này rất xấu, chỉ có em mới thích nó thôi".
Cô chun môi, "Đây là loại điện thoại nắp trượt đời mới nhất đây, đẹp quá!". Cô lại thở dài nói: "Thật là..., đúng là heo thì không thể hiểu được thế nào là đẹp và xấu". Anh dùng dao cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết đưa lên miệng: "Em không nghĩ xem nên tặng anh món quà gì à?". Anh lại tháo chiếc vòng ngọc phật từ trên cổ ra nói: "Em tặng anh một đồng trả cho chiếc vòng ngọc này, có như vậy thì anh mới đeo nó".
Cô cúi đầu, trong ánh mắt vụt sáng, nhanh đến mức khiến người khác khó có thể nắm bắt. Kỳ thực, chiếc vòng ngọc phật ấy là do cô hàng ngày tiết kiệm mà mua được. Để giấu anh việc cô tiêu tiền, cô đã cố ý lừa anh, nói chiếc vòng ngọc này mua một đồng.
Thì ra, cách nói như vậy thật là chỉ có heo mới tin. Viên ngọc ấy, làm sao mà chỉ có một đồng được.
"Em giận à?". Anh hỏi rụt rè, cô ngẩng đầu, mỉm cười: “Anh thực là đồ ngốc, em làm gì mà phải tức giận chứ? Đồ mua một đồng thì không tốt sao?". Cô thò tay ra trước mặt anh, "không tốt thì anh trả lại cho em, em còn chưa muốn tặng nó cho anh".
Anh chăm chú nhìn viên ngọc quý, rồi đeo nó vào cổ "Ai nói là không tốt, anh rất thích".
Thế cho nên em mới nói anh là kẻ "biến thái", đồ mua chỉ có một đồng mà cũng thích. Cô cười khúc khích: "Yên tâm đi, em sẽ làm vệ sĩ miễn phí của anh. Lần này chúng ta chuẩn bị chạy đến nước nào?"
"Nhà em".
"Hả..." Cô gần như nghẹn cứng họng, mặt đỏ bừng, hỏi không dám nghĩ: ''Anh nói chạy đi đâu?"
"Nhà em". Ngữ khí rất kiên định
"Trai chưa vợ gái chưa chồng..."
"Nhà em!". Anh ngắt lời cô, ánh mắt có phần mãnh liệt. "Ngoài nhà em ra, chỗ nào anh cũng không đi!"
“Được thôi, anh muốn ở bao lâu?", cô xuống nước, anh chàng này cứng đầu như một con bò, có nói kiểu gì cũng không thông.
"Cho đến khi hủy được hôn ước".
"Nếu không hủy được hôn ước thì sao?". Cô hỏi thật cẩn thận. Anh trả lời rât hiển nhiên: "Thì ở cả đời vậy".
"Trời ạ, tôi thật là phải nuôi một con heo ư?", cô tỏ vẻ đau buồn vô hạn.
"Ăn nhanh lên, ăn xong mau trở về nhà giúp anh dọn dẹp một phòng, ngay đêm nay anh sẽ trốn qua đấy". Anh chu chu môi, gương mặt thoáng nét cười tươi tắn. Cô hậm hực trừng mắt nhìn anh, anh cười: "Việc khẩn cấp mà, cho nên mới phải giục em, nếu không anh đã không dám làm mất hết cả hứng thú của em trong lúc em đang ăn cơm".
Vừa tan sở , cô vội vã đi thẳng về nhà, đây đích xác là tòa nhà A, tầng 15, là nhà của cô. Nhưng cô vừa bước vào nhìn, thì thực chẳng giống nhà của cô chút nào! Bình thường cô đều quét nhà sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp vô cùng ngăn nắp. Nhưng bây giờ thì... trên đất bày la liệt đồ lớn đồ nhỏ, đến cả rác cũng vứt bừa bãi khắp nơi, nhìn giống như cảnh vừa bị kẻ trộm đột nhập vào nhà lục lọi ăn trộm thứ gì đó.
Cô khe khẽ cởi giày, giấu chiếc gậy sắt sau lưng, đi chân đất nhẹ nhàng rón rén bước vào trong phòng. Tim đập loạn xạ, trong lòng bàn tay và cả sau lưng toát hết mồ hôi. Cửa phòng vừa mở, cô đưa măt nhìn vào bên trong, quả thực có một người đàn ông đang cầm quần áo của cô làm điệu bộ trước ngực.
Dựa vào điều quan sát được, cô thấy đó không chỉ là một tên trộm, mà còn là một kẻ điên biến thái!
Cô nhẹ nhàng quan sát những động tác di chuyển của hắn, chiếc gậy sắt không khách khí vụt xuống. "Quả trứng rùa thối ngươi, lão biến thái, dám đến nhà bổn cô nương ăn trộm, ta đánh chết ngươi tên khốn nạn!".
"Đừng..." người đàn ông kia bị đánh ngã soài ở trên giường, đầu vùi trong đống quần áo của cô, yếu ớt kêu la.
"Hừm", cô vứt chiếc gậy sắt sang một bên, "Ta không muốn giết kẻ phạm tội như ngươi, nhanh đứng dậy theo ta đi đến đồn cảnh sát".
"Anh..." tiếng của người đàn ông kia thều thào, giống như con muỗi vậy. Cô đá thật mạnh lên hai chân của hắn: "Đừng có giả vờ chết, đứng dậy cho ta".
"Là anh...", người đàn ông cố gắng hất tung đống quần áo đang che lấp ở trên đầu: "là anh Gia Tuấn".
Cô ngẩn người, mở trừng hai mắt, vội vàng hỏi: "Sao lại là anh? Làm sao anh vào được nhà em"
Trên mặt Hách Gia Tuấn lộ rõ vẻ xám ngoét: "Anh vốn có chìa khóa nhà của em mà".
"Em có đưa chìa khóa cho anh lúc nào đâu?"
"Ha ha", Hách Gia Tuấn cười thật khó khăn, "Có lần... chẳng phải anh nói muốn qua nhà em lấy đồ... em đã đưa chìa khóa cho anh".
Cô đá tiếp vào hai chân anh một lần nữa: "Anh lại còn dám lấy chìa khóa nhà của em!"
"Đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy". Anh đứng dậy, toàn thân đau nhức ê ẩm: ''Em dùng cái gì đánh lên lưng anh vậy, thật là đau chết đi được".
Anh nhìn xuống thấy chiếc gậy sắt nằm lăn lóc trên đất, đau khổ nói: "Sao không nói với anh, em cầm gậy sắt đánh".
"Lời thừa, nếu không dùng gậy sắt thì dùng cành hoa à, hay là dùng đậu phụ?". Cô nhìn anh như điều hiển nhiên vậy, Anh nhìn cô chằm chằm đầy giận dữ: "Em thật là bị điên hả, gậy sắt có thể đánh chết người đấy."
"Em bị điên hả?" Cô mở trừng hai mắt, chống tay lên hông mắng mỏ: "Anh mới đúng là đồ con heo! Tự nhiên lén lén lút lút vào nhà người ta làm cái gì, lại còn làm cho nhà người ta lộn tùng phèo lên, không đánh anh chết, coi như là anh mệnh tốt vậy!".
"Em mới chính là người chẳng có lí lẽ gì, bản thiếu gia đẹp trai sáng láng, phong lưu hào hoa, làm sao có thể nhìn giống như một tên ăn cắp được".
"Đúng vậy, không giống ăn cắp". Cô nhoẻn miệng cười: "Giống ăn trộm".
"Thôi". Anh chuyển đề tài, mắt lén nhìn lên giường, rồi vội vội vàng vàng ngồi xuống: "Anh giúp em dọn dẹp sắp xếp lại là được chứ gì."
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng nghi ngờ, cô cầm chiếc gậy sắt lên: "Đứng dậy, dưới mông anh chắc chắn là có vật gì đó".
"Không có, chỉ là quần áo của em thôi mà". Anh cố cười với vẻ ngây thơ. Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt chẳng có chút xúc cảm gì: "Đứng dậy!", sắc mặt anh u ám, anh dùng tay ôm lấy mặt: "Đừng đánh anh!".
"Đứng dậy!" cô quát lên lần nữa, như ra lệnh. Anh gan lì cố thủ, chẳng chút nhúc nhích gì. Cô cúi xuống cầm chiếc gậy sắt, tạo thế chuẩn bị đánh, anh hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Cô lật đống quần áo, hai má nóng bừng, cầm chiếc gậy sắt chỉ theo hướng anh vừa chạy: "Anh thực là kẻ biến thái đáng chết, sao anh lại lây nội y của em".
Hách Gia Tuấn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Cuối cùng thì anh cũng đã biết rồi nhé, size của em là ngực 34B và hông 27". Anh phi thẳng vào nhà tắm, đóng chặt cửa, không chịu ra.
Cô tức giận cầm diiêc gậy sắt đứng ở bên ngoài, gõ cửa loạn xạ.
Anh ở trong cười chọc tức: "Anh không ra đâu".
"Được!" cô giận dữ: "Có một cách, anh hãy ở trong ấy cả đời đi đừng có ra, hễ thò mặt ra em sẽ đánh anh chết".
"Được, anh chọn cách ở trong này!", cô nghiến răng, vô cùng tức giận.
"Anh duy nhất chọn cách này." Tiếng của anh to và rõ ràng, giọng điệu ranh mãnh: "Trước đây anh nhìn thấy size áo ngực của em không đến 34B cơ mà, em nhất định là cố ý mua size lớn hơn rồi! Anh chỉ là vô tình phát hiện ra chân tướng thôi, cho nên em định giết người diệt khẩu à!".
Cô cầm cây gậy sắt đánh mạnh lên tường, "Ầm" một tiếng vang lên, đinh tai nhức óc: "Bây giờ thì em đã hiểu thế nào gọi là biến thái rồi. Tốt nhất thì anh đừng có thò mặt ra! Chui ra nhất định sẽ chết chắc đây! Em sẽ bẻ gãy xương anh, moi tim anh ra xem có phải là một trái tim đen xì không! Em nghĩ anh là một con heo như vậy, trái tim nhất định là đen thui rồi".
"Em có thể cùng anh tám chuyện như vậy, rõ ràng em cũng không phải là người, đích thị là mẹ heo rồi!".
"Đáng ghét!", cô tức giận ngùn ngụt đá tới tấp vào cửa, "Tên khốn nhà anh, mau lăn ra đây!".
"Có chết cũng không ra!" anh ý chí kiên định.
"Được, em xem anh có thể chịu được bao nhiêu lâu." Nói rồi cô ôm gậy trấn giữ ở ngoài cửa. Năm phút sau, anh thấp giọng năn nỉ: "Gia Mĩ, cứ gắng như thế này, đối với chúng ta chẳng có lợi chút nào, chúng ta giảng hòa nhé."
"Chết đi!'', giọng của cô cũng đã mềm đi rất nhiều rồi. Anh thống thiết nói: “Toàn thân anh đau nhức, nhất là ở phía sau lưng, hình như bị cháy máu rồi thì phải."
"Anh cho rằng nó là dao hay sao? Nhiều lắm thì cũng chỉ sưng lên mà thôi, làm sao có thế chảy máu được, đừng có nói nhảm nhí với em, giả vờ đáng thương để lừa em đồng ý phỏng!".
"Được rồi", anh bắt đầu đầu hàng "Không chảy máu, nhưng thật sự rất đau mà. Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh nhận lỗi, được không?".
"NO NO NO!".
"Vậy thì em muốn thế nào?", anh van nài.
"Cọ sạch nhà vệ sinh, bồn tắm rồi thì hãy chui ra".
"Được." Cửa cuối cùng cũng được mở rồi, anh mặt mày bi thương, xắn tay áo lên, thảm thiết nói: "Được, anh cọ!".
"Đáng ghét!" Gia Mĩ đấm đấm vào lưng, cuối cùng nhà cửa cũng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ. Cô ngồi trên ghế sô-pha, trừng mắt nhìn gương mặt đầy vẻ thư giãn của Hách Gia Tuấn. Cái thằng cha này, hơn nửa ngày rồi mà vẫn còn ngồi đây ăn hoa quả, xem ti vi, đến bồn tắm cũng còn chưa đi cọ rửa. Cô lạnh lùng nói: "Nhà tắm vẫn còn chưa được cọ sạch đúng không?".
"Gia Mĩ", anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương. Cô nhất thời lúng túng, trái tim đột nhiên tăng tốc, đập hỗn loạn, nhanh đến mức cô không tài nào kiểm soát được. Tiếng cô khản lại: "Đi dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ!".
Ánh mắt anh long lanh, cất tiếng thật khẽ: "Anh thật...",cô lớn tiếng cắt ngang lời anh: "Thật giả gì, đi dọn nhà tắm nhanh!".
Anh ngồi trên ghế sô-pha, hai tay ôm lấy ngực: "Không."
"Sao anh có thể nói đi nói lại như vậy?" Cô giơ một nắm đấm lên. Anh vẻ mặt vô cùng đau khổ ôm lấy đầu: "Thật sự là rất đau mà!".
"Hách Gia Tuấn!", cô gào lên, anh lén lút nhìn cô thấy vẻ giận dữ khủng khiếp của cô, anh đành nói: "Anh cọ!" Anh vừa bước vào nhà tắm, đã lại nghe tiêng cô hét lên hỏi "Anh lấy cái gì cọ?".
Cô nằm trên ghế sô-pha, vừa ăn nho vừa nói: "Lên sân thượng lấy".
"Gia Mĩ..."
Một tiếng kêu đau đớn yếu ớt từ phòng tắm vọng ra. Cô đứng dậy, giọng điệu tồi tệ hỏi: "Anh lại làm sao thế?" "Gia Mĩ.."tiếng của anh ngắt quãng giống như bị oan hồn đoạt mệnh vậy, không ngừng vang lên.
"Em đến đây". Cô vội vã bước vào phòng tắm. Cảnh tượng trước mắt làm cô giật thót mình, vòi nước từ trên bồn rửa mặt không ngừng tuôn chảy. Hách Gia Tuấn gương mặt thất thần đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt toát lên dòng chữ: "Đừng quan tâm đến việc của tôi!".
Cô vội vàng dùng tay bịt miệng vòi nước lại, nói với anh: "Anh ra chỗ tủ xách cái thùng đựng đồ sửa chữa vào đây". "Em định làm gì?" Anh cẩn thận hỏi lại cô.
"Bảo anh đi thì đi, sao còn đứng đó hỏi lằng nhằng gì vậy". Khẩu khí của cô rất tệ "Đại thiếu gia thực là đại thiếu gia, tóm lại, không phải là cầm đến để đè bẹp anh".
"Kìa!" Anh quay người chạy ra ngoài, không ngờ bị trượt chân suýt nữa ngã, anh nhanh tay nhanh mắt túm được vạt áo của Gia Mĩ. Gia Mĩ lớn tiếng quát: "Này, anh đừng có túm áo em, như thế thì..." lời còn chưa nói hết thì cả hai chúi người ngã soài trên mặt đất. Gia Mĩ túm chặt lấy vạt áo anh mắng: "Anh có phải là đồ ngốc không đấy? Trong đầu anh có phải bị não úng thủy không, tự mình ngã thì được rồi, còn túm lấy em làm gì."
"Gia Mĩ..." tiếng của anh dịu dàng tựa hồ như nước chảy. Trái tim cô khe khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh. Anh phà hơi thở nóng bỏng vào mặt cô, cười nhẹ nhàng: "Không ngờ tình hình lại thế này, em còn có thể nằm trong vòng tay của anh, điều này thực không phải là chuyện dễ."
Nước trên bồn rửa cứ nối tiếp nhau tuôn xuống, giống như thác nước vậy, đẹp vô cùng khiến người ta phải ngước mắt nhìn. Cô cảm thấy như bị thôi miên vậy, giống như đang bước vào cảnh trong mộng, anh gối lên người cô, nói những lời ngọt ngào âu yếm. Tay của cô từ từ buông lỏng, cuối cùng dừng lại trên ngực anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô chăm chú, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất. Nước lạnh buốt, từ từ thấm vào da thịt, nhưng cả người anh nóng ran rạo rực, giống như bốn bề xung quanh là một biển lửa vậy, nóng đến mức như muốn thiêu đốt tất cả những gì đang tồn tại trên thế gian này.
"Gia Mĩ..." anh nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi môi chầm chậm hướng đến môi cô. Kề sát, Gia Mĩ chỉ cảm thấy không khí như đông đặc lại, khiến cô không thể nào thở được. Cô cảm thấy mặt mình ửng đỏ, giống như đang bị trăm nghìn ngọn lửa thiêu đốt. Trước mặt cô là một người đàn ông, ánh mắt dịu dàng say đắm, khiến cho cô đắm chìm trong sóng mắt ấy không thể nào tự mình rút ra được. Thật khó khăn cô mới thốt ra được một lòi: "Anh muốn làm gì vậy?".
Anh lặng im không nói, hai tay đột nhiên ôm ghì lấy đầu cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô!
Ưm... Cô nhất thời sững sờ... Anh vẫn hôn cô... Hôn cuồng nhiệt hơn nữa! Hai mắt cô mở to hết cỡ, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực, nhanh dần lên, nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực mà chui ra. Toàn thân cô căng cứng, căng đến mức như cung đã lên dây. Hơi thở anh gấp gáp, anh buông cô ra, giận hờn nói: "Làm gì có ai mà khi hôn nhau lại mở trừng mắt ra như vậy? Em không thấy mấy cô diễn viên chính trong các bộ phim trên truyền hình à, khi hôn nhau họ đều nhắm mắt lại cả đấy thôi. Em không nhắm mắt lại, những việc tiếp theo làm sao anh dám làm!".
"Làm cái gì?" Thần trí cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, giống như còn đang trong giấc mộng.
"Làm những việc mà tình yêu làm ấy!". Anh vừa thở hổn hển vừa nói. Cô cuối cùng cũng tỉnh ngộ, giơ một quyền lên: "Anh là đồ khốn, trong cái đầu heo của anh toàn những suy nghĩ bậy bạ!". Anh lại nhìn cô chăm chú, chẳng hề né tránh, thẩn sắc cũng đã bình tĩnh hơn. Tiếng của anh nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ: "Anh thích em...", anh cao giọng hơn nữa: "Anh thật sự thích em!".
Cô đứng ngẩn người ra, giống như một con ngốc, chỉ biết nhìn anh, nắm đấm giơ lên rồi nhưng không thể hạ xuống. Chỉ cảm thấy trong hốc mắt chợt nong nóng, như có một dòng lệ chảy ra. Nhưng cũng có thể là nước, bởi nước đã sớm khiến cho toàn thân cô ướt sũng.
Cô nghĩ, nhất định là nước!
Anh lại ngơ ngác hỏi: "Vì sao em không đánh anh? Theo những lần trước, sau khi anh nói xong hai câu này, em nhất định sẽ đánh anh cơ mà". Cô toàn thân run lên, nghiến chặt răng, đấm một đấm lên má anh, tức giận mắng: “Đồ khốn!"
Nước vẫn phun ra, giống như những hạt mưa đá tuôn xối xả, ngấm vào người cô vừa đau vừa lạnh. Hách Gia Tuấn vuốt ve gương mặt cô, rồi đột nhiên cười lớn: "Đã có người đàn ông nào nói với em, hơi thở của em vừa hôi vừa nóng, nên họ không dám tiếp cận chưa?".
"Chết đi!" Cô đạp cho anh một cái, rồi chạy ra ngoài, anh túm trượt vào khoảng không trước mặt, ngã rúi trên mặt đất, để mặc cho nước giội xuống người. Anh khẽ mở mắt lẩm bẩm nói: "Anh thật sự thích em mà, Gia Mĩ!".
Gia Mĩ ôm lấy đầu, tinh thần có chút hỗn độn, giống như mộng du vậy. Cô bạn đồng nghiệp Trương Lê sáp lại gần nói: "Gia Mĩ, cô làm việc không tập trung gì cả, kém một chút rồi đấy nhé".
Gia Mĩ định thần lại, nhìn cô bạn đồng nghiệp cười giả lả: "Không có đâu".
Trương Lê cười nói: "Hôm nay công ty mời ăn tối đấy, sẽ là một bữa ăn thoải mái".
"Mời ăn tối?" Gia Mĩ lắc đầu quầy quậy: "Tôi không có thời gian, tan sở tôi phải về nhà nấu cơm cho con heo ăn."
"Ở nhà cậu nuôi heo sao?" Trương Lê mở to mắt vô cùng ngạc nhiên. Gia Mĩ vội vàng nói: "Không phải, không phải, chi là một người bạn bị gia đình đuổi đi, nên tạm thời đến ở nhờ nhà tôi".
"Bảo hắn ta ra ngoài mua vậy, nếu không thì tự nấu mà ăn". Trương Lê mặt mày phấn chấn, "Hôm nay sếp mời, tất cả các nữ đồng nghiệp đều tham dự mà". Gia Mĩ thở dài não nề, ai mà thích nấu cơm chứ, nhưng lúc ra khỏi nhà Hách Gia Tuấn đã dặn đi dặn lại, nhất định phải về nhà đúng giờ để nấu cơm cho anh ăn!
Cô kiếp trước chắc chắn là đã làm việc gì mắc lỗi với anh, nên kiếp này anh mới giày vò cô như vậy!
"Được rồi, mọi người nghỉ trước một tiếng, cùng đi ăn tiệc", Hà Văn Hiên từ trong văn phòng bước ra, vừa cười vừa tuyên bố. Trương Lê mượn cớ nói: "Hôm nay sếp đã giải quyết được một vụ án lớn, chúng ta có thể nhậu một bữa thoải mái".
"Đương nhiên rồi, muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo." Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười. Gia Mĩ lúng túng mãi mới thốt nên lời: "Hà luật sư, tôi e là mình không đi được."
"Ơ, không thể đi à?" Ánh mắt Hà Văn Hiên chợt sâu thẳm xa xôi, Gia Mĩ cúi thấp đầu, giọng lí nhí nói: "Phải, tôi có một người bạn đang đợi tôi ở nhà, cho nên..."
"À, như vậy đi..."Hà Văn Hiên nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Mời bạn của cô đi cùng đi, thêm một người đừng ngại."
"Mời hắn đi cùng?" Đầu Gia Mĩ lắc nguầy nguậy, trước đây lúc còn đi học, thật không dễ có một bạn nam cùng học thầm thích cô mời cô đi ăn cơm, nhưng thằng cha đó nhất định đòi đi cùng. Cô không lay chuyển được hắn, cuối cùng đành phải để hắn đi theo, kết quả là... Gia Mĩ nhớ lại, vô cùng tiếc nuối. Thằng cha ấy ở trước mặt người khác chỉ có phá hoại, hắn phơi bày ra hết những bí mật nội tình của cô, nói cô rất hung ác, rất tồi tệ, rồi hắn còn mô tả việc cô đánh người khác rất sinh động, khiến người nghe vừa ngạc nhiên vừa e ngại.
Kết quả là... làm cho nam sinh đó một đi không trở lại, từ đó trở đi những đối tượng thầm thương trộm nhớ cô càng ngày càng ít.
Thật là tạo nghiệt! Cô tuyệt đối không thể mang hắn đi cùng! Hà Văn Hiên thấy cô im lặng, liền rút điện thoại ra nói:
"Tôi gọi điện thoại cho bạn của cô". Trương Lê nhè nhẹ đẩy cô một cái, thần sắc mơ màng: "Điện thoại cố định của nhân viên nào cũng có, sếp của chúng ta thật là nhiệt tình làm tròn chức vụ. Một năm gần đây, hình như rất xem trọng cậu đấy. Nói không chừng cậu có cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng cũng nên."
"Đừng nói linh tinh." Gia Mĩ bé tiếng cằn nhằn. Hà Văn Hiên nối được điện thoại, nói vài tiếng đơn giản rồi gác máy. Khóe miệng anh vẫn còn nở nụ cười nhẹ: "Bạn của cô nói nhất định sẽ đến, chúng ta có thể đi thôi".
Gia Mĩ cúi đầu thất vọng, buồn bã vô cùng.
Bọn họ có khoảng mười bốn mười lăm người, ngồi thành hai bàn. Gia Mĩ đầu cúi thấp, ăn thật nhanh, chỉ mong mau chóng kết thúc bữa ăn. Nhưng không khí ở đây thì khác, Hách Gia Tuấn chu đáo tỉ mỉ giống như bạn trai của cô vậy, hắn gắp rau cho cô, múc canh cho cô. Giờ đây hắn hoàn toàn giống như một quý ông thực thụ, chứ không giống như tên khốn lúc ở nhà bắt nạt cô, chành chọe với cô.
Rốt cuộc đâu mới là con người đích thực của hắn? Hắn như vậy thật là đáng sợ!
Nhất định là có âm mưu!
"Anh sao vậy?" Cuối cùng cô không nhẫn nại được nữa, thấp giọng lầu bầu.
"Chẳng sao cả!" Hách Gia Tuấn khe khẽ mỉm cười, từ tốn ăn. Trương Lê vừa cười vừa nói: "Hai người không giống bạn bè chút nào cả." Hách Gia Tuấn thủng thẳng hỏi: "Vậy giống cái gì?".
"Bạn tình." Trương Lê cao giọng nói.
"Khụ..." Gia Mĩ bị sặc hạt tiêu, Gia Tuấn vội vàng đưa cho cô một tách trà, giọng điệu trách cứ vô cùng dịu dàng âu yếm: "Em từ từ một chút, ăn cơm mà lần nào cũng vội vã như vậy". Gia Mĩ uống một lúc hết ba tách trà mới từ từ chậm lại được, Trương Lê cười: "Nhìn kìa, tôi vừa nói bọn họ như bạn tình. Không ngờ ở nhà Gia Mĩ đã sớm biến thành phượng hoàng rồi, còn giấu giếm không chịu nói."
"Không có chuyện gì đâu." Gia Mĩ vội vàng xua xua tay "Anh chàng này sắp đính hôn rồi, chẳng có quan hệ gì với tôi hết". Sắc mặt Hách Gia Tuấn đột nhiên sa sầm xuống, cứng đờ, giận dữ đứng dậy nói: "Trình Gia Mĩ, thật không ngờ cô lại là một người đàn bà như vậy!".
Gia Mĩ trừng mắt nhìn anh, tay túm vạt áo anh giật khẽ, thấp giọng nói: "Anh chàng này, ngồi xuống cho tôi, đừng nói linh tinh như vậy". Cô đã sớm biết anh nhất định có âm mưu, hơi sơ suất rồi, cô không lên tiếng trước để đoạt người đâu.
Hách Gia Tuấn cao giọng, ngữ khí rất đau lòng: "Chúng ta đều đồng ý ở cùng nhau, vậy mà em còn để anh đính hôn với người con gái khác!". Gia Mĩ nghiến chặt răng: "Anh ngồi xuống đi", cô quay người, gượng gạo mỉm cười cùng đồng nghiệp: "Anh chàng này bị bệnh thần kinh, xin lỗi mọi người, tôi đưa anh ấy về nhà trước".
"Không được, phải nói cho rõ ràng." Hách Gia Tuấn càng to giọng, những người trong quán bar đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía họ. Anh nói: "Trình Gia Mĩ, vì em mà ngay cả việc kết hôn tôi cũng từ bỏ, không ngờ em lại một mực muốn tôi đính hôn với người con gái khác. Mọi người thử nghĩ hộ xem, làm sao trên đời này lại có kiểu phụ nữ như vậy nhỉ".
Chân tay cô lóng nga lóng ngóng, cười khó xử: "Không có chuyện đó đâu, anh chàng này nhất định phát bệnh rồi!".
"Trình Gia Mĩ" anh đột nhiên gắng sức ôm lấy gương mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh thích em, anh thật sự thích em. Ngoài anh ra em tuyệt đối không thể đi cùng người đàn ông nào khác".
Đến lúc này, cô thật sự hoảng hốt, người đàn ông này, không biết đã nói biết bao nhiêu lấn rằng thích cô, nhưng lần này, không biết có phái lại đang chơi trò chơi như mọi lần với cô không? Anh nhất định là lại chọc ghẹo cô. Anh chàng này thực là ác ý, chi cần có hắn ở bên, cô đừng có mong cuộc sống của cô được trôi qua êm đẹp.
Gương mặt cô chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, lạnh lùng hỏi: "Anh đùa đủ chưa?''.
Anh hơi sững người, vừa cười vừa ôm lấy vai cô, xin lỗi các bạn đồng nghiệp: "Thật là xin lỗi mọi người, tôi chẳng qua cũng chỉ muốn đùa một chút cho vui, không khí ở đây hơi trầm quá, mong mọi người đừng để ý". Anh nhấn mạnh vai cô để cô ngồi xuống vị trí cũ rồi cười nói: "Tôi và Gia Mĩ là bạn học thân thiết của nhau 5 năm rồi, chúng tôi thường chọc ghẹo nhau như vậy, mọi người thây quen thuộc là tốt rồi."
"Đúng vậy, chi là đùa một chút cho vui thôi". Cô cũng cố gắng cười, nhưng trong khóe mắt lại thấy hơi nong nóng, tựa hồ như nước mắt muốn trực trào ra. Cô khẽ ho vài tiếng, mắt ầng ậng nước. Hà Văn Hiên đưa cho cô tờ giấy, cô nhận lấy, khẽ mỉm cười: "Tôi thường hay bị sặc như vậy, cũng quen rồi". Cô dường như đang tự nói với chính mình: "ừ, chỉ cần quen là tốt rồi".
Hà Văn Hiên thấy vậy liền chuyển đề tài: "Hôm nay tôi mời các bạn, mọi người ăn nhiều một chút ai muốn ăn gì thì thoải mái gọi nhé."
Hách Gia Tuấn vẫn ôm lấy cô nói: "Đúng vậy, ngày khác tôi kết hôn, nhất định mời tất cả các bạn".
Trương Lê cũng cười hỏi: "Hách thiếu gia là người thuộc giới thượng lưu, làm sao mà cùng Gia Mĩ kết thành bạn bè tri kỷ được nhỉ, hãy kể cho chúng tôi nghe với". Ánh mắt Hách Gia Tuấn lóe lên những tia nhìn đầy ẩn ý, tuy nhiên anh cười nhiệt tình nói: “Chuyện này, nói ra thì thật khó tin, để tôi kể cho mọi người cùng nghe nhé..."
Gia Mĩ vẫn cười như vậy, gắng sức cười, tận lực cười. Bên tai cô như có tiếng sấm động, chi nghe thấy những tiếng ù ù, không thể nào nghe được những âm thanh khác. Cô nhìn ra bốn phía, tất cả đồng nghiệp của cô đều nghe như nhập thần, xem ra mọi người đều rất vui vẻ, rất hứng thú với kỷ niệm xưa của hai người.
Nhưng vì sao... cô vẫn muốn rơi lệ?
Đêm đã sâu hơn, thành phố như vẫn thức, ánh đèn đường hắt từng vệt sáng dài, dưới những ngọn đèn mờ tỏ ấy người đi đường vội vội vàng vàng lướt qua nhau. Những chiếc xe, giống như những chú cá bảy màu nơi biển rộng cứ bơi đi bơi lại rối rắm, anh chạy tôi đuổi, tựa hồ như một trò chơi mãi không bao giờ ngừng nghỉ.
Hách Gia Tuấn cố ý ho vài tiếng, Gia Mĩ giả như không nghe thấy, lơ đãng nhìn những dòng xe đang ngược xuôi phía bên ngoài cửa xe. Anh không nhịn được nữa gọi: "Gia Mĩ." Gia Mĩ vẫn không lên tiếng, cố gắng né tránh ánh nhìn của anh. Gia Tuấn cầm chặt vô lăng, cười gượng: "Không ngờ có người uống say rồi, thật là kém, thế mà cũng đòi uống rượu." Anh không thấy cô nói lời nào, lại vừa cười vừa nói: "Anh kể cho mọi người nghe những chuyện trước đây của em, mọi người đều rất ngạc nhiên, họ thực không thể tin trước đây em lại là người thô lỗ như vậy".
Cô vẫn lặng im không nói, lặng lẽ nhắm mắt, anh nhìn cô nói: "Hay là chúng ta về nhà muộn một chút, cả hai đi dạo một vòng nhé, chẳng phải là em rất thích đi dạo sao?" Cô mở trừng mắt: "Em muốn về nhà".
"Cũng được." Anh hào hứng phấn khởi: "Cuối cùng em cũng chịu nói rồi, anh đã sớm biết em ghét nhất là đi dạo phố mà".
"Đồ khốn" cô thấp giọng mắng anh, anh lườm cô một cái, nhưng rồi lại càng cười vui hơn: "Em có thể mắng thoải mái, anh không thu tiền đâu".
"Đồ biến thái" ánh mắt của cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt chẳng chút biểu cảm gì. Ánh mắt anh rạng rỡ nhìn cô, chẳng may va chạm với chiếc BMW màu đen đang đỗ ở chỗ khúc quanh. Anh phanh gấp. Cô giật mình mất bình tĩnh, mắng anh: "Anh đúng là một con heo! Lái xe không tập trung gì cả, lại định kiếm chuyện phải không!" Anh chi vội vàng hỏi: "Em có sao không?".
Cô dần trấn tĩnh lại nói: "Em không sao", cô nhìn phía trước đầu xe, cười to: "Nhưng chẳng bao lâu, người chủ xe sẽ đến tính toán với anh, lúc ấy anh nhất định sẽ có chuyện!".
Cô vừa nói xong, chủ chiếc xe BMW và lái xe cũng vừa đi đến, kính chắn gió ở phía trước bị vỡ, đầu xe bị móp méo. Anh vừa cười vừa nói: "Tại sao bị đâm tồi tệ thế này?"
"Anh tồi tệ ấy" Gia Mĩ cười lớn nói: "Nhìn xem, anh đang lái chiếc Ferrari đây, thế nào cũng bị ăn vạ một đống tiền cho mà xem."
"Không sao." Giọng anh nhạt nhẽo nói: "Thà đâm nát cái xe còn hơn là đâm phải người".
"Đúng, đâm hỏng xe thì có thể trực tiếp đền tiền. Đâm phải người thì mới phiền phức chứ, nào là tiền điều trị, tiền tổn thất tinh thần, tổn thất tàn tật mất thời gian làm việc... tất cả những điều ấy mới khiến cho mình đầu váng mắt hoa." Cô châm chọc nói trúng tim đen của anh. Anh nhè nhẹ véo mũi cô, giọng đầy yêu thương: "Trên đời này hiểu anh nhất chỉ có em thôi. Anh nghĩ điều gì, em đều biết hết. Em đúng là gan ruột của anh". Cô trợn mắt nhìn anh nói: "Không cần phải nói những lời ngọt ngào với em. Anh tìm nhầm đối tượng rồi. Đối tượng của anh đang gõ cửa xe kia kìa, anh cũng phải để ý đến người ta một chút chứ, đừng có vứt người ta sang một bên như vậy, định làm người tàng hình à".
Anh cười nhẹ, vặn cửa kính xe ô tô xuống.
"Xuống xe." Giọng điệu của chủ xe BMW không được tốt cho lắm. Anh quay đầu, nhìn cô nói: "Em xuống xe cùng với anh đi, ngộ nhỡ có bị đánh thì em có thể giúp anh được mà".
Gia Mĩ cười giễu cợt: "Thế mà cứ tưởng là không sợ chết" Cô từ từ bước xuống xe, nói với người chủ của chiếc xe BMW: "Chú à, chú đừng giận quá, có việc gì bình tĩnh nói ạ."
"Bình tĩnh nói à?" Anh tài xế nổi xung, chỉ vào mặt cô
mà chửi: "Lái xe Ferrari thì hay lắm sao? Đâm phải người ta rồi mà còn ngạo mạn như vậy, thật là hiếm thấy." Gia Mĩ bẻ ngược ngón tay của anh ta, khiến anh ta đau tới mức cả người cũng xoay một vòng. Gia Mĩ mỉm cười nói: "Chú à, ngón tay này thật là vướng víu bất tiện, có cần cháu giúp anh ta bẻ nó đi không, không cần thu phí đâu ạ".
Người đàn ông chủ xe BMW khoảng hơn 40 tuổi, kẹp một chiếc cặp chạy lại, chỉ vào cô lớn tiếng la: "Mọi người đến đây xem, cô gái này đâm phải người ta rồi mà còn giở thói lưu manh". Gia Mĩ đá vào chân người lái xe, người lái xe quỳ rạp dưới đất, đau không thể nào đứng dậy nổi. Gia Mĩ đưa mắt liếc nhìn Hách Gia Tuấn đang đứng hút thuốc nói: "Đến lượt anh lên chiến trường rồi đấy, đừng để người ta làm thịt nghe không".
Hách Gia Tuấn ném điếu thuốc, khẽ khẽ thở dài, tất cung tất kính đứng trước mặt chủ xe BMW nói: "Chú à, chú muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra, không cần phải chửi người như vậy. Chúng cháu là quân tử, nói chuyện bằng mồm chứ không nói chuyện bằng tay".
"Vậy thì cậu nói xem, đền cho tôi như thế nào?" người chủ xe ánh mắt lạnh lùng nói. Hách Gia Tuấn cười nói: "Để cháu gọi điện thoại bảo người đến kéo xe đi sứa, sửa hết bao nhiêu tiền cháu sẽ trả, được không ạ?".
"Tôi muốn anh đền cho tôi một chiếc xe mới", người chủ xe giận dữ nói lớn. Hách Gia Tuấn lắc đầu, "Chú à, chú cũng vừa nghe vợ cháu dặn dò rồi đây, dặn cháu đừng để người ta làm thịt đấy".
Gia Mĩ đi đến trước mặt anh, giận dữ nói: "Ai là vợ của anh?"
"Ai dà, đúng" Hách Gia Tuấn gật đầu, sắc mặt ủ rũ.
"Hôm nay chúng cháu đi làm thủ tục li hôn, cô ấy không còn là vợ của cháu nữa, cô ấy không cần cháu nữa. Ở nhà vẫn còn hai đứa trẻ đang đợi cháu trở về, cho nên..."
"Hách... Gia... Tuấn!" Gia Mĩ mở trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi đọc từng chữ. Cái thằng cha này, thực là nhảm nhí.
Hách Gia Tuấn lại tiếp tục điệu bộ buồn rầu nói với chủ xe BMW: "Vẫn còn một điều quên không nói với chú, thực là họa vô đon chí, hôm nay công ty cháu cũng phá sản rồi chiếc xe này không phải là của cháu... Cháu đang chuẩn bị đi tìm người mua, không ngờ lại gặp phải sự cố này, câu nói trên thực là ứng nghiệm".
"Thật là đáng thương!" người chủ xe BMW bắt đầu thương cảm, đưa mắt nhìn Gia Mĩ. Hách Gia Tuấn thuận theo ánh mắt của ông ấy, gương mặt tỏ vẻ đau khổ nói: "Chú à, chú đoán đúng rồi đấy, thật là hồng nhan họa thủy. Chính là người đàn bà này hại cháu phá sản đấy."
"Cô ta công phu tu luyện thật cao", người chủ xe BMW nghĩ gì nói ấy. Hách Gia Tuấn nhịn cười, cố gắng nói: "Không chỉ cao, mà là đạt đến đỉnh cao rồi đấy chú ạ".
"Có thể nhìn thấy điều ấy", người chủ xe gật đầu, vỗ vỗ vai anh nói: "Nếu như vậy thì thôi, coi như bỏ qua việc này đi, để tôi tự mang xe đi sửa, cũng không phải là chuyện gì to lớn lắm."
Hách Gia Tuấn liên tục lắc đầu, vô cùng xúc động bắt tay chú xe: "Như thế thì không được, chúng cháu mắc sai lầm thì nhất định phải chịu trách nhiệm. Cũng giống như cháu đã cưới người đàn bà này, để đến bây giờ không còn một xu dính túi, như vậy cũng phải tự chịu mà thôi, chú nói có phải không".
"Ừm" người chủ xe gật đầu tán thành. Hách Gia Tuấn lại đau khổ nói: "Chú thật là tri âm của cháu, thật tiếc là đã muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi." Người chủ xe an ủi anh: "Cháu đừng nói vậy, tất cả đều có thể làm lại từ đầu mà".
"Tốt nhất là để cháu đền tiền cho chú."
"Ai dà, thôi xem như là chú gặp xui xẻo vậy, cũng chỉ tốn một chút tiền thôi mà. Cháu có việc phải làm, đi trước đi, chú tự gọi người đến kéo xe đi sửa". Người chủ xe đưa mắt nhìn chiếc xe của Hách Gia Tuấn, cảm thông nói: "Thật may, xe của cháu không bị hỏng gì, như vậy cũng có thể bán được giá hơn".
"Chú thật là người tốt nhất trên thế gian này! Chú thật là tốt, cháu... cháu.." trên mặt Hách Gia Tuấn lộ rõ vẻ cảm động, ca ngợi người chủ xe BMW hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Thôi cháu đi trước nhé, chú nhất định phải giữ gìn sức khỏe, cháu chúc chú cùng toàn thể gia đình mạnh khỏe, vạn sự như ý, mua vé số trúng vé số, chơi cổ phiếu thắng cổ phiếu."
Người chủ xe xúc động nắm chặt lấy tay anh: "Khách sáo quá, không cần phải khách sáo như vậy". Hách Gia Tuấn bước đến trước mặt Gia Mĩ, giận dữ nói: "Đồ hại người, còn không mau lên xe? Hay là lại muốn tôi bế lên?".
Gia Mĩ giở khóc giở cười theo anh bước lên xe, buông một tiếng thở dài: "Thì ra, heo ở trên thế giới này vẫn còn rất nhiều".
"Vô nghĩa!" Hách Gia Tuấn đạp chân ga, cho xe lượn qua chiếc BMW rồi đi thẳng. Gia Mĩ dướn mày nói: "Thật nhìn không ra, mình côn