Mùng 6 tết năm đó, mẹ tôi đi mua thức ăn về, đặt một bài báo mở sẵn ra trước mặt tôi. Một dòng tiêu đề màu vàng nổi bật, viết “Thái Nhiên lén lút du lịch cùng người lạ”. Trên tấm ảnh, đúng là hình ảnh Thái Nhiên đang nắm tay một người phụ nữ trung niên bước ra từ khách sạn, nhìn kĩ lại, rõ ràng là mẹ của cậu ta.
Tôi giật lấy tờ báo, cười ha hả, mấy cái tờ báo nhỏ này muốn lôi kéo người đọc nên chuyện gì cũng có thể viết ra được. Chị Tú dạo này có mập lên một chút, nhuộm tóc, dáng người thon thả, nhìn giống như một người phụ nữ trung niên giàu có chứ không phải là một người mẹ đã có con lớn đến như vậy. Tôi đoán chị ấy mà nhìn thấy bài báo này chắc chắn là vui đến cả nửa ngày.
Tôi đem tin đó nói với bố, bố nghe xong cũng cười, quay sang nói với mẹ tôi: “Xem kìa, người ta là mẹ đi chung với con mà còn có thể bị hiểu nhầm là bạn gái đấy”.
Mẹ tôi lập tức phản bác lại: “Tôi không còn là một cô gái trẻ tuổi, ông cũng chẳng còn là một chàng trai khỏe mạnh, chúng ta đã cùng nhau bước qua nửa đời người rồi, phải chấp nhận sự thật thôi!”.
“Nhanh thật!”, bố tôi nói: “Nhớ ngày xưa lúc Mộc Liên vừa từ bệnh viện về, cái mặt cũng chỉ lớn hơn quả lê được một chút, cứ đúng nửa đêm là lại khóc, lúc đó chúng ta lúng túng cứ hết cho nó bú là lại xi cho nó tiểu”.
Mẹ tôi cười: “Con bé từ nhỏ đã độc lập. Con nhà người ta ngày đầu tiên đi nhà trẻ đứa nào cũng khóc, chỉ mỗi mình nó chơi vui đến mức không thèm về nhà”.
“Còn có, lúc về thăm ông bà nội, nó ôm mấy con vịt nhỏ của ông bà ra nghịch, chết mất mấy con”.
Tôi đổ mồ hôi: “Con sao có thể tàn nhẫn được như vậy chứ”.
“Con là cực kì bá đạo luôn đấy. Lúc đến nhà chú tư chơi, thấy anh họ đang chơi con quay, liền chạy lại xin chơi cùng. Anh họ không cho, con đá người ta một phát xuống ao. Làm cho con người ta bị cảm, sốt 39 độ đấy, người lớn chúng ta phải giải thích hết lời”.
Tôi che miệng cười: “Thì ra cái chiêu uyên ương thoái vô địch kia là do con phát minh ra. Lý Tiểu Long phải trả tiền bản quyền cho con”.
Ngày kia tôi mới liên lạc với tòa soạn báo, làm sáng tỏ cái tin tức kia. Ngày tiếp theo báo chí đưa tin, Thái Nhiên lại chuyển mình biến thành một người con hiếu thảo. Trong cái thế giới đầy màu sắc này, thật thật giả giả, ai có thể phân biệt rõ được.
Thái Nhiên rốt cuộc cũng trở về, ngay ngày hôm đó cậu ta với mẹ cùng hai đứa em của mình đến nhà tôi luôn. Hai gia đình vui vẻ làm món sủi cảo.
Cậu ta gầy đi chút ít, do phơi nắng nhiều nên làn da ngả dần sang màu rám nắng, trông gợi cảm đến mức nói không nên lời. Lúc cậu ta xắn tay áo lên nhào bột, tôi nhìn thấy bột dính lên cánh tay của cậu ta, nhịn không được giơ tay phủi đi. Cậu ta bị chọc như vậy liền kéo tay tôi sang, giữ chặt.
Tôi giật mình, cậu ta than thở: “Tay của chị kia, lạnh muốn chết”.
Tôi nghe vậy, chỉ đơn giản với tay vào cổ Thái Nhiên. Cậu ta vội vàng lùi lại, oa oa kêu to nhưng vẫn cố tình kéo tay tôi. Cậu ta xoay người, tôi cũng chạy theo, cậu ta giơ chân, tôi cũng nhảy theo. Hai người chúng tôi nghịch trong phòng bếp. Bột mì bay khắp nơi.
Cuối cùng cậu ta tức giận, túm lấy người tôi xoay một vòng, vòng tay qua cổ tôi, thổi hơi nóng bên tai tôi, hung hăng nói: “Nữ nhân này, già mà không ngoan nhé! Đừng tưởng làm quản lý là có thể thừa cơ hội ăn đậu hũ của em”.
“Buông tay, cậu là đồ sức trâu bò, làm tôi đau rồi đó”. Tôi nằm gọn trong lồng ngực, cố gắng vùng vẫy, ra sức đạp lên chân cậu ta.
Trong phòng khách, mẹ tôi lớn tiếng quát: “Vừa quay đi chút là hai đứa lại quậy rồi, vỏ sủi cảo không đủ kìa”.
“Nghe chưa!”, tôi đẩy bàn tay của cậu ta ra.
Bàn tay dính đầy bột mì của Thái Nhiên chỉ trong phút chốc đã vung ngược lại, cậu ta có vài phần giống như những kẻ ăn chơi trác táng đang đùa giỡn con gái nhà lành, nâng cằm tôi lên. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, cả người giống như là bị bỏ bùa. Chăm chú nhìn người con trai có khí thế bức người, vẻ mặt cực kì hào hứng này.
Bỗng nhiên phát hiện ra cậu ta đã lớn lên, trưởng thành lên rất nhiều, chẳng những đường nét của gương mặt cũng dần hiện rõ ra, sự kiêu ngạo từng có trong đôi mắt kia cũng đã dịu đi rất nhiều. Thiếu niên đã là quá khứ rồi, cậu ta bây giờ là thanh niên.
Thái Nhiên nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra cái răng nanh trắng như tuyết, tay kia thì huơ qua huơ lại trước mặt tôi. Tôi hơi run run, máu dồn hết lên não …
Cậu ta chỉ vươn tay ra chùi hết lớp rau hẹ có trong nhân dính trên mặt tôi.
“Vỏ sủi cảo đâu? Vỏ sủi cảo!”, Thái Bình bỗng nhiên chạy thẳng vào nhà bếp, hai người chúng tôi vội vàng tách ra.
Thái Bình hiểu ý, vờ như không thấy, chỉ nói lớn lên, nói bên ngoài còn thiếu một đôi đũa. Tôi liền men theo bậc thang bước xuống dưới, giả vờ như đang ho khụ khụ, cầm đôi đũa chạy khỏi phòng bếp.
Bố tôi hôm đó cực kì vui vẻ. Trước kia chỉ có bố với mẹ tôi ở đây trông nom căn nhà này, kể cũng buồn. Nếu tôi kết hôn sớm, chắc giờ họ cũng đã có cháu ngoại bồng. Bây giờ đó lại chính là chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời ông.
Ăn xong sủi cảo, lại chơi mạt chược. Đêm nay khẳng định là chơi cho đã luôn.
Thái Nhiên, kéo kéo tay tôi, chúng tôi lặng lẽ tiến vào thư phòng.
Đóng cửa, đem một mảnh ồn ào ở bên ngoài nhốt lại. Cậu ta ấn vai cho tôi ngồi xuống, sau đó lại kéo một cái ghế dựa ra ngồi đối diện với tôi. Nhìn tư thế này, chắc lại muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi đây.
“Chị gầy đi rất nhiều”, cậu ta nói.
Tôi sờ sờ mặt: “Bố tôi bị bệnh”.
Cậu ta gật gật đầu: “ Nhìn là biết, sắc mặt của bác không được tốt cho lắm”.
“Là ung thư gan”.
“Cái gì?”.
“Đã là giai đoạn cuối rồi”.
Cậu ta nắm lấy tay tôi. Đến lúc này, tôi mới phát hiện được tay của mình lạnh và ẩm đến mức nào.
Tôi lảm nhảm nói: “Hồi trước có đọc tiểu thuyết miêu tả cảnh người ta miễn cưỡng vui vẻ, tưởng chỉ là kéo kéo cái da mặt lên thôi, chẳng khó khăn gì. Đến lượt mình phải trải qua, mới biết được cười cho thật tự nhiên cũng cần phải rèn luyện thì mới thành thạo được. Trước kia nói chuyện chỉ toàn là mấy chuyện vui vẻ, bây giờ nói đến chỉ toàn là hương vị buồn bã. Còn nữa, cho dù chỉ là giết một con gà thôi cũng ngồi mà nghĩ đến chuyện sống chết. Khó trách Thuận Trị hoàng đế chỉ sau cái chết của một phi tử mà đã xuất gia. Tôi cảm thấy, tôi cũng lĩnh ngộ được ít nhiều về Phật giáo”.
Cậu ta dùng ánh mắt long lanh nhìn tôi: “Chị phải bảo trọng”.
“Tôi xem như nhà đang có tang đi”.
“Dù không gần nhưng cũng chẳng còn xa nữa đâu”.
“Thái Nhiên!”, tôi nhẹ nhàng gọi cậu ta, gần giống như là làm nũng: “Cứ nghĩ đến việc sắp mất đi ông là cảm thấy cả người đau đớn, đau khổ đến mức nói không nên lời. Nhất là những đêm dài im ắng như thế này, tôi không khống chế được cảm xúc, nước mắt cứ trào ra. Tôi sợ bản thân mình luôn rồi. Tôi không hề biết mình lại là một người con gái hiếu thảo đến thế”.
Cậu ta ngồi kế bên tôi, ôm lấy bờ vai tôi: “Chúng ta phải tập quen với việc dần mất đi”.
Tôi phì cười: “Chưa bao giờ nghe cậu nói được một câu triết lý”.
“Em cũng là người biết nghĩ đấy nhé”.
Tôi khẽ dựa sát vào người của Thái Nhiên, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác yên bình. Bên ngoài, bố tôi đang cao giọng hô: “Từ từ đã! Xem này! Trương Tam điều! Haha! Hồ!”.
Năm mới dần qua đi.
“Pháo hoa” chính thức công chiếu. Tôi theo sau Thái Nhiên, được nhân viên công tác hộ tống vào, dọc đường đi chỉ toàn là tiếng thét chói tai của các fan hâm mộ, xé rách màng nhĩ của tôi. Còn có ánh đèn flash loáng thoáng. Tôi sợ nhất cảnh này, ánh đèn bất ngờ ập đến như vậy, mạnh vô cùng, rất kích thích thần kinh thị giác của con người.
Tôi hoa mắt, rớt dần về phía sau đội ngũ. Ngay lúc đó, Thái Nhiên xoay người lại giữ lấy tôi, kéo lại đứng sát bên cậu ta, rồi cứ nắm chặt tay tôi mãi cho đến lúc vào phòng nghỉ.
Lúc bộ phim được chiếu, tôi vẫn lẳng lặng ngồi bên Thái Nhiên, nắm chặt đôi tay đang để ở trên đùi của cậu ta, tôi có thể cảm nhận được cậu ta đang run rẩy.
Cậu ta vẫn nhìn về phía người xem còn tôi vẫn nhìn về phía cậu ta. Lúc tiếng nhạc êm tai phát ra từ bộ phim “Pháo hoa”, tôi nhẹ nhàng cười, đáng tiếc cậu ta lại khẩn trương đến mức không nhìn thấy. Ngọn đèn sáng lên, tiếng vỗ tay hoan hô cứ như muốn làm nổ tung trần nhà của rạp chiếu phim, mấy cô bé đưa tay chùi nước mắt, luôn miệng gọi tên Thái Nhiên. Cậu ta gắt gao ôm tôi một chút, rồi lại theo Trương Mạn Quân bước lên bục. Một khi Thái Nhiên đã bước lên bục, ánh sáng đồng loạt chiếu vào cậu ta, đứng trên vạn người, tiếng vỗ tay lên đến đỉnh điểm thì cũng là lúc cậu ta sẽ không còn nhìn thấy tôi, không còn … là một người tôi từng biết nữa.
Mùa xuân năm ấy khá ấm áp, bố tôi lại đột nhiên té xỉu. Tôi biết, lần này ông ấy đi vào, chỉ sợ là không ra được nữa …
Bố tôi gầy đi rất nhiều, đau đớn rồi những cơn sốt cứ liên tục hành hạ ông. Tất cả các loại thuốc, chỉ còn mocphine là còn có thể giúp ông giảm đau. Có khi đau đến mức mê sảng, bố nói với tôi: “Tiểu Liên, đừng lo cho bố, mau đi học đi”.
Nghiễm nhiên là bố tôi đã quên tôi tốt nghiệp được mấy năm rồi.
Theo lời bác sĩ nói, bụng bố tôi bây giờ chỉ toàn là những tế bào hoại tử. Tôi nói chuyện với bố, ngồi gần là có thể ngửi thấy được những mùi lạ.
Việc khiến tôi đau đầu chính là Thái Nhiên đang trong giai đoạn thành công, hợp đồng quảng cáo, chụp hình chất cao như núi, đều cần tôi phải để ý. Hai việc tôi đều phải lo chu toàn, mệt hơn trâu. Tìm cho cậu ta một người trợ lý mới Tiểu Mã, cũng chịu khó, nhưng mà không đích thân đi theo cậu ta được, tôi cảm thấy không yên tâm.
Lúc chị Tú đến bệnh viện thăm bố tôi, lại nhìn tôi, luôn miệng nói không tốt. Hỏi sao không tốt, chị ấy nói sắc mặt tôi không tốt, sợ tôi cũng sớm ngã bệnh.
Tôi còn cười, nói chị ấy quá coi thường phụ nữ thời hiện đại rồi. Chúng tôi bình thường nhìn yếu ớt vậy thôi chứ đến thời điểm mấu chốt, đậu hũ cũng có thể biến thành thép. Khả năng tiềm tàng với sức mạnh bên trong không gì có thể đong đếm được đâu đấy.
Thái Nhiên thỉnh thoảng cũng đến thăm ông, tôi thật hy vọng cậu ta đừng đến. Bây giờ ra ngoài cậu ta lại phải đeo kính râm, mỗi lần đến viện là lại giống như thanh tra đến kiểm tra. Vệ sĩ cứ đứng trước phòng bệnh, ánh mắt hình viên đạn cứ đảo qua đảo lại liên tục. Cậu ta đến ngồi một lúc, đưa trái cây tự mình gọt cho tôi, dặn dò chú ý nghỉ ngơi. Sau đó nhanh chóng rời đi. Từ lúc có Tiểu Mã, thời điểm tôi thấy cậu ta dần dần ít đi. Ấn tượng sâu sắc nhất mà Thái Nhiên để lại cho tôi lại chính là bóng dáng lúc cậu ta rời đi. Cao lớn, mạnh mẽ, tay áo tung bay như một đôi cánh. Cứ như cậu ấy sắp sửa bay đi mất vậy.
Chúng ta thừơng nắm chắc những gì mình sở hữu, đến tôi thì lại không như thế. Tốt xấu ra sao cũng là đường đi của bản thân.
Mưa xuân kéo dài, tâm tình cũng dễ phát cáu. Dạo này bố tôi hay hôn mê. Ăn được gì đó là lại ói ra. Mẹ tôi dù sao cũng lớn tuổi rồi. Vất vả như vậy chịu không nổi nên hay mệt lắm. Mới vài tháng trôi qua mà cả gia đình ai cũng gầy đi.
Nửa đêm, gió đập vào mấy tàu lá chuối, tiếng động cứ len lỏi vào tận tim. Có thể mơ hồ nghe được tiếng đàn sáo, không giống với nhân gian.
Bố tôi ngày ngủ, đêm đến liền trở mình thức dậy, nhìn thấy tôi chưa ngủ, đau lòng nói: “Con cũng đi nghỉ đi, thức như vậy mệt lắm”.
Nếu tôi mà ngủ được, chỉ sợ là sét đánh cũng không dậy nổi, làm sao có thể nghe được tiếng mưa lúc nửa đêm?
Bố tôi bỗng nhiên nói: “Bố sưu tập mấy bức tranh chữ, con không thích cứ nói chúng là đồ giả. Nhưng mà thực ra bố đã sớm nhờ người đến kiểm tra, đều là đồ thật cả đấy”.
Tôi không quan tâm nói: “Thật hay giả cũng thế cả thôi”.
“Cái bình sứ từ thời nhà Tống, trị giá không ít tiền đâu”.
“Không thể tưởng tượng được trong nhà mình cũng có nhiều bảo bối quý giá đến như vậy”.
“Bảo bối quý giá nhất của đời bố chính là con”.
“Bố …”.
Bố tôi lại thở dài nói: “Chỉ tiếc là bố vẫn chưa được ôm cháu ngoại”.
Tôi nghẹn ngào.
Bố tôi lại ngủ, tôi nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài hít thở.
Đêm xuân đã lạnh, lại còn mưa, gió cứ ùa tới từng đợt. Lạnh đến mức dù tôi vòng hai tay tự ôm lấy mình đứng dưới mái hiên mà vẫn ách xì liên tục. Dù như thế, nhưng tôi vẫn không muốn vào phòng bệnh. Nơi đó chỉ toàn là một bầu không khí u ám, tối tăm. Im ắng, cảm giác cứ như bị dồn nén, không một chút sức sống nào. Bố tôi sẽ ở nơi này trút hơi thở cuối cùng, giã từ nhân thế, giã từ hết mọi đau khổ.
Nhịn không được, tôi bấm số gọi cho Thái Nhiên. Giờ đã là nửa đêm rồi, cũng không biết đã ngủ chưa nữa, làm như vậy có quấy rầy cậu ta nghỉ ngơi không nhỉ? Đã nửa tháng rồi tôi chưa xem qua cậu ta thế nào, bây giờ lại nhớ cái cảm giác được cậu ta đặt tay lên vai. Dường như chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã giúp tôi gánh được một phần nặng nhọc.
Điện thoại reo lên vài tiếng, có người nhấc máy. Giọng Thái Nhiên nghe vẫn còn tỉnh táo lắm. Tôi cười khẽ nói: “Sao chưa đi ngủ?”.
“Ngủ rồi sao nghe điện thoại của chị được”, cậu ta cũng cười: “Chị đang ở bệnh viện à? Bác trai sao rồi?”.
“Vẫn như cũ, không tốt cho lắm. Cậu thì sao?”.
“Vẫn như cũ thôi, chị bắt em phải tự sắp xếp nhiều việc như vậy. Mệt chết đi được”.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng người lạ truyền ra từ trong điện thoại, không thể không hỏi: “Có người trong nhà sao?”.
“Uhm, hôm nay Thái An ngủ lại đây”, Thái Nhiên ngáp lớn một tiếng: “Chị Mộc Liên, gần sáng rồi đó”.
Tôi vội vàng nói: “Xin lỗi, cậu đi nghỉ đi”.
Gác máy.
Một đợt gió nữa lại kéo đến, tôi lại hắt xì.
Ngày kia trời nắng đẹp, rất ấm áp mà tôi lại bị cảm.