Nghiêm Cẩn chạy xe đến trước cửa nhà Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên có lưu luyến thế nào cũng phải xuống xe để vào nhà.
Hạ Thiệu Nhiên cọ tới cọ lui nửa ngày mới tháo ra cái đai thắt an toàn, mông dán ở chỗ ngồi xê dịch từng chút một về phía cửa xe.
Hai mắt Nghiêm Cẩn nhìn thẳng về phía trước, rất có kiên nhẫn chờ đợi Hạ Thiệu Nhiên xuống xe.
"Nghiêm Cẩn." Hạ Thiệu Nhiên sau khi xuống xe, lại khom lưng cúi đầu vào trong xe gọi một tiếng.
"Ừ?" Nghiêm Cẩn nghe được thanh âm thì quay đầu lại, cho rằng Hạ Thiệu Nhiên gọi mình có việc gì cần nói, còn cố ý đem đầu về phía cậu gần hơn một chút.
"Ngủ ngon." Hạ Thiệu Nhiên bất ngờ nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống bên sườn mặt Nghiêm Cẩn.
"Ngủ ngon." Nghiêm Cẩn máy móc mở miệng đáp trả, nhưng không có bất kỳ động tác nào.
"Tôi vào đây." Hạ Thiệu Nhiên trong lòng có chút mất mát, trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo. Sau khi Nghiêm Cẩn gật đầu, Hạ Thiệu Nhiên rời khỏi xe, xoay người đi vào trong nhà.
Nghiêm Cẩn nhìn thân ảnh Hạ Thiệu Nhiên dần dần đi xa, nhấc tay lên sờ sờ nơi mặt vừa mới bị môi cậu hôn qua, trên mặt tựa hồ như còn lưu lại độ ấm nơi môi Hạ Thiệu Nhiên.
Sau khi Nghiêm Cẩn về nhà thì ông Nghiêm và Hạ Khả Tâm đã trở về phòng ngủ, chỉ còn mỗi Nghiêm Luân còn ngốc ngồi ở phòng khách xem TV.
"Cẩn ca ca." Nghiêm Luân nghe được thanh âm mở cửa, lập tức đứng lên khỏi sopha nhanh chóng chạy về phía Nghiêm Cẩn.
"Sao trễ rồi vẫn còn chưa đi ngủ?" Nghiêm Cẩn đỡ lấy Nghiêm Luân để cậu đứng vững, quay người vừa thay giày vừa ôn nhu trách mắng hỏi.
"Em muốn chờ Cẩn ca ca về mới đi ngủ, ai bảo anh về trễ như vậy a!" Nghiêm Luân bĩu môi làm ra biểu tình oán trách.
"Dự tiệc xong anh với Thiệu Nhiên đi ra ngoài ăn tối một lúc cho nên về trễ, lần sau anh sẽ cố gắng về sớm một chút." Nghiêm Cẩn sủng nịch cười cười, ôm lấy bả vai Nghiêm Luân đi vào bên trong phòng khách.
"Cẩn ca ca, hôm nay em mới tập được một bài mới, bây giờ em đàn cho anh nghe được không?" Nghe được Nghiêm Cẩn nói về sau sẽ về sớm một chút, Nghiêm Luân lập tức trở nên vui vẻ, ngẩng đầu lên mặt đầy chờ mong nhìn Nghiêm Cẩn.
"Hôm nay trễ rồi, đánh đàn sẽ ảnh hưởng đến cha mẹ nghỉ ngơi, ngày mai hãy đàn cho anh nghe nhé?" Nghiêm Cẩn cúi đầu, thanh âm rất ôn nhu nhẹ nhàng để thương lượng với Nghiêm Luân.
"Dạ, vậy ngày mai Cẩn ca ca phải đi làm về sớm một chút đó." Nghiêm Luân ngoan ngoãn trả lời, nắm lấy cánh tay Nghiêm Cẩn làm nũng.
"Ừ, bây giờ khuya rồi, mau đi ngủ đi." Nghiêm Cẩn cười gật gật đầu, đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu Nghiêm Luân, giục cậu mau đi ngủ sớm.
"Vậy Cẩn ca ca, ngủ ngon." Nghiêm Luân nhón chân lên hôn hôn lên sườn mặt Nghiêm Cẩn.
"Ngủ ngon, em đi ngủ đi." Nghiêm Cẩn theo thói quen nhiều năm cúi đầu hôn nhẹ lên trán Nghiêm Luân.
Nghiêm Luân nghe lời xoay người đi vào phòng ngủ, Nghiêm Cẩn chờ khi Nghiêm Luân trở về phòng ngủ rồi mới đi về phòng của chính mình.
Hôm sau Hạ Thiệu Nhiên đến công ty thì nhận được thông báo nói rằng Hạ lão gia có việc muốn gặp cậu.
"Ông nội." Hạ Thiệu đi đến trước cửa văn phòng chủ tịch, đưa tay lễ phép gõ gõ vào cánh cửa.
"Vào đi" Trong văn phòng truyền đến thanh âm Hạ lão gia, Hạ Thiệu Nhiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hạ lão gia đang ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu bận rộn.
"Ông có việc tìm con?" Hạ Thiệu Nhiên hai tay để nghiêm, cung kính đứng ở một bên.
"Ừ, gần đây Nghiêm thị không phải đang có một hạng mục đấu thầu lớn sao? Một vài công ty lớn đều đang cố giành lấy hạng mục này, đều hy vọng có thể cùng hợp tác với Nghiêm thị...." Hạ lão gia dời mắt khỏi văn kiện ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ tinh quang nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên.
"Ông nội, con sẽ cố gắng hết sức tranh thủ cơ hội này hợp tác cùng Nghiêm thị." Hạ Thiệu Nhiên hiểu ngay ý Hạ lão gia cho dù ông chưa nói xong.
"Thiệu Nhiên a, trong đám con cháu, ông nội xem trọng nhất chính là con, cố gắng nỗ lực một chút, tương lai tiền đồ sẽ không nhỏ!" Hạ lão gia hài lòng gật gật đầu, từ trên ghế đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, đưa tay lên dùng sức vỗ vỗ vai của cậu.
"Cảm ơn ông nội khích lệ, con sẽ nỗ lực!" Hạ Thiệu Nhiên thái độ kính cẩn trả lời nói.
"Không còn chuyện gì nữa, con về làm việc của mình đi." Hạ lão gia vẫy vẫy tay, ý bảo Hạ Thiệu Nhiên có thể rời đi.
Hạ Thiệu Nhiên xoay người hướng về phía cửa văn phòng đi ra.
"Thiệu Nhiên!"
"Cô!"
Hạ Thiệu Nhiên mở cửa ra thì nhìn thấy Hạ Khả Tâm đứng bên ngoài chuẩn bị gõ cửa.
"Mới cùng ông nói chuyện xong à?" Hạ Khả Tâm nhanh chóng từ kinh ngạc giật mình liền phục hồi lại tinh thần, thay đổi thành gương mặt tươi cười dò hỏi Hạ Thiệu Nhiên.
"Vâng, mời cô vào, con có việc phải đi trước." Hạ Thiệu Nhiên lễ phép nghiêng người mời Hạ Khả Tâm đi vào trong văn phòng, sau khi chào hỏi vài câu thì rời đi.
"Ba, Thiệu Nhiên...." Sau khi thấy Hạ Thiệu Nhiên rời đi, Hạ Khả Tâm mới đi đến trước bàn làm việc của Hạ lão gia.
"Ta gọi nó tới để bàn một chút về chuyện Nghiêm thị đấu thầu hạng mục sắp tới. Đúng lúc a, không phải ba ba muốn nói, con đã gả vào Nghiêm gia nhiều năm như vậy, cũng không giúp ích cho Hạ thị một chút lợi ích nào cả. Nhìn Thiệu Nhiên người ta xem, chỉ cần lấy mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với Nghiêm Cẩn đã có được chữ ký của Nghiêm Cẩn cho mấy đơn hàng lớn, giúp Hạ thị kiếm được không ít lợi nhuận. Con cũng nên cố gắng một chút đi, ba ba chính là có ích mới dùng, đến lúc đó con cũng đừng trách tại sao chuyện người thừa kế ba ba không hướng đến con." Hạ lão gia mặt lạnh thanh âm nghiêm túc cảnh cáo nói.
"Ba, con sẽ cố gắng." Hạ Khả Tâm cúi đầu thật cẩn thận đáp lời, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét cùng oán hận.