Nghiêm Cẩn không biết chuyện Hạ Thiệu Nhiên giúp mình đỡ rượu đến phải nôn ra.
Tuy rằng Nghiêm Cẩn không để tâm đến Hạ Thiệu Nhiên, nhưng nói thế nào hai người cũng là bạn bè, Nghiêm Cẩn là người có chút lãnh đạm nhưng không phải kẻ lòng dạ sắt đá, không thể đã biết chuyện Hạ Thiệu Nhiên đỡ rượu giúp mình uống đến nôn còn để cho cậu tiếp tục thay hắn uống nữa.
Việc này chỉ có thể trách Hạ Thiệu Nhiên ngốc đến mức mù quáng. Ban đầu khi cậu chủ động giúp Nghiêm Cẩn đỡ rượu, đã làm ra vẻ mình có thể uống rượu rất tốt, mỗi khi uống nhiều quá không thể kiên trì được nữa liền vội tìm cớ đi nhà vệ sinh, sau khi nôn xong lại quay lại với dáng vẻ tươi tỉnh như không có chuyện gì. Nghiêm Cẩn vốn không quá chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Thiệu Nhiên, chỉ liếc mắt nhìn một cái, thấy không có vấn đề gì liền tiếp tục để cậu giúp mình đỡ rượu.
Kỳ thật nói trắng ra, Hạ Thiệu Nhiên đang sợ hãi rằng nếu Nghiêm Cẩn biết cậu không thể uống, liền sẽ không chủ động đến tìm cậu đi giúp hắn đỡ rượu nữa.
Đương nhiên cũng có người khác đã nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên nôn mửa ở nhà vệ sinh, nhưng người có thể ở trước mặt Nghiêm Cẩn nói thẳng ra thì chắc chẳng ai làm được giống như Cố Phong.
"Nghiêm đổng lại không biết chuyện Hạ thiếu giúp ngài uống rượu đến nôn ra sao?!" Cố Phong nhìn bộ dạng kinh ngạc của Nghiêm Cẩn, biểu tình hào hứng xem kịch vui trên mặt càng thêm rõ rệt.
"Cố thiếu, tôi kính ngài." Sắc mặt Nghiêm Cẩn trở nên có chút khó coi, chủ động nâng ly rượu lên trước mặt Cố Phong, mượn chuyện này nói sang chuyện khác, hiển nhiên là không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.
"Cảm ơn." Cố Phong nâng ly rượu lên cùng Nghiêm Cẩn chạm đáy ly, cổ ngẩng cao một hơi uống cạn. Cố Phong là người thích xem trò náo nhiệt, nếu chuyện này xảy ra ở người khác, khẳng định hắn sẽ truy hỏi tới cùng, nhưng địa vị của Nghiêm Cẩn và hắn ở trên thương trường không chênh lệch, Cố Phong không muốn chọc vào khiến Nghiêm Cẩn thật sự đen mặt, cũng liền chuyển đề tài theo Nghiêm Cẩn, sau đó tùy tiện khách sáo nói thêm vài câu liền cáo từ rời đi.
Cố Phong đi về phía trước, có ý sâu xa liếc mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên một cái, bất quá lúc đó Hạ Thiệu Nhiên đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cẩn nên không chú ý đến ánh mắt của Cố Phong.
"Nghiêm Cẩn...." Cố Phong vừa rời đi, Hạ Thiệu Nhiên thấp thỏm bất an lập tức lên tiếng.
"Cậu.... không sao chứ?" Nghiêm Cẩn có chút do dự hỏi.
"Không sao không sao... tôi....A...." Hạ Thiệu Nhiên vừa thấy Nghiêm Cẩn quan tâm đến mình, trong lòng còn chưa kịp vui sướng thì dạ dày đột nhiên lại là một trận co thắt, cậu bịt miệng vội vàng chạy nhanh về phía nhà vệ sinh. Bình thường Hạ Thiệu Nhiên sau khi nôn một trận sẽ không bị nôn nữa, hôm nay có lẽ vì Cố Phong châm chọc, Hạ Thiệu Nhiên bị thái độ của Nghiêm Cẩn làm cho căng thẳng khẩn trương, thế nên dạ dày liền thấy không thoải mái.
Nghiêm Cẩn không do dự lập tức đi theo vào nhà vệ sinh.
Tối nay Hạ Thiệu Nhiên vốn dĩ không có ăn gì cả, hơn nữa đã nôn ra một lần, trong bụng hiện tại chẳng còn gì để nôn ra, chỉ cúi đầu rung bả vai nôn khan từng đợt.
"Có cần đến bệnh viên không?!" Nghiêm Cẩn đứng ở phía sau Hạ Thiệu Nhiên, nhẹ vỗ về phía sau giúp cậu điều hòa hô hấp.
Hạ Thiệu Nhiên khó chịu đến mức không thể thốt ra thành lời, cậu cố sức nâng cánh tay lên xua xua tay, nhưng thân thể lại lung lay như sắp ngã, cậu vội chạy nhanh đến đưa tay chống đỡ lấy vách tường, cúi đầu xuống lại thêm một trận nôn khan kịch liệt.
Nghiêm Cẩn lúc trước cho dù có không để tâm đến Hạ Thiệu Nhiên như thế nào đi chăng nữa, hiện tại nhìn cậu vì đỡ rượu cho hắn mà uống đến nôn ra, còn khó chịu thành ra bộ dạng này, trong lòng ít nhiều cũng đều có chút băn khoăn, hắn vỗ vỗ phía sau lưng Hạ Thiệu Nhiên, động tác cũng trở nên càng thêm ôn nhu, nhẹ nhàng, chậm chậm hơn.
Hạ Thiệu Nhiên hơn nửa ngày mới hết nôn khan, lại hòa hoãn quá một lúc mới có thể từ từ đứng thẳng người, sắc mặt vàng như sáp nến, môi trắng nhợt không có chút huyết sắc nào.
Nghiêm Cẩn thấy thế lập tức định mang Hạ Thiệu Nhiên đi bệnh viện, nhưng Hạ Thiệu Nhiên sợ rằng Nghiêm Cẩn vì áy náy trong mà kể từ giờ về sau sẽ không bao giờ chủ động tìm cậu giúp hắn đỡ rượu nữa, liền cứng rắn cố gượng thân thể nói rằng mình không sao, bất kể nói thế nào cũng không chịu đi đến bệnh viện, Nghiêm Cẩn đành phải cho người chuẩn bị một phòng ngay tại khách sạn tổ chức yến hội, đỡ Hạ Thiệu Nhiên đi lên lầu nghỉ ngơi.
Nghiêm Cẩn đỡ Hạ Thiệu Nhiên ngồi xuống dựa vào đầu giường, xoay người rót một ly nước ấm đưa tới tay Hạ Thiệu Nhiên.
"Thiệu Nhiên, về sau cậu không cần đi đỡ rượu giúp tôi nữa." Nghiêm Cẩn ngồi xuống ở bên mép giường, biểu tình nghiêm túc nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm Cẩn, tôi không sao mà, thật sự là không sao..." Hạ Thiệu Nhiên lập tức kích động, buông ly nước xuống, bắt lấy tay Nghiêm Cẩn nôn nóng giải thích.
Nghiêm Cẩn nhìn không chớp mắt vẻ mặt kinh hoảng thất thố của Hạ Thiệu Nhiên, nơi nào đó ở đáy lòng tựa hồ như bị xúc động.
Những người khác đều cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên giúp Nghiêm Cẩn đỡ rượu vì muốn nịnh bợ hắn, nhưng Nghiêm Cẩn thì không phải không biết tình cảm của Hạ Thiệu Nhiên đối với hắn, huống gì trước khi Nghiêm Cẩn trợ giúp Hạ Thiệu Nhiên trong cuộc tranh đoạt Hạ thị thì Hạ Thiệu Nhiên vốn đã không màng tất cả giúp Nghiêm Cẩn đỡ rượu. Hạ Thiệu Nhiên tuy rằng chủ động làm không đòi hỏi vụ lợi, nhưng một lòng một dạ chỉ suy nghĩ cho Nghiêm Cẩn, thậm chí ngay cả thân thể của mình cũng không để ý, hỏi làm sao trong lòng Nghiêm Cẩn có thể thờ ơ.
Nghiêm Cẩn đột nhiên có suy nghĩ, không chiếm được Nghiêm Luân dĩ nhiên là rất không thoải mái, nhưng nếu bên cạnh vẫn luôn có một Hạ Thiệu Nhiên đối với mình tốt như vậy, kỳ thật cũng không tồi.
"Nghiêm Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn cứ đang chăm chăm nhìn vào cậu không nói một lời nào, trong lòng ngày càng khẩn trương.
"Chuyện này sẽ nói lại sau, bây giờ cậu cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước đi." Nghiêm Cẩn cũng không tranh cãi với Hạ Thiệu Nhiên nữa, ngữ khi nhàn nhạt dặn dò một tiếng.
"Ừm." Hạ Thiệu Nhiên nghe lời, lập tức nhắm mắt lại, cái tay nắm lấy tay Nghiêm Cẩn theo bản năng càng khẩn thiết hơn một chút.