Diệp Phi Phi uống hết cốc này rồi lại rót thêm vào uống tiếp, rượu chảy xuống cổ họng rồi xuống dạ dày, cảm giác cay cay lưu lại ở khoang miệng làm cô hơi cau mày đẹp.
Ánh đèn loá mắt di chuyển khắp căn phòng, nhạc mở hết âm lượng, Kiều Di nhìn cô bạn mình nốc hết cốc này đến cốc khác vào bụng, cô sốt ruột giật lấy cái cốc rồi đặt mạnh xuống bàn, hai đồ vật va vào nhau tạo âm thanh chói tai.
"Được rồi, đừng uống nữa, cậu đã uống hết một chai rượu mạnh rồi đấy! Có chuyện gì mà lại gọi mình tới đây?"
"Tớ chia tay rồi." Thản nhiên nói, cô nàng lại cầm cốc lên uống tiếp.
"Chia tay rồi? Nhanh vậy, tớ tưởng trong kế hoạch còn 2 tuần nữa cơ mà?"
"Tớ sẽ đi Mỹ, ngay ngày mai."
Nghe vậy, Kiều Di bất ngờ.
"Gì? Sao cậu không nói cho mình biết sớm, với cả lớp mình còn chưa đi ăn liên hoan chia tay lớp nữa."
"Cậu biết mà, tớ không đậu, ba mẹ tớ biết tin thì đã ngay lập tức chuẩn bị vé máy bay rồi."
"Hay là ở lại thêm nốt tuần này đi..."
"Bọn trong lớp cũng không ưa gì tớ, nếu tớ có ở lại thì cũng không được mời đi đâu.Chuyện này là sớm hay muộn, đi sớm cho bớt lưu luyến nhiều..."
"..."
"..."
Hai người im lặng một lúc, dường như mỗi người đều có một nỗi niềm riêng....
***
"Phi Phi, con còn đợi ai nữa sao?" Mẹ Diệp thắc mắc khi thấy con gái nhìn chăm chăm ra cửa sân bay.
"...Có lẽ cậu ấy sẽ không đến rồi..."
"Ai? Bạch Kiều Di hả?"
"Thôi, đến giờ rồi, con đi đây." Phi Phi nhận lấy vali trong tay mẹ mình.
"Đi sang đấy nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng đua đòi, đừng dùng những đồ người khác đưa." Mẹ Diệp lải nhải liên tục.
Phi Phi nghe mẹ mình nói nhiều vậy thì phụt cười.
"Mẹ không cần nhắc nhiều đến vậy đâu, đây là lần thứ 3 rồi, với cả con có phải trẻ con đâu chứ!"
"Con nhỏ này, chỉ giỏi cãi mẹ."
"..."
"Phi Phi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phi Phi quay đầu lại, chạy lên mấy bước ôm chầm lấy người đang lao đến.
"Tớ tưởng cậu sẽ không đến nữa." Đến lúc này, Diệp Phi Phi không kìm chế được cảm xúc mà khóc ầm lên.
"Sao mình có thể không đến cơ chứ, bạn thân mình đi xa, không biết khi nào mới trở về, mình phải đến tiễn chứ!" Lấy khăn tay lau đi nước mắt của Phi Phi, Bạch Kiều Di cũng hơi đỏ lên.
"Hu hu, tớ tưởng...tớ tưởng..." Cô nàng khóc đến mức nói lắp.
"Được rồi, đừng khóc nữa, trôi hết phấn bây giờ."
"Hức ừ ha, tớ quên." Phi Phi cầm lấy khăn tay khẽ chấm hết nước mắt đang chảy xuống.
"Chuyến bay đi Mỹ số liệu Fx5V sắp sửa cất cánh, đề nghị mọi người có vé nhanh chóng đến quầy xác nhận giấy tờ." Loa phát thanh trong sân bay vang lên.
"Đi đi, sang bên đấy phải chăm sóc mình thật tốt đó." Chỉnh lại mái tóc đã rối của Phi Phi, cô nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Ưm, khi nào tớ về, tớ sẽ mua cho cậu thật nhiều món." Cô nàng ngoan ngoãn để Kiều Di sửa tóc hộ.
"Được."
Nhìn bóng lưng mãn nguyện rời đi của Phi Phi, Kiều Di không ngăn nổi giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Cô không thể ích kỷ làm lỡ đi tương lai của bạn thân mình được.
Diệp Phi Phi ra nước ngoài mới có thể hoàn thành việc học tập đang dang dở được.
Dù rất buồn nhưng mấy năm nữa sẽ gặp lại thôi, sẽ không sao đâu...
***
5 ngày sau.
Vui vẻ treo bằng tốt nghiệp đại học lên bức tường thành tích, mẹ cô đứng sau chụp ảnh lia lịa.
Tách tách.
"Xinh gái quá, hơi nghiêng mặt sang trái chút, đúng rồi, quá hoàn mĩ!"
Mẹ cô cầm máy ảnh chụp hình liên tục, lại còn bắt cô đứng im một tư thế để chụp, Kiều Di cảm thấy chắc cô sẽ bị gãy lưng mất.
"Ba! Sao ba còn đứng đó cười vậy?! Ngăn mẹ lại dùm con với!" Kiều Di tức giận oán trách.
Thấy con gái dường như sắp không chịu nổi, ba cô đành ngưng cười tiến đến ngăn mẹ cô lại: "Được rồi mình, đừng chụp nữa, con sắp không chịu nổi nữa rồi kìa."
"Biết rồi, xong rồi đây, chụp có mấy tấm hình thôi mà." Mẹ cô tươi cười rửa ảnh ra, chạy đến ghế rồi ngồi xuống, mở quyển sổ, bà cẩn thận từng li từng tí để tấm ảnh vừa rửa vào.
"Ten tèn, đẹp không? Tôi đây thức trắng một đêm để làm quyển sổ này đấy." Bà vui vẻ khoe thành tích ra, đưa quyển sổ vào tay hai cha con.
Ngắm nụ cười hạnh phúc của cô khi nhận bằng tốt nghiệp, hồi tưởng lại, chỉ qua mấy ngày thôi mà như qua mấy năm, thật hoài niệm những năm
tháng đi học.
Cô ở nhà có mấy ngày mà chán sắp mốc meo cả người lên rồi.
Nếu có Phi Phi ở đây thì tốt biết mấy, hai người có thể đi chơi cùng nhau.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại hơi trùng xuống, nhưng không muốn ba mẹ lo lắng, bên ngoài cô vẫn giữ bộ mặt tươi cười mà ngắm từng bức ảnh.
Những bức ảnh đều là quá trình lớn lên của cô, nhìn đã biết dụng tâm của người đã tỉ mỉ trang trí cuốn sổ.
"Ba mẹ, tối nay con đi họp lớp, chắc đêm muộn mới về được, ba mẹ ngủ sớm đi nhé, đừng đợi con."
"Ừm, chơi thả ga đi, năm xưa mẹ cũng như các con vậy, tốt nghiệp xong rồi họp lớp, cả lũ ăn chơi cả đêm mới chia tay, từ đấy cũng ít khi gặp lại nhau."
Hồi tưởng lại quá khứ đã qua, mẹ cô chìm trong dòng chảy hoài niệm, cả ba cô cũng không nhịn được mà nhớ lại khoảng thời gian đó, cả gia đình mỗi người đều có một kỷ niệm hồi đi học đáng nhớ...
"À mà tôi còn nhớ hồi ông đang học năm cuối thì có một cô bé cấp 2 cứ bám riết lấy ông từ khi đi học đến lúc đi về, nhỉ?"
"Bà nhớ lại chuyện đó làm gì?"
"Tại tôi thích, cô bé đó xinh xắn đáng yêu như vậy, sao ông không thích cô bé ấy, lại đi thích tôi được nhỉ?"