"Là về hạng mục đấu thầu của Nghiêm thị?" Nghiêm Cẩn vừa lật xem văn kiện vừa thuận miệng hỏi.
"Ừm" Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu nhỏ giọng đáp. Cho dù là hôm nay hai người làm tình có hòa hợp về tinh thần và thể xác đến đâu, hay cho dù thái độ của Nghiêm Cẩn đối với cậu có tốt hơn thế nào đi chăng nữa, Hạ Thiệu Nhiên chỉ cần nghĩ đến bản thân mình dùng thân thể để đổi lấy sự hỗ trợ từ Nghiêm Cẩn, trong lòng cậu lại cảm thấy khổ sở tự ti.
"Hạ Thị không phải là đối tượng tốt nhất để Nghiêm Thị hợp tác." Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm văn kiện nhíu mày.
"Không sao cả không sao cả, không được cũng không sao." Hạ Thiệu Nhiên vội vàng vươn tay muốn lấy văn kiện từ trong tay Nghiêm Cẩn về.
"Tôi đã đồng ý giúp cậu trở thành người kế nghiệp của Hạ Thị." Nghiêm Cẩn dùng cánh tay ngăn Hạ Thiệu Nhiên lại, ký tên của mình lên sau đó mới đưa văn kiện trả lại cho cậu.
"Cảm ơn." Hạ Thiệu Nhiên tiếp nhận văn kiện, cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn. Lời này của Nghiêm Cẩn lại càng khiến cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy hai người cùng giường chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, tâm tình của cậu càng thêm chùng xuống.
Hạ Thiệu Nhiên trong lòng khó chịu, cúi đầu không dám nhìn biểu tình trên mặt Nghiêm Cẩn, hai người ở chung trong một bầu không khí trầm mặc ngượng ngạo.
"Cậu ăn cơm chiều chưa?" Qua một hồi lâu, Nghiêm Cẩn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Vẫn chưa." Hạ Thiệu Nhiên không rõ vì sao Nghiêm Cẩn lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngước mặt lên ngây ngốc đáp lại.
"Vậy... chúng ta đến quán ăn ngày hôm qua để dùng cơm đi." Nghiêm Cẩn hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hạ Thiệu Nhiên.
"Cùng nhau?! Được! Được được! Cùng đi! Chúng ta lập tức liền đi!" Hạ Thiệu Nhiên nhất thời không phản ứng, sau đó ngốc ngốc lặp lại mấy lần, sau khi khôi phục lại tinh thần, biểu tình trên khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng mừng rỡ, văn kiện trên tay tùy tiện ném qua một bên, đứng lên đi về phía cửa ra.
"Cất văn kiện vào cho cẩn thận." Nghiêm Cẩn cầm lấy văn kiện nhắc nhở một tiếng.
"Ừ ừ, cất kỹ vào cất kỹ vào." Hạ Thiệu Nhiên nhận lấy văn kiện nhét vừa vào trong một bìa công văn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cẩn cười ngây ngô, miệng cười lớn sắp ngoác đến tận mang tai. Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Cẩn vẫn luôn chờ cậu tắm rửa xong, còn định muốn cùng cậu đi ăn cơm, tâm trạng vừa nãy bị chùng xuống trong nháy mắt liền high đến đỉnh điểm.
"Chúng ta đi thôi." Nghiêm Cẩn nhìn bộ dạng ngây ngốc của Hạ Thiệu Nhiên, trên mặt cũng lộ ra nét cười nhàn nhạt. Hôm nay Nghiêm Cẩn cũng chưa ăn cơm chiều đã đến khách sạn gặp mặt, tuy rằng làm tình là chuyện rất thoải mái, nhưng cũng là chuyện tiêu hao nhiều thể lực. Sau khi Nghiêm Cẩn tắm xong liền có cảm giác hơi đói, liền nhớ tới ngày hôm qua cùng Hạ Thiệu Nhiên đến tiệm ăn nhỏ kia, đồ ăn trong tiệm rất hợp khẩu vị, không khí cũng thoải mái tự tại, Nghiêm Cẩn nghĩ thầm dù sao cũng không còn việc gì khác, không bằng liền đợi một chút chờ Hạ Thiệu Nhiên tắm xong hai người cùng nhau đi ăn cơm chiều.
"Ừ.... Ai da!" Hạ Thiệu Nhiên cao hứng chạy về phía cửa ra, nhưng thân thể vừa mới động liền đụng tới hậu huyệt vừa bị Nghiêm Cẩn thao lộng quá độ, Hạ Thiệu Nhiên kêu lên một tiếng.
"Làm sao vậy?" Nghiêm Cẩn xoay đầu quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì cả, chúng ta đi thôi" Hạ Thiệu Nhiên bước thật nhanh, giả vờ như không có chuyện gì, nhưng cũng không dám chạy loạn nữa, từng bước chân thật cẩn thận mà tiến. Nhưng chỗ phía sau kia vẫn rất đau, nhất là khi bước đi, hai cánh mông ma sát lẫn nhau, mỗi một bước đi về phía trước là lại nhói lên một chút. Hạ Thiệu Nhiên trong miệng cắn răng cố gắng như không có việc gì, nhưng dáng vẻ bước đi của cậu vừa nhìn đã thấy không thoải mái.
"Có phải phía sau còn đau hay không?" Nghiêm Cẩn nhìn dáng vẻ không thoải mái của Hạ Thiệu Nhiên, trong lòng cũng có chút đau lòng, nói thế nào đi nữa, Nghiêm Cẩn vẫn cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên khó chịu như vậy cũng đều là do hắn gây ra, liền tiến thêm một bước cầm lấy tay Hạ Thiệu Nhiên, hơi dùng chút lực để trọng tâm của Hạ Thiệu Nhiên đổ lên người mình một chút, cứ vậy nắm lấy tay Hạ Thiệu Nhiên đi ra khỏi phòng.
"Không sao mà... " Hạ Thiệu Nhiên đi theo phía sau Nghiêm Cẩn, nhìn tay của mình được hắn nắm trong lòng bàn tay, cậu hạnh phúc đến không ngừng, trở tay gắt gao nắm chặt lấy tay Nghiêm Cẩn.
Hai người tay nắm tay rời khỏi khách sạn hướng đi đến bãi đậu xe.
"Nghiêm Đổng, Hạ thiếu." Hai người vừa mới đi đến cửa khách sạn, đã chạm mặt phải một người quen đi tới.
"Cố thiếu!" Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên đều thốt lên.
"Hai vị quả không hổ là bạn tốt, quan hệ tốt tới mức đi đường cũng phải nắm lấy tay nhau." Cố Phong nhìn hai bàn tay Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên đang nắm lấy, trong thanh âm tràn ngập trào phúng.
Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên vội buông tay ra, trên mặt Nghiêm Cẩn hiện lên một mạt thiếu tự nhiên, còn Hạ Thiệu Nhiên là đầy mặt hoảng loạn.
Khóe miệng Cố Phong tươi cười càng sâu hơn, ánh mắt tràn đầy ý vị tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên.
"Cố thiếu có việc gì sao?" Nghiêm Cẩn theo bản năng tiến đến một bước, che chắn Hạ Thiệu Nhiên ở phía sau.
"Không có việc gì cả, chỉ là vô tình gặp hai vị nên đến chào hỏi một câu thôi." Cố Phong cười cười.
"Tôi cùng Thiệu Nhiên còn có chút việc nên đi trước." Nghiêm Cẩn lạnh mặt nói.
"Hai vị đi thong thả." Cố Phong đứng né sang một bên tránh đường cho Nghiêm Cẩn.
"Cố thiếu, tái kiến." Nghiêm Cẩn đi về phía trước, Hạ Thiệu Nhiên cũng nhanh chóng bắt theo, khi đi đến bên cạnh Cố Phong, Hạ Thiệu Nhiên lịch sự nói một câu tái kiến.
"Tái kiến" Cố Phong cười đáp lời, xoay người nhìn chằm chằm bóng dáng Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên càng đi càng xa, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy sâu xa.