Cổ họng khô khốc mở nhẹ đôi mắt nặng nề trước mắt mờ ảo hiện ra một khuôn mặt ngày càng phóng to "Áaaa...."
Phốc!!!
Mạc Dụ Ngôn hoảng hốt sặc nước ho điên cuồng gương mặt đỏ bừng cô gắng kiềm chế run rẩy.
"Lãnh Thiên Hi, cô la đủ chưa?."
"Cô vừa làm gì?."
"Tôi muốn nghe cô bất tỉnh còn nói làm nhảm cái gì."
Hừ!
Lãnh Thiên Hi nhìn cơ thể mình bây giờ là một bộ đồ khác phong cách thường ngày hay mặc. Liếc sang căn phòng xa lạ trang hoàn kiểu cách, chắc nàng vẫn còn đang ở Diệp gia.
Mà Mạc Dụ Ngôn lúc này ngồi ở đây với nàng là tình huống gì?
Cố nhớ lại sự việc vừa xảy ra, cảm thấy cơ thể khó chịu rồi va vào ai đó không cẩn thận ngã xuống hồ bơi. Lúc sắp mất đi ý thức thì có ai đó xóc nàng ra khỏi nước, sau đó thì...hô hấp nhân tạo...???
Nghĩ đến đoạn này Lãnh Thiên Hi bổng dưng nổi hết da gà bệnh ưa sạch sẽ bắt đầu phát tác.
"Lúc tôi được đưa lên bờ là cô...hô hấp nhân tạo cho tôi?."
"Là một ông chú ria mép bụng bự nào đó." Mạc Dụ Ngôn khoé mắt tràn đầy ý cười.
"..."
Giờ phút này Lãnh Thiên Hi thật muốn thay một cái môi mới, nghĩ đến hình ảnh đó... chạy nhanh vào toilet nôn khan.
Mạc Dụ Ngôn theo sau nhẹ nhàng vén lấy tóc Lãnh Thiên Hi để không bị nôn dính vào, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng. Diễn rất trọn vai thiếu nữ ngây thơ không biết ngại miệng.
"Khó chịu ở đâu sao?." Âm giọng lúc này nhẹ nhàng thật sự rất dễ nghe.
Nếu hỏi âm thanh nào dễ nghe nhất chắc rất nhiều người sẽ chọn, đó là giọng của Mạc Dụ Ngôn. Lãnh Thiên Hi thầm nghĩ.
Lãnh Thiên Hi lắc đầu nhắm mắt điều tiết lại cảm giác muốn nôn, đi đến lấy bàn chải tẩy thật kỹ răng môi. Thật sự xót cho đôi môi đáng yêu bị chủ nhân bạo hành.
Nếu nói mình là người hô hấp nhân tạo cho cô ấy mà bị ghét bỏ thế này, chắc nàng sẽ đè hôn thêm vài cái nữa cho bỏ ghét. Đứng khoanh tay tựa cửa nhìn hàng loạt động tác của cô gái nhỏ. Tự cảm thấy mình thật vô sĩ.
"Tôi muốn về." Lãnh Thiên Hi với đôi môi sưng mọng đỏ lúc này thật sự là thách thức ý chí của Mạc Dụ Ngôn kiềm nén trêu trọc.
"Ân! trong tủ có một bộ trang phục mới." Mạc Dụ Ngôn cũng thu hồi nụ cười khi nãy.
Lãnh Thiên Hi cũng không nói gì nữa đến tủ quần áo thay đồ.
"Tôi đưa cô về." Mạc Dụ Ngôn đề nghị nhưng trong cách nói là không cho phép người khác từ chối.
"Ân." Lãnh Thiên Hi cũng không ỷ mạnh bây giờ cũng đã trễ cơ thể còn đang rất mệt về một mình thực sự không an toàn.
Lãnh Thiên Hi cũng không hiểu được mình với Mạc Dụ Ngôn là quan hệ gì. Bạn bè không phải đồng nghiệp càng không, chỉ là cơ thể và tinh thần đang rất mệt mỏi mà Mạc Dụ Ngôn lại là chỗ dựa khiến nàng yên tâm nhất.
Ở nước Ý xa lạ này nếu nàng thật sự ngất đi trước mặt Mạc Dụ Ngôn chắc cô ấy cũng không đem nàng đi bán.
Lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn vừa rồi Lãnh Thiên Hi cố gắng hết sức thay đồ nhấc cơ thể sắp ngã quỵ đi tìm Diệp Thư Hoa tạm biệt.
"Diệp tiểu thư hôm nay thật có lỗi, tôi sơ xuất làm ảnh hưởng tiệc vui của cô."
"Là do người bên tôi sơ xuất đụng trúng cô, may có Mạc tiểu thư nhanh mắt nhìn thấy. Cơ thể cô vẫn còn yếu vẫn là đêm nay ở lại Diệp gia hảo nghĩ ngơi."
"Tôi không sao cảm ơn Diệp tổng hôm nay đã tiếp đãi."
Lãnh Thiên Hi cũng không còn sức để nói nữa đôi chân như muốn nhũn ra, một vòng tay phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng hơi ấm cùng mùi hương dịu nhẹ dễ chịu vây lấy chóp mũi, vừa ấm vừa thơm làm nàng thật muốn ngủ.
"Chúng tôi về trước hẹn gặp lại Diệp tiểu thư." Mạc Dụ Ngôn nhanh chóng đưa cơ thể mềm nhũn trong tay ra xe trở về khách sạn.
Diệp Thư Hoa nhìn hai người thân mật tựa vào nhau cười nhạt quay đầu đi vào trong.
***
"Cô ở đâu?"
"Khách sạn X."
"Ừm, ngủ một lát đến nơi tôi sẽ gọi."
Từ lúc lên xe Lãnh Thiên Hi chính thức mất hết kiểm soát cơ thể phát sốt nóng bừng cùng đôi chân mày cau chặt khó chịu, thân thể hoàn toàn ỷ lại vào Mạc Dụ Ngôn.
Nhìn gương mặt đang ửng hồng tựa vào vai mình Mạc Dụ Ngôn dang tay ôm gọn cơ thể nhỏ nhắn vào lòng. Động tác tự nhiên cũng không có gì lúng túng, khớp đến nổi tài xế phía trước cũng phải cảm thán trong lòng. Không chỉ đàn ông mới là đối thủ của nhau.
Mạc Dụ Ngôn rất hưởng thụ hương thơm của người trong lòng, làn da trắng mịn mềm mại kết hợp với mùi hương như em bé từ cơ thể thật khiến người khác muốn trầm mê lạc lối.
Khoảng cách của hai người lúc này vô cùng thân mật, cảm giác lạ lẫm khi được Lãnh Thiên Hi ỷ lại khiến Mạc Dụ Ngôn sinh ra ý nghĩ thật muốn bảo vệ cô gái này.
Ngắm nhìn đường nét gương mặt kiên cường băng lãnh thường ngày giờ phút này chẳng khác nào con mèo nhỏ.
Mạc Dụ Ngôn lướt nhẹ ngón tay trỏ từ trán xuống sóng mũi thon gọn, chậm chậm vuốt ve gương mặt mềm mại. Cảm xúc từ ngón tay truyền tới nóng rực nhịp tim cũng theo từng chuyển động mà gia tăng nhịp đập. Chạm khẽ vào môi...
Giật mình với cảm xúc vừa rồi cảm giác như dòng điện vẫn đang chạy trong từng tế bào, nhịp tim đập loạn giờ phút này như nhắc nhỡ mọi thứ đang là hiện thực không phải mơ.
Nhớ lại khoảng thời gian khi mới gặp nhau, lần đầu nhìn thấy cô gái này trong lòng có cảm giác thân thuộc khó tả.
Không phải vì tình yêu sét đánh hay lần đầu gặp đã yêu mà nhân gian hay gọi. Chỉ là nàng thật sự rất giống với một người, người mà Mạc Dụ Ngôn không thể quên được.
Mạc Dụ Ngôn không định hình được cảm xúc của mình với Lãnh Thiên Hi là gì nhưng có một điều bản thân chắc chắn là mỗi lần ở bên cô gái này có cảm giác rất dễ chịu nhưng cũng có cảm giác rất đau lòng.
Vén những sợi tóc vương trên gương mặt mịn màng, đưa tay xoa nhẹ thái dương của Lãnh Thiên Hi giúp nàng dễ chịu hơn, động tác ôn nhu dịu dàng.
Trên con đường về đầy đủ sắc màu của nước Ý, có một người vô tình ngủ say không biết một người ngỗn ngang với biết bao suy nghĩ.
"Thiên Hi, đến nơi rồi."
"Ân." dụi mắt âm lượng mềm nhũn như một con cún nhỏ.