Trương Mạn Quân chỉ bị cảm mạo, không thể chết được. Tuy rằng ngày hôm trước còn đem con nhầm lẫn thành cha, nhưng hôm nay đã hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở trường quay, mắng mấy diễn viên đang đùa giỡn một trận xối xả.
Cô ấy đứng lên, không phải là vì không thể gục ngã mà là không thể không đứng lên. Được cuộc sống tôi luyện cho đến tận bây giờ, não cùng với các dây thần kinh đều đã có một trật tự nhất định, đến đúng thời điểm là chúng tự nhiên lại thôi thúc các hoạt động, thân bất do kỷ…
Một người con gái, tự tạo cho mình cái vỏ bọc cứng rắn, chẳng qua là vì nó có thể bảo vệ cho tâm hồn của mình. Trương Mạn Quân là một người như vậy, vì tưởng niệm một tình yêu trong quá khứ mà mãi không chịu kết hôn. Bây giờ thì người lại như tuyết trước cửa (cành liễu trước gió), có ai quan tâm một chút đến cô ấy đâu.
Thế gian chỉ toàn những kẻ cô độc.
Tôi với cô ấy cũng dần thân nhau, rảnh rỗi chút lại cùng nhau ở chung một chỗ, tán gẫu chút chuyện của đàn bà con gái. Tính cách của chúng tôi thực sự là rất hợp nhau. Cô ấy lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng cuộc sống vẫn có chút mơ hồ, cần một người quan tâm, chiếu cố, chính điều đó lại càng kéo gần khoảng cách tuổi tác của chúng tôi.
Lúc đó, Thái Nhiên sẽ lẳng lặng ngồi ở phía sau chúng tôi, chăm chú lắng nghe. Giờ giải lao vừa hết, Trương Mạn Quân liền đứng lên ngay lập tức, quay sang phía người đang ngồi ngẩn ngơ là Thái Nhiên, vẫy vẫy gọi, nói : “Đứng lên, nhanh đi làm thôi!”.
Cậu ta giống như con chó nhỏ, bị huấn luyện viên dắt đi mất.
Trương Mạn Quân đúng là có ý định bồi dưỡng cho Thái Nhiên, đây thực sự là một chuyện không thể tốt hơn. Cô ấy dạy cậu ta rất nhiều thứ, chỉ cho cậu ta cách diễn xuất, đi đâu cũng mang theo Thái Nhiên, giới thiệu cậu ta cho bạn bè của cô ấy nào là đạo diễn, nhà sản xuất phim, diễn viên nổi tiếng… Thái Nhiên đẹp trai như vậy, lại biết khiếm tốn, ngại ngùng, cộng thêm cái miệng dẻo quẹo nên đi đâu ai cũng quý. Từ bé cậu ta đã hiểu rõ được cái vòng danh lợi luẩn quẩn, nó thay đổi rất nhanh, có sự trưởng thành mà những người cùng trang lứa khác không có được, nên cũng được các bậc tiền bối trong nghề yêu thích.
Các bậc tiền bối xem xét Thái Nhiên một hồi, vỗ vỗ vai của cậu ta, nói : “Cậu so với bố mình ngày trước nhìn còn đẹp trai hơn. Thằng nhóc này, cố gắng nhé, cố giữ hình tượng của mình cho tốt vào, ráng theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, đem ước mơ mà bố cậu chưa đạt được hoàn thành đi nhé”.
Tôi thực sự cảm kích Thái Tu Viễn, ông ta mất sớm, khiến đứa con của mình phải trải qua những ngày khổ cực nhưng chính điều đó cũng đã giúp cậu ta có được một ý chí, nghị lực mạnh mẽ, nó chính là thứ tài sản vô giá.
Một ngày nọ, chúng tôi đi dự tiệc. Nữ chủ nhân của bữa tiệc uống hơi nhiều, lảo đảo đi về phía bên này, giữ chặt cậu ta, hôn một cái. Lúc đó tôi đang bận chào hỏi một vị tiền bối, cách cậu ta cả mấy chục thước, nước xa không cứu được lửa gần, đành trơ mắt nhìn cậu ta bị phi lễ trước mặt mọi người.
Mấy vị khách quý có mặt ở đó cười vang, nữ chủ nhân xinh đẹp thấy Thái Nhiên ngại ngùng như vậy, lại lớn tiếng chọc ghẹo cậu ta : “Tối nay tôi ở trong phòng chờ cậu nhé”. Nói xong lại quay đầu về phía tôi, gọi : “Mộc tiểu thư, tôi bao cậu ta không thành vấn đề chứ?”.
Tôi cười đến thắt lưng cũng không thẳng lên nổi : “Cô cứ nhớ chuyển khoản cho tôi thì sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Thái Nhiên kêu to : “Chị Dương Mi đừng chọc em nữa. Mộc Liên, chị dám hại em”.
Mọi người lại được một trận cười to. Sư huynh vỗ vỗ bả vai của tôi, nói : “Thằng nhóc kia là em mang đến hả? Tiền đồ rất sáng lạn đó nha”.
Thái Nhiên một thân chật vật trở lại bên tôi, sửa sang lại quần áo, nổi giận quay về phía tôi : “Đã không giúp em thì thôi lại còn đẩy em vào hố lửa”.
Tôi cười sỉ nhục cậu ta : “Cậu là linh đồng chuyển thế, mọi người đều tranh giành. Người ta là chủ bữa tiệc, chịu vui đùa với cậu là vinh hạnh lắm đấy nha. Vả lại cũng đâu có phải là cậu gặp một bà cô già nào đó đâu, cho người ta hôn một chút thì có sao đâu”.
Trương Mạn Quân cười tủm tỉm bước tới : “Dương Mi lại uống rượu say đến điên rồi, ai bảo cậu đứng gần cô ấy?”.
Tôi cười : “Nói với Dương Mi chờ sau khi “Đạp ca hành” khởi chiếu thì phải lo lót cho Thái Nhiên trong bộ phim “Dưới bóng cây dương mai” của bọn họ, được vậy tôi sẽ đem đêm đầu tiên của cậu ta cho cô ấy”.
Thái Nhiên hoảng sợ, thực sự là không phải vì tôi đem bán cậu ta mà là vì tôi nói muốn bán đêm đầu tiên kìa. Cậu ta lập tức nhảy dựng lên, lấy tay bịt miệng tôi lại : “Chết tiệt, chị Liên, có nhất thiết phải đối xử với em như thế không?”.
Đột nhiên có một giọng nói vang đến : “Náo nhiệt quá nhỉ?”.
Trương Mạn Quân nhìn thấy người vừa mới đến, đôi mắt hiện lên chút ôn nhu : “Phác Viên, đến đây lúc nào vậy, sao tôi không thấy anh?”.
“Hồi nãy ngồi đánh bài với vài người trong phòng, nghe thấy bên ngoài vui vẻ như vậy nên ra xem một chút thôi”. Trang Phác Viên quay đầu nhìn mọi người, thấy tôi liền gật đầu : “Mộc tiểu thư”.
“Trang tiên sinh, rất vui khi được gặp lại anh”. Tôi kéo Thái Nhiên lại, phải chào hỏi anh ta một chút chứ.
Trang Phác Viên phì cười, có lẽ anh ta cảm thấy tôi giống như một bà mẹ đang chăm lo cho đứa nhỏ.
Trương Mạn Quân hỏi anh ta : “Tại sao anh cười?”.
“Vì tôi hâm mộ”, anh ta nói : “Hồi đó, khi tôi chỉ bằng cỡ Thái Nhiên như bây giờ, cũng có một cô gái uống rượu say đến mức chạy lại hôn tôi. Thực ra thì đó cũng đã là chuyện của mười mấy năm về trước. Tôi lúc đó so với cậu ta cũng không có kém cạnh gì đâu”.
Tôi tin những gì anh ta nói.
Trương Mạn Quân cười có vài phần quyến rũ, nói : “Anh là người đi bên bờ sông, khả năng nghịch nước hẳn là hạng nhất đi”.
Tôi lập tức nhìn ra sự kì quặc trong đó, vội lôi kéo Thái Nhiên, nói với Trương Mạn Quân : “Chị Mạn Quân cứ tán gẫu với mọi người đi, em với cậu ta đi dạo đây”.
Cô ấy gật đầu : “Quay về thì gọi nhé”.
Trang Phác Viên mân mê đôi môi, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập ý cười. Anh ta cười như vậy, thật giống mấy tên cáo già.
Mùa đông năm ấy thực sự rất lạnh, trước lễ Giáng Sinh có một trận tuyết rơi rất lớn, mặt đất bao phủ bởi một màu trắng bạc. Giao thông bị tắc nghẽn trong nhiều giờ liền. Mới sáng sớm mà Thái Nhiên đã gọi điện thoại, đánh thức tôi dậy, gọi ra ngoài chơi, qua điện thoại, tôi còn nghe được tiếng cười đùa ầm ĩ của Thẩm Sướng với mấy cô gái, họ đang chơi chọi tuyết.
Tôi là một người sợ lanh siêu cấp, ngay cả khi trong phòng đã có hệ thống lò sưởi nhưng tôi vẫn phải mặc một lớp áo lông thật dày. Bây giờ lại muốn rủ tôi đến cái nơi tràn ngập băng tuyết kia, cái mạng nhỏ của tôi chắc không giữ được. Nhưng mà Thái Nhiên không nghe, bọn họ là những thanh niên trẻ tuổi, sinh lực tràn đầy. Cậu ta cùng tên tiểu tử Thẩm Sướng chạy vọt tới nhà tôi, không để ý gì đến kháng nghị của tôi, giống như những phần tử khủng bố đi bắt cóc con tin, lôi tôi ra ngoài.
Ôi! Tôi đúng là một thiếu nữ đáng thương mà. (beta chen lời chút: Mộc Liên tỷ, khi nào tỷ thành thiếu nữ đáng thương vậy O.o toàn thấy tỷ bắt nạt Nhiên ca a)
Cảnh vật xung quanh biến đổi, chân tôi vừa chạm xuống đất thì đột nhiên một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt tôi. Lạnh thấu tim gan, tôi nói không nên lời, vậy mà đám người Thái Nhiên cười sặc sụa, cứ như trúng xổ số độc đắc vậy.
Tôi quát một tiếng, đứng dậy xoa xoa thắt lưng, chống nạnh, nói : “Dám chọc giận lão nương. Tôi đây sẽ cho các cậu một trận”.
Thẩm Sướng nắm cục tuyết trong tay, cười hì hì nói với tôi : “Chị Mộc Liên giận rồi kìa, sợ quá đi thôi”.
Thái Nhiên vo một cục tuyết, nhắm về phía tôi. Tôi hô lên một tiếng, không thể nhịn được nữa, gia nhập cuộc chiến với bọn họ.
Lâu rồi không được cười đã như vậy, lần nô đùa vui vẻ gần đây nhất cũng đã được mười năm rồi. Cái áo khoác ngoài bị rơi ra mà tôi cũng chẳng thấy lạnh, chỉ đơn giản là cởi nó rồi vứt bừa trên đất.
Thái Nhiên bị Thẩm Sướng chọi một cục tuyết to, đau đến mức gào lên, gọi tôi : “Chị Liên, chúng ta hợp sức lại đối phó tên tiểu tử này đi. Cho cậu ta không còn chút mặt mũi nào, để xem cậu ta nói thế nào với Hoa Nhi tại sao mặt lại hồng như vậy”.
Tôi cười to, tay cầm cục tuyết chạy theo Thái Nhiên, đuổi theo cái tên Thẩm Sướng đang vùng bỏ chạy.
Thẩm Sướng bị tôi với Thái Nhiên vây lại, không thể chạy được nữa, lăn lộn ngay trên mặt đất. Giải quyết cậu ta xong, Thái Nhiên bỗng dưng quay lại đối phó tôi, đánh cho tôi trở tay không kịp, tôi chỉ có thể luôn miệng gọi cậu ta là đồ đê tiện.
Thái Nhiên xuống tay không chút lưu tình, chân cậu ta dài vậy, đi một bước bằng tôi chạy cả hai bước, cậu ta ở phía sau lưng sau tôi hét lên : “Không được chạy”. Ngu sao không chạy chứ, cậu ta đuổi theo, tôi chạy vội đến nỗi té ngã nhào xuống đất, thực mất hết cả hình tượng.
Thấy mấy đứa nhỏ đang vui đùa ở nhà kế bên, tôi vội vàng gọi : “Mau mau cứu chị”.
Bọn nhỏ reo hò đứng lên, chạy về phía tôi. Thế cục biến đổi từ đây, một cảnh tượng chưa từng có từ trước đến nay diễn ra, hai người lớn chúng tôi cùng một đám tiểu quỷ đánh nhau ì xèo. Tuyết vỡ ra ở không trung, rơi lả tả, sương giăng khắp nơi.
Thái Nhiên bị ném tuyết nhiều quá, chịu không nổi, ôm đầu kêu to : “Anh đầu hàng, tha cho anh. A! Trong tuyết có lẫn đá”.
Tôi vừa nghe, vội vàng kêu bọn nhỏ dừng lại, chạy vội sang bên đó, kéo bàn tay đang ôm đầu của cậu ta ra.
Đúng vào lúc đó, với tốc độ của ánh sáng, bàn tay đang ôm đầu của cậu ta đột nhiên ôm chặt lấy tôi, kéo tôi vào trong lòng của cậu ta. Chân tôi đứng không vững, lảo đảo rồi ngã sấp xuống mặt đất đầy tuyết, kéo Thái Nhiên ngã theo, cậu ta đè lên người tôi.
Tôi vừa giận vừa buồn cười, đang định mở miệng mắng cậu ta là kẻ lừa đảo. Nhưng mà khi nhìn đến mái tóc rối tung như tổ quạ, dính đầy tuyết của cậu ta, tôi nhịn không được, cười ha hả.
“Để xem bây giờ chị còn chạy đi đâu được”, cậu ta tức giận nói.
Vì vận động nhiều nên mặt cậu ta đỏ hồng, ánh mắt sáng ngời, trông không những dễ thương mà lại còn rất đẹp trai nữa. Tôi cười cười, giữ chặt lấy gương mặt của Thái Nhiên, lấy đôi môi đang run run vì lạnh của mình hôn lên trán cậu ta.
Cậu ta hơi chấn động : “Chị …”.
“Giáng sinh vui vẻ”, tôi nói.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ngẩn ngơ, mở miệng nói : “Chị có cảm thấy …”.
“Tôi cũng không ngại nếu cậu dùng một nụ hôn làm quà tặng cho ngày lễ Giáng Sinh đâu nha”, tôi lộ rõ bản chất của một sắc nữ.
Cậu ta thở dài, nói : “Em chỉ muốn hỏi, chị như thế có thấy lạnh không thôi”. (chen thêm tý nữa : Nhiên ca, sao ca quân tử thế cơ chứ, hu hu, Liên tỷ hạ thủ liền tay, tại sao k phải môi mà là trán chứ =/= )
Đến bây giờ tôi mới phát hiện, bản thân mình chỉ mặc một cái áo len mỏng nằm trên nền tuyết, lưng lạnh cóng.
Cái áo khoác ngoài bị tôi vứt xuống đất, giờ đã ướt đẫm. Thái Nhiên cởi áo của mình ra, khoác cho tôi. Áo khoác của con trai tuy rộng nhưng rất ấm áp, trùm người tôi, rộng thùng thình. Thái Nhiên thấy tôi như vậy, cười ha hả, trên thế giới này, người con gái nào mặc áo của con trai đều chẳng như vậy, không hiểu cậu ta đang cười cái gì nữa.
“Cười đi, cười cho rớt hết mấy cái răng vàng của cậu ra luôn đi”, tôi chỉnh cậu ta một trận : “Về nhà ngay, cậu mặc như thế, sẽ bị bệnh đấy”.
Ba người chúng tôi oán hận lẫn nhau, ai về nhà nấy. Lúc đó, phía sau vang lên giọng nói ngại ngùng của một cô bé : “Xin hỏi, anh có phải là người con nuôi trong bộ phim “Ngày yêu” của đạo diễn Lí, diễn viên Thái Nhiên không?”.
Thì ra là có khán giả xem phim nhận ra Thái Nhiên.
Mấy cô bé khoảng hơn mười tuổi bất an nhìn chúng tôi, cứ như chúng tôi là những giáo viên chủ nhiệm cực kì nghiêm khắc.
Thái Nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, bày ra gương mặt tươi cười, thân thiết nói với bọn họ : “Là anh”.
Mấy cô bé hưng phấn nhảy cẫng lên, ríu rít như chim : “Em rất thích vai diễn của anh, em chưa từng gặp qua người nào vừa nặng tình nặng nghĩa mà lại còn đẹp trai như anh”.
“Cảm ơn”, Thái Nhiên cúi đầu, ngại ngùng cười.
Mấy cô bé lại kích động, đôi mắt long lanh, trông mong hỏi : “Bọn em có thể chụp chung với anh một tấm ảnh được không?”.
Thái Nhiên chỉ chỉ tôi : “Phải hỏi người quản lí của anh đã”.
Tôi nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của bọn họ, nghĩ lại mình của ngày xưa. Lúc đó chạy theo thần tượng cũng không thua kém gì bọn họ bây giờ, cũng có đau khổ mỗi khi cầm cuốn tạp chí mà nhìn thấy hình của họ, cũng chạy khắp các con phố lớn ngõ nhỏ lùng sục mua hình với đĩa, sau đó lại có hàng ngàn, hàng vạn những giấc mơ, mơ có một ngày mình được gặp anh ấy, mình sẽ biểu hiện như thế nào, sẽ nói gì. Anh ấy chắc sẽ không cười nhạo mình.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, anh ấy đứng cách tôi chỉ khoảng 50cm thôi, tôi vội vàng chạy theo, nhân viên an ninh không biết từ đâu vọt ra, ngăn tôi lại còn anh ta thì biến mất tăm. Cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.
Tôi nói : “Đưa máy ảnh đây, tôi chụp cho”.
Bọn họ vỗ tay hoan hô, vọt đến bên người của Thái Nhiên, xung quanh cậu ta, chật như nêm cối.
Tôi hào phóng, chụp cho bọn họ cả năm, sáu tấm ảnh. Mấy cô bé vui mừng khôn xiết, ngọt ngào gọi tôi là chị Mộc Liên.
Thái Nhiên nói : “Chị ăn mặc như vậy nhìn rất chất nha, hay là mượn máy ảnh của bọn họ, nhờ bọn họ chụp giùm em với chị một tấm đi”.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười : “Cậu dám chọc tôi à”.
“Không sợ! Không sợ!”, cậu ta cười hì hì ôm lấy tôi, một tay choàng lên cổ của Thẩm Sướng, cầm mấy ảnh nói với mấy nữ sinh : “Nhanh lên, chụp ngay bây giờ đi”.
Mấy cô bé vội vàng nhấn nút chụp.
Nhưng mà tấm ảnh chụp lần đó, tôi cũng không có nhìn đến. Tết Nguyên Đán năm đó qua đi không lâu thì tôi và Thái Nhiên dọn nhà, chúng tôi dọn đến ngôi nhà lớn hơn và đẹp hơn. Tất cả mọi thứ ở đây, cả lần vui đùa trong tuyết cùng với tấm ảnh chụp, đều trở thành một mảng kí ức.
Rất nhiều năm sau, khi người kia lên ngôi ảnh đế, thời điểm tin tức ở nước Pháp truyền đến, tôi đọc được một bài báo ở trên mạng thấy lại tấm ảnh chụp này với tiêu đề thật to : “Hình ảnh các fan giữ lại được cách đây bảy năm của ảnh đế”.
Lúc chụp tấm ảnh này, cậu ta thực sự nhìn rất đẹp trai, cả người toát lên một vẻ đơn thuần, cùng với nét thanh xuân vốn có của tuổi trẻ. Lúc đó, tôi cũng còn trẻ, mặc một bộ quần áo không hề phù hợp tẹo nào, dáng người nho nhỏ, được cậu ta ôm vào lòng, toét miệng cười. Thẩm Sướng, lúc đó còn gọi là trợ lí Thẩm Sướng, vẫn là một người tuy to xác nhưng ngây thơ.
Tôi lưu bức ảnh này lại, sau đó nhắm mắt. Trong phút chốc, lại nghe được tiếng bước chân đang đạp lên tuyết, sàn sạt, sàn sạt, rất nhanh, những niềm vui của tuổi trẻ dần dần trôi xa.