Khoảnh khắc ấy chân tay tôi bỗng nhiên cứng đờ lại. Cơ thể của chúng tôi dính sát vào nhau, nhiệt độ cứ nóng dần lên. Cả người tôi được vây quanh bởi một hơi thở xa lạ, nó cứ quanh quẩn mãi bên cổ tôi.
Bên tai tôi cứ vang lên những âm thanh, lúc thì là tiếng tim đập thình thịch khi thì lại là một giọng nói cảnh báo: “Nguy hiểm lắm, cẩn thận đấy”. Sau khi cãi nhau với Thái Nhiên xong, tôi cũng chẳng còn nghe được cậu ta nói những gì, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn cậu ta.
Trong tầm mắt tôi, gương mặt tuấn tú kia cứ mờ dần đi. Tôi dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại. Chóp mũi cứ như là đang tiếp xúc với một thứ gì đó.
Giây tiếp theo, Thái Nhiên buông tay tôi ra, lùi về sau một bước. Tôi cũng nguôi giận chút ít.
Lúc này tôi mới phát hiện ra cổ tay của mình bị cậu ta nắm chặt đến phát đau, thể nào ngày mai cũng sẽ bầm tím lên cho xem. Cúc áo rơi ra, cổ áo sơ mi của tôi bị hở ra.
Tôi vùi đầu sửa sang lại quần áo. Thái Nhiên rầu rĩ nói: “Xin lỗi”.
Tôi hơi khựng lại, dừng tay, liếc nhìn Thái Nhiên một cái, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
“Em không muốn nhìn thấy chị đi chơi cùng hắn ta”.
Hiếm khi cậu ta lại thẳng thắn như vậy. Tôi nói: “Khiến cậu vì tôi mà ghen tuông này nọ, không biết phải tu mấy kiếp mới được cái vinh dự này”.
“Nghe chị nói những lời như thế còn khó chịu hơn phải ăn cả mười kí thuốc nổ”, cậu ta có chút dỗi.
“Cảm ơn cậu đã có lời khen tặng. Lẽ ra giờ này tôi phải chăn ấm nệm êm, giống như mấy con chuột đồng đang vùi đầu vào ngủ đông rồi, tự nhiên lại trúng tà chạy đến chỗ này tranh cãi với cậu những chuyện không đâu”.
“Vậy thì, thưa chuột đồng tiểu thư. Xin hỏi, chúng ta có thể giảng hòa với nhau được chưa? Em không muốn hàng xóm nghe được lại nghĩ vợ chồng chúng ta cãi nhau ầm ĩ đến mức đòi li dị ”.
Tôi bị dọa cho nhảy dựng lên, lúc này mới nhớ ra phòng kế bên chính là phòng của đồng nghiệp trong đoàn làm phim ở. Nếu họ nghe được đoạn đối thoại lúc nãy, ngày mai sao tôi còn dám bước ra đường gặp mọi người.
Thái Nhiên bỗng dưng cười ha hả: “Nhìn chị kìa, bị dọa cho sợ rồi à? Khách sạn năm sao mà vách tường lại không có cách âm sao?”.
Tôi lườm cậu ta: “Tôi hối hận rồi. Lẽ ra lúc trước phải để cho cậu làm công ở xưởng sửa xe đó cả đời luôn mới đúng”.
Cậu ta nhoẻn miệng cười, kéo tôi ngồi xuống: “Chị phải biết rằng Trương Mạn Quân cùng Trang Phác Viên có mối quan hệ mờ ám. Lúc nãy hai người về muộn, Trương Mạn Quân cứ vô cớ phát điên lên, giận cá chém thớt”.
Cậu ta nói cũng đúng. Đàn bà con gái thường mẫn cảm lắm, tôi đã sớm biết Trương Mạn Quân có cảm tình với Trang Phác Viên. Một người phụ nữ xinh đẹp và thành công như vậy lại chấp nhận một người đàn ông đã có vợ thì chắc chắn là người đàn ông đó có sức thu hút cực kì to lớn với cô ấy. Quân tử không cướp bồ của bạn, tôi phải làm sao để tránh bị nghi ngờ thôi.
Tôi thở dài: “Được, tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với Trang Phác Viên”.
May mắn là ngày hôm sau nữa thì Trang Phác Viên cũng có đến thăm Trương Mạn Quân một chút, sau đó lại rời trường quay về thành phố. Sóng gió cũng không còn xảy ra nữa.
Tôi không gặp anh ta, nghe được từ nhân viên trong đoàn làm phim, các cô ấy nói : : “Nghe nói Trang Phác Viên đang sống ly thân với vợ vì công việc”.
“Mọi người ai cũng nói thế, mười tám năm rồi còn gì”.
“Tôi cảm thấy tin tức đó rất đáng tin cậy. Trương Mạn Quân là một người cực kì khôn khéo, nếu biết không ngon ăn thì sao lại bật đèn xanh cho người ta?”.
“Thật ra thì anh ta thực sự là một người có khí thế bất phàm đó”.
“Thái Nhiên cũng rất đẹp trai nha. Lúc trước xem phim “Ngày yêu”, tôi thấy cậu ta dường như là một người sinh ra để làm cho người khác phải rung động. Tôi chưa từng thấy qua một anh chàng nào nhỏ tuổi mà lại đẹp trai đến vậy, lại còn là một người rất chung tình nữa chứ, cực kì phong độ, cậu ta đã mê hoặc được cả nhà tôi luôn đấy”.
“Cũng đúng, hơn một tháng làm việc chung tôi thấy cậu ta rất thật thà, siêng năng lại còn thân thiện với mọi người nữa chứ”.
“Nhưng dù sao cậu ta cũng còn trẻ. Trang Phác Viên lại là người từng trải, mỗi cái hành động giơ tay nhắc chân dù nhỏ thôi cũng toát lên được vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, chững chạc”.
“Thấy Trương Mạn Quân bình thường mang dáng vẻ kiêu sa của một nữ hoàng, vậy mà vừa nhìn thấy Trang Phác Viên là đuôi lông mày nhấc hẳn lên, vui mừng khôn xiết, nhạc tự động nổi lên, những trái tim đỏ mọc cánh cứ bay bay xung quanh”.
Nghe cô ấy miêu tả tưởng tượng, tôi nhịn không được cười ra tiếng. Mấy cô gái đó đang đứng ở mái hiên bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vã bỏ đi.
Cho dù Trương Mạn Quân có là một người giống như vậy cũng không thể nào tránh được chuyện người ta nói ra nói vào. Càng là người nổi tiếng thì càng đươc làm đề tài tám chuyện của mọi người trong lúc nhàn rỗi.
Ảnh được rửa chạy ra. Tất cả các bức ảnh đều mang một màu đồng ấm áp, mọi người ai cũng rất đẹp. Tôi thích đến mức cứ cầm lên, ngắm nhìn mãi không buông.
Thái Nhiên châm chọc nói: “Loại ảnh nào mà mang màu sắc này là loại ảnh lỗi thời nhất đấy”.
Tôi đóng album lại: “Tôi vốn là người lỗi thời. Bây giờ cũng vẫn là người lỗi thời, vừa mượn được một chiếc xe rất lỗi thời, muốn mời cậu đi xem một cuộc triển lãm vô cùng lỗi thời. Chắc cậu không muốn đi đâu nhỉ?”.
“Triển lãm gì vậy?”.
“Ảnh chụp nhưng không phải là những bức ảnh hiện đại đâu”.
Lúc tôi cùng Thái Nhiên tiến vào đại sảnh của nơi tổ chức triển lãm, mọi người có chút xôn xao. Nhưng họ đều là những người tri thức làm trong ngành văn hóa ở thành phố nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Ảnh chụp được dán trên tường không phải là những mĩ nhân khiêu gợi mà toàn là cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Có bức ảnh chụp một hoang mạc rộng lớn màu cam, có bức là một thảo nguyên mọc đầy hoa dại, có bức lại là một mảnh trăng treo lơ lửng trên nền trời màu chàm, cũng có bức ảnh chụp được cảnh một con báo đang vồ lấy một con linh dương.
Thái Nhiên thấp giọng nói: “Dù là ảnh chụp tự nhiên nhưng lại cực kì sinh động, những chủ đề rất thoát tục”.
Tôi nói: “Tác giả của những bức ảnh này hiện đang làm việc cho một tạp chí địa lí trong nước”.
“Biết rõ như thế, là bạn chị sao?”.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, rất nhiệt tình vẫy gọi tên tôi: “Mộc Liên!! Em đến đây thật rồi!”.
Tôi nhìn anh ta, béo lên được chút ít nhưng trông già đi rất nhiều. Chụp ảnh ngoại cảnh thực sự là một công việc rất khó khăn. Gió mưa bên ngoài đã sớm đem gương mặt thư sinh nho nhã ngày nào của anh ấy mài thành một hình dạng thô kệch, xấu xí.
Tôi cười: “Lão Từ, mới mấy năm không gặp mà anh bây giờ đã thành công rồi đấy”.
Từ Hòa Bình đến bắt tay với chúng tôi: “Không ngờ em lại mang theo một người bạn nổi tiếng như vậy đến”.
Tôi nói với Thái Nhiên: “Đàn anh thời đại học của tôi đấy”.
Từ Hòa Bình hỏi Thái Nhiên: “Có biết chụp ảnh không?”.
“Không biết nhưng tôi thích các tác phẩm của anh. Đa số các bức ảnh ở đây đều đang phản ánh những mảng hiện thực trong xã hội”.
Lão Từ hai mắt bỗng sáng lên, cứ như là vừa tìm thấy được một vật gì quý giá lắm.
Từ Hòa Bình gọi một người phụ nữ nom trẻ tuổi lại chỗ chúng tôi, giới thiệu: “Đây là vợ anh, chắc các em chưa gặp qua”.
Tôi nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng trước mặt mình, khẽ thở dài trong lòng. Anh ta không kết hôn với người yêu thời học đại học của mình. Lúc trước yêu nhau sâu đậm đến thế nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Là vì hiểu lầm, hay do tình cảm nhạt dần đi? Ai cũng không thể nói rõ ra được.
Tôi không biết chị Từ nhưng dường như chị ấy có nghe nói về tôi rồi, hỏi: “Em chính là cô em gái nhỏ học khóa dưới siêng năng, chịu khó đấy hả?”.
Tôi cười ha hả: “Không còn nhỏ nữa, lớn lắm luôn rồi”.
Lão Từ nói: “Bọn anh học cùng chuyên ngành biên đạo nhưng mà cuối cùng ra trường rồi cũng không lấy nó làm nghề chính. Lúc còn học ở trường, cứ cuối tuần là cô ấy lại chạy tới giặt quần áo cho anh một lần. Anh bận học bài, cô ấy cũng lại là người nấu cơm cho anh ăn. A, còn có lúc anh phải nhập viện vì mổ ruột thừa cô ấy cũng tình nguyện nghỉ học ở lại bệnh viên chăm sóc anh”.
“Cô bé giúp việc học khóa dưới, ý anh là vậy đấy hả?”, chị Từ sẵng giọng.
Tôi thản nhiên cười, lão Từ vẫn đơn thuần như thế, chuyện gì cũng không thể giấu được, cứ nghĩ cái gì là nói cái đó ra ngay thôi. Bất quá làm một người vô tâm cũng rất tốt, sẽ không khi nào biết đến hai thương tâm.
Bụng chị Từ cũng hơi to. Tôi hỏi: “Khi nào thì sinh thế?”.
“Tháng tư”, cô ấy cười với vẻ mặt hạnh phúc.
Lão Từ dìu vợ đi nghỉ ngơi, quay đầu lại nói với tôi: “Mộc Liên, khó khăn lắm mới liên lạc lại với em được, khi nào rảnh nhớ đến nhà anh ăn bữa cơm đạm bạc nhé”.
Trong phút chốc, Thái Nhiên bỗng duỗi tay sang quàng lấy vai tôi rồi trả lời thay: “Nhất định rồi”.