"Mọi người ăn tiếp nhé, tôi đi rửa tay." Có thể là bởi vì sau khi ăn xong quả táo thì tay có chút dính, Hạ Khả Tâm từ trên ghế sopha đứng lên đi về phía nhà bếp rửa tay.
Tại phòng khách, Hạ Thiệu Nhiên vẫn như cũ cúi đầu chuyên tâm gọt hoa quả, Nghiêm Luân không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn cũng ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn một chút, còn Nghiêm phụ thì toàn tâm toàn ý nhìn chương trình trên TV.
"Thiệu Nhiên ca thật là lợi hại!" Mắt thấy Hạ Thiệu Nhiên đã gọt xong một quả táo, Nghiêm Luân chủ động duỗi tay ra lấy.
"Ai da!" Không biết vì cái gì, đỉnh đầu Hạ Thiệu Nhiên dường như bị thứ gì đó xước qua, đột ngột không phòng bị đau đớn khiến cho tay cầm dao gọt hoa quả run lên, mũi dao sắc nhọn hướng về phía cái tay Nghiêm Luân đang duỗi qua.
"A!" Nghiêm Luân hét lên một tiếng, máu tươi từ mu bàn tay non mềm trắng mịn trào ra.
"Tiểu Luân!" Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh đẩy Hạ Thiệu Nhiên đang ngồi ngẩn người ra.
"Tiểu Luân!" Hạ Khả Tâm không biết đã rửa tay xong khi nào cũng chạy lại đây.
Tiếp đó toàn bộ Nghiêm gia loạn thành một đoàn, đặc biệt là Nghiêm Cẩn và Hạ Khả Tâm, gần như là chạy như bay vào phòng tìm hòm thuốc y tế, lập tức giúp Nghiêm Luân cầm máu băng bó miệng vết thương, cũng còn may là miệng vết thương không sâu lắm, chỉ bị thương ngoài da, không cần phải đi bệnh viện.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Cả người Hạ Thiệu Nhiên choáng váng bị chuyện đột ngột xảy ra dọa sở, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
"Tiểu Luân, tay em sao rồi?!" Nhưng chẳng ai để ý đến Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn cẩn thận nắm lấy tay Nghiêm Luân, thần sắc nôn nóng dò hỏi.
"Cẩn ca ca, tay của em không sao cả, anh đừng trách Thiệu Nhiên ca, anh ấy không phải cố ý, tại em duỗi tay lấy quả táo không cẩn thận mới tự làm mình bị thương." Nghiêm Luân nhìn Nghiêm Cẩn an ủi cười cười nói ra vẻ không sao, đem toàn bộ mọi sai lầm ôm hết vào người mình.
"Tiểu Luân còn phải đàn dương cầm, tay không thể để bị thương." Nghiêm Cẩn nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, ánh mắt mang theo chút trách cứ.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi...." Hạ Thiệu Nhiên không biết phải giải thích với Nghiêm Cẩn như thế nào, chẳng lẽ nói vì đột nhiên mình đau đầu mà không cẩn thận trượt tay làm tay Nghiêm Luân bị thương, lý do vớ vẩn như vậy làm sao Hạ Thiệu Nhiên có thể không biết xấu hổ mà nói ra.
"Tiểu Luân, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?" Tầm mắt Nghiêm Cẩn dời từ Hạ Thiệu Nhiên quay lại trên người Nghiêm Luân.
"Cẩn ca ca, em thật sự không có việc gì mà. Đúng rồi, cuối tuần này là tới sinh nhật anh, Cẩn ca ca muốn tổ chức sinh nhật như thế nào?" Có lẽ vì muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng, Nghiêm Luân đột nhiên chuyển đề tài.
"Tiểu Luân muốn làm thế nào thì anh làm thế ấy." Bởi vì Nghiêm Luân bị thương nên cách nói chuyện của Nghiêm Cẩn trở nên càng thêm ôn nhu sủng nịch.
"Đã lâu không có tiệc gì náo nhiệt, hay là Cẩn ca ca mở một buổi party sinh nhật đi ha." Nghiêm Luân suy nghĩ một chút, nhìn Nghiêm Cẩn kiến nghị nói.
"Được, vậy cứ theo ý của Tiểu Luân mở party sinh nhật đi." Nghiêm Cẩn lập tức cười gật gật đầu.
"Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng phải về nhà. Tiểu Luân, hôm nay thực sự rất xin lỗi em." Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn thấy Nghiêm Cẩn cùng Nghiêm Luân thân mật khăng khít với nhau, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút dư thừa, tâm trạng cảm thấy cô đơn tịch mịch nên mở miệng nói chào tạm biệt. Trước khi đi, Hạ Thiệu Nhiên lại một lần nữa hướng về phía Nghiêm Luân trịnh trọng nói lời xin lỗi.
"Thiệu Nhiên ca, không sao đâu mà." Nghiêm Luân vội vàng lắc lắc đầu.
"Thiệu Nhiên phải đi a, Nghiêm Cẩn còn không mau đi tiễn một đoạn." Hạ Khả Tâm giả vờ hảo tâm nhắc nhở nói.
"Cẩn ca ca..." Nghiêm Luân lại giống như luyến tiếc Nghiêm Cẩn rời đi, đáng thương kêu một tiếng, dùng cái tay bị thương níu lấy Nghiêm Cẩn.
"Tiểu Luân!" Ánh mắt Hạ Khả Tâm mang theo bất mãn nhìn về phía Nghiêm Luân.
"Không cần tiễn không cần tiễn, hôm nay đều là tôi sai, Nghiêm Cẩn, cậu ở lại chăm sóc Tiểu Luân đi, tôi tự mình đi về là được rồi." Hạ Thiệu Nhiên lập tức thức thời xua xua tay.
"Vậy Thiệu Nhiên, cháu đi đường lái xe cẩn thận một chút nhé." Hạ Khả Tâm liền mau chóng làm ra vẻ quan tâm dặn dò Hạ Thiệu Nhiên một câu.
"Dạ, cảm ơn cô đã quan tâm. Dượng, cô, Nghiêm Cẩn, Tiểu Luân, gặp lại sau." Hạ Thiệu Nhiên chào hỏi từng người trong Nghiêm gia, nhìn đến Nghiêm Cẩn, hắn cũng chỉ nhìn cậu một cái gật đầu rồi lại nắm tay Nghiêm Luân ngồi ở trên ghế sopha, hoàn toàn không có ý định muốn đứng lên, Hạ Thiệu Nhiên đành phải xoay người rời đi Nghiêm gia.
Nhiệt độ không khí ban đêm có chút lạnh lẽo, hai tay Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy thân thể thon gầy, gió lạnh vẫn là xuyên thấu qua quần áo, thổi lạnh thân thể Hạ Thiệu Nhiên, đồng thời cũng thổi lạnh trái tim của cậu.
Hạ Thiệu Nhiên nghĩ lại tâm trạng mình hôm nay cứ hết lên rồi lại xuống phập phồng liên tục mà cảm thấy có chút buồn cười. Nghiêm Cẩn hiện tại hoàn toàn chính là nguyên nhân khiến cho tâm trạng của cậu xoay vần như chong chóng đo chiều gió, buổi sáng vừa nhận được điện thoại của Nghiêm Cẩn chủ động mời mình đến nhà ăn tối, Hạ Thiệu Nhiên liền vui mừng tới mức nhảy cẫng lên. Sau đó khi biết Nghiêm Cẩn vì Nghiêm Luân mới mời mình, tâm tình Hạ Thiệu Nhiên lại chùng xuống. Sau lại vì Nghiêm Cẩn chủ động đưa ra hỗ trợ, Hạ Thiệu Nhiên lại trở nên mừng rỡ như điên, thậm chí còn chủ động hiến hôn. Cuối cùng Hạ Thiệu Nhiên không cẩn thận làm bị thương tay Nghiêm Luân, Nghiêm Cẩn trách cứ cậu, lại ôn nhu sủng nịch đối với Nghiêm Luân, lại khiến cho tâm tình Hạ Thiệu Nhiên trở nên mất mát.
Hạ Thiệu Nhiên lên xe, một người lái xe cô đơn rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Cẩn dường như vẫn còn chút oán trách Hạ Thiệu Nhiên đâm bị thương tay Nghiêm Luân, thái độ đối xử với Hạ Thiệu Nhiên so với trước đó trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Hai người ở chung một chỗ cũng không có hành động gì thân mật. Hạ Thiệu Nhiên trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng biết đôi tay đàn dương cầm của Nghiêm Luân rất quý giá, lần này mặc kệ có phải là cố ý hay vô tình thì cũng là cậu đã sai. Sau đó Hạ Thiệu Nhiên có đến thăm Nghiêm Luân vài lần, sau khi xác nhận rằng miệng vết thương trên tay cậu ta đã khép lại, về sau sẽ không lưu lại di chứng gì, Hạ Thiệu Nhiên lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Thời gian quả thực trôi qua thật mau, đảo mắt đã liền đến ngày sinh nhật của Nghiêm Cẩn.