Cũng may khi Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên ra khỏi phòng vẫn chưa khiến cho những người khác ở Nghiêm gia hoài nghi. Ông Nghiêm đối với chuyện của Hạ thị không quan tâm đến, chỉ cảm thấy hai người là bạn tốt của nhau nhiều năm, chỉ nói chuyện hàn huyên nhiều hơn một chút thôi. Hạ Khả Tâm cũng đã quan sát họ nhiều lần, nhưng biểu hiện của Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên đều rất bình thường, thế nên Hạ Khả Tâm cũng dời tầm mắt không tiếp tục quan sát nữa. Tuy rằng Hạ Khả Tâm là bậc trưởng bối, nhưng nhiều năm như vậy, Nghiêm Cẩn chưa từng thể hiện ra sắc mặt tốt với bà, huống hồ hiện tại Nghiêm gia là do Nghiêm Cẩn định đoạt, Hạ Khả Tâm ít nhiều có chút sợ hãi Nghiêm Cẩn, trước nay cũng không dám giáp mặt chống đối chất vấn.
Phía sau của Hạ Thiệu Nhiên còn ẩm ướt dính dấp đặc biệt khó chịu, chỉ muốn chạy nhanh về nhà mình tắm rửa cho sạch sẽ, thế nên sau khi ra khỏi phòng một hồi cũng liền đứng dậy xin phép về nhà. Nghiêm Cẩn cũng đứng lên chuẩn bị đưa Hạ Thiệu Nhiên ra cửa, tuy rằng Hạ Thiệu Nhiên biết Nghiêm Cẩn bất quá là xuất phát từ phép lịch sự nên mới ra cửa tiễn cậu, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.
"Ai da!" Ngay lúc Nghiêm Cẩn chuẩn bị cùng Hạ Thiệu Nhiên đi ra cửa thì Nghiêm Luân đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức ngồi ngã ở trên mặt đất.
"Tiểu Luân làm sao vậy?!" Nghiêm Cẩn lập tức chạy đến bên cạnh Nghiêm Luân.
"Cẩn ca ca, em bị trật chân." Nghiêm Luân ủy khuất nhìn Nghiêm Cẩn, hốc mắt còn có chút hơi hơi phiếm hồng.
"Thật là, sao lại không cẩn thận như thế chứ!" Nghiêm Cẩn nhẹ giọng răn dạy một câu, vội cúi người bế Nghiêm Luân lên, thật cẩn thận bế đến ghế sopha.
Hạ Thiệu Nhiên xấu hổ đứng ở cửa, không biết nên đi hay nên ở.
"Nghiêm Cẩn cũng thật là, Tiểu Luân bất quá chỉ trật chân một chút, nó liền khẩn trương đến như vậy, lại bỏ mặc con. Thiệu Nhiên, hay là để cô tiễn con ra ngoài nhé!" Hạ Khả Tâm đứng bên cạnh giả vờ làm ra bộ dáng quan tâm đến Hạ Thiệu Nhiên.
"Không cần đâu cô, tự con đi cũng được, cô cũng mau đi xem Tiểu Luân thế nào đi." Hạ Thiệu Nhiên khách khí lắc đầu.
"Vậy cô không tiễn con nữa, con một mình lái xe trên đường nhớ cẩn thận một chút đấy. Cô đi xem Tiểu Luân thế nào đây, cái đứa nhỏ này thật không khiến cho người ta bớt lo mà...." Hạ Khả Tâm dặn dò mấy câu với Hạ Thiệu Nhiên rồi xoay người đi đến bên ghế sopha Nghiêm Luân đang ngồi.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn đang cúi đầu chuyên tâm xoa bóp mắt cá chân cho Nghiêm Luân, tâm trạng trùng xuống, rời khỏi Nghiêm gia.
Một đoạn thời gian sau, Hạ Thiệu Nhiên không cùng Nghiêm Cẩn liên lạc với nhau nữa. Quan hệ của hai người hiện tại thuần túy chính là, khi Hạ Thiệu Nhiên có việc cần tìm Nghiêm Cẩn hỗ trợ thì sẽ hẹn nhau ở khách sạn, lên giường sau đó sẽ bàn đến công việc, xong xuôi Nghiêm Cẩn sẽ mặc lại quần áo tử tế rồi rời đi. Tuy nói bề ngoài vẫn là bạn bè, nhưng đã phát triển đi đến bước này làm sao có thể không xấu hổ. Hạ Thiệu Nhiên ngày thường cũng muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn nói vài câu, lại không biết nên nói gì, rất nhiều lần cầm điện thoại di động do dự hết nửa này rồi lại bất đắc dĩ buông xuống.
Hôm nay Hạ Thiệu Nhiên nhận được điện thoại Nghiêm Cẩn chủ động gọi tới, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di dộng không ngừng nhấp nháy, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên nổi lên một tia chua xót.
"Nghiêm Cẩn." Hạ Thiệu Nhiên nhấn nút nghe điện thoại.
"Tối nay tôi sẽ đến tham dự tiệc tối ở khách sạn X." Quả nhiên, Nghiêm Cẩn gọi điện thoại đến là tìm Hạ Thiệu Nhiên giúp hắn đỡ rượu.
"Tôi biết rồi." Hạ Thiệu Nhiên vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến thanh âm ngắt máy của Nghiêm Cẩn.
Lúc trước Hạ Thiệu Nhiên không biết Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân, mỗi lần Nghiêm Cẩn chủ động gọi điện thoại đến bảo Hạ Thiệu Nhiên đi theo đỡ rượu cho hắn, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên còn đặc biệt cao hứng, khi đó thực sự vì Nghiêm Cẩn cái gì cậu cũng làm được. Nhưng hiện tại, Hạ Thiệu Nhiên đã biết rõ mình làm những chuyện này vì Nghiêm Cẩn tuyệt đối là vừa ngốc vừa tiện, nhưng trong lòng chính là không bỏ xuống được.
Buổi tối, Hạ Thiệu Nhiên đúng hẹn đến tham dự yến hội, trong buổi tiệc tham dự đều là những doanh nhân nổi tiếng trên thương trường, đại quan quý nhân gặp mặt tránh không được phải trò chuyện hai câu uống một ly rượu, Hạ Thiệu Nhiên tự nhiên một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh Nghiêm Cẩn giúp hắn đỡ rượu.
"Nghiêm Đổng, Hạ thiếu, đã lâu không gặp a." Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi to béo bệ vệ đi về phía Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên. Bởi vì Nghiêm Cẩn đã tiếp quản Nghiêm thị, tự nhiên xưng hô Nghiêm thiếu lúc trước đổi thành Nghiêm Đổng, còn Hạ Thiệu Nhiên thì chẳng qua chỉ là trưởng bộ phận của Hạ thị mà thôi, gọi chức vụ thì khó nghe quá, thế nên chỉ dựa theo xưng hô lúc trước mà tiếp tục gọi Hạ thiếu.
Nghiêm Cẩn không hé miệng nửa lời, chỉ gật nhẹ một cái xem như là đã chào hỏi lại. Nghiêm Cẩn vốn dĩ luôn lãnh đạm lạnh lùng như vậy, chưa từng lộ ra gương mặt tươi cười với ai, bình thường gặp mặt có thể gật đầu chào một cái đã xem như là không tệ. Bất quá ở trên thương trường, Nghiêm thị ở vị trí đứng đầu, bản thân Nghiêm Cẩn lại có năng lực xuất chúng, căn bản cũng không ai tỏ ra bất mãn đối với hành vi cử chỉ có phần quá kiêu ngạo này của hắn, ngược lại, đều cảm thấy bản thân Nghiêm Cẩn vốn có tư chất cao ngạo của người đứng đầu. Trong giới thượng lưu chính là như vậy, chỉ cần ngươi có tiền, có bản lĩnh, có địa vị thì cái gì cũng đều tốt hết.
"Khó khăn lắm mới gặp nhau, nói thế nào cũng phải uống một ly." Người đàn ông trung niên nâng ly rượu trong tay lên trước mặt Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên.
"Tửu lượng Nghiêm đổng không tốt, vừa uống liền say. Thật ngại quá Trương đổng, để tôi thay Nghiêm đổng kính ngài một ly rượu này nhé!" Hạ Thiệu Nhiên nhấc ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
"Nghiêm đổng có được một người bằng hữu như Hạ thiếu thật khiến người ta ngưỡng mộ a." Trương đổng cười như không cười khích lệ Hạ Thiệu Nhiên một câu.
Hạ Thiệu Nhiên lại nâng ly rượu kia, xem như là ly rượu của chính mình kính Trương đổng, sau đó lại uống cạn đáy ly.
Cùng Trương đổng trò truyện vài câu, cũng đều là Hạ Thiệu Nhiên lịch sự tiếp lời, Nghiêm Cẩn đứng ở bên cạnh mặt lạnh không hề mở miệng, kỳ thực Trương đổng chính là muốn đến nịnh bợ Nghiêm Cẩn, nhưng thấy thái độ này của Nghiêm Cẩn cũng liền thức thời cáo từ rời đi.