Phác Ngọc không nghĩ tới Mạnh Dịch Duyên sẽ mời cô ăn cơm, địa điểm nhà hàng cách nhà ăn công ty không xa, Phác Ngọc bận rộn đến giữa trưa mới tới.
Phục vụ dẫn cô đến chỗ ngồi, từ xa đã nhìn thấy Mạnh Dịch Duyên. Cô ấy ngồi bên cạnh cửa sổ, chậm rãi lật xem thực đơn trong tay, khi Phác Ngọc tới gần, cô ấy cũng phát hiện, ngẩng đầu, trên mặt là một nụ cười thân thiện.
"Cô đến rồi." Cô ấy đưa quyển thực đơn cho Phác Ngọc: "Tôi không biết cô thích ăn gì nên vẫn chưa gọi đồ cho cô."
Phác Ngọc ngồi xuống gọi bừa một phần bít tết rồi đưa thực đơn cho phục vụ.
"Tìm tôi có việc gì không?"
Mạnh Dịch Duyên không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, cười cười: "Tôi đi ngang đây, nghe nói cô làm ở đây nên muốn ăn đi ăn một bữa với cô, cô không ngại chứ."
Phác Ngọc cũng không qua loa lấy lệ với cô ấy, Nguyên Đạo hợp tác với vô số nghệ thuật gia cả trong và ngoài nước, các buổi triển lãm lớn nhỏ diễn ra liên tục không ngừng.
"Không có gì, một bữa cơm thôi mà."
Phác Ngọc không phải người quá nhiệt tình với người khác, nói một tiếng với cô ấy rồi đi vào toilet.
Mạnh Dịch Duyên nhìn theo bóng lưng cô, không hề nghi ngờ. Chu Phác Ngọc là một cô gái xinh đẹp, mới hai mươi mấy tuổi, cha mẹ sinh ra cho một dáng vóc đẹp, thon thả thướt tha. Có người đàn ông nào mà lại không thích mỹ nhân? Thành phố Bắc không thiếu mỹ nhân, rốt cuộc Chu Phác Ngọc có bản lĩnh gì làm Trần Cừu An yêu thích mấy năm liền? Cô thật sự không rõ.
Một bữa cơm không mặn không nhạt, bít tết ăn được một nữa, bỗng nhiên Mạnh Dịch Duyên nói: "Tôi và Nhị ca quen biết từ khi còn bé, mấy cô gái trong tứ hợp viện hơn nửa đều thừa nhận từng thích anh ấy, trước giờ anh ấy luôn từ chối mọi tình cảm, nhưng thật ra mấy năm nay anh ấy đã thay đổi không ít."
Vấn đề bây giờ mới bắt đầu, Phác Ngọc cắt một miếng bít tết đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, quả thật, cô không bài xích Mạnh Dịch Duyên nói những thứ này, trái lại cô khá ngạc nhiên, kể từ khi cô và Trần Cừu An quen nhau, anh đã là dáng vẻ này, trước kia là người thế nào thì cô cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người khác nhắc đến.
Mạnh Dịch Duyên nói rất nhiều, Trần Cừu An khi đi học rất được nữ sinh hoan nghênh, khi học đại học cố chấp muốn đến nước Mỹ, rồi sau khi về nước gây dựng sự nghiệp, Phác Ngọc nghe nghe liền hiểu đôi chút, chắc chắn một điều Mạnh Dịch Duyên thích Trần Cừu An rất nhiều năm rồi, những chuyện nhỏ nhặt trải qua thời thanh xuân muốn nhớ hết thật không dễ dàng.
Chu Phác Ngọc lạnh nhạt lắng nghe, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nào, Mạnh Dịch Duyên nhấp một ngụm trà nói, "Phác Ngọc, cô là một cô gái tốt, cô có từng nghĩ về sau cô và Nhị ca sẽ thế nào không?"
Cô ấy không hỏi thẳng, Phác Ngọc cười cười: "Về sau thế nào, có dự định kết hôn hay không à?"
Mạnh Dịch Duyên dừng một chút: "Tình yêu đến cuối cùng đều là vậy!"
Phác Ngọc cười tươi hơn, "Tôi còn trẻ, không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, chuyện tình cảm khó mà nói được, có biết bao cặp đôi hôm nay yêu nhau đến chết đi sống lại, tới ngày mai đùng cái chia tay."
Bữa cơm này đã định sẵn kết thúc trong không vui, Phác Ngọc tạm biệt cô ấy trở về công ty, cô đi về hơi muộn, vào thang máy chỉ có mình cô, vừa cúi đầu liền thấy mũi giầy, hôm nay cô mang một đôi giày màu hồng có đế bằng nhung tơ mềm mại, hôm cô tốt nghiệp, Trần Cừu An đi công tác nước ngoài mua về cho cô, tinh xảo xinh đẹp nhưng cũng rất hợp để đi hằng ngày.
Anh tự mình mang giày cho cô, Phác Ngọc hỏi anh: "Sao đột nhiên lại muốn tặng giày?"
Anh quỳ một gối dưới đất, một bàn tay nắm mắt cá chân cô, "Muốn em tiến xa hơn."
Lúc trước xem bộ phim điện ảnh, có một lời thoại cô vẫn nhớ rõ: Mỗi cặp tình nhân đều có một đôi chân, cách núi cách biển vẫn về bên nhau.
Mang đôi giày anh tặng, cô hy vọng nhường nào, dù sông núi muôn trùng, cô vẫn sẽ trở về bên cạnh anh.