Mục Tinh Thần há mồm muốn phản bác việc Thẩm Ngộ Thành tự xưng là chồng cậu, nhưng cậu bị sờ đến là thoải mái, mở miệng ra liền không kiềm chế được tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Ừm..." Vẫn còn muốn giãy giụa: "Thả, buông ra..."
Thẩm Ngộ Thành dùng sức lực không cho phép chống cự đè Mục Tinh Thần, khuôn mặt tuấn tú vùi vào cần cổ non mịn đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Hắn há mồm ngậm lấy một miếng thịt mềm tinh tế liếm cắn gặm mút, để lại dấu ấn thuộc về riêng mình trên vùng da kia rồi mới di chuyển trận địa tiếp tục liếm mút.
Động tác liếm mút của hắn không mạnh, cực kỳ có kỹ xảo lại còn sắc tình, Mục Tinh Thần mới được ăn mặn tối hôm qua căn bản không chịu nổi trêu chọc như vậy. Cậu rên rỉ vươn tay nắm lấy mái tóc chải vuốt cẩn thận của Thẩm Ngộ Thành, giọng điệu vừa quyến rũ vừa thuần khiết: "Thẩm, Thẩm Ngộ Thành, đừng, đừng như vậy..."
Cuối cùng Thẩm Ngộ Thành cắn nhẹ lên chiếc cổ trải rộng dấu hôn, ngẩng đầu ngậm môi của Mục Tinh Thần liếm liến, đôi mắt tăm tối: "Bé cưng, gọi chồng."
Vừa nói lời này, bàn tay ấm áp bên dưới đã dễ dàng cởi quần của Mục Tinh Thần ra, giải phóng cho côn thịt thanh tú đã phản ứng từ lâu, nắm chặt nhẹ nhàng tuốt, cười nói: "Bé cưng không muốn gọi chồng, vậy gọi chú cũng được."
Nháy mắt côn thịt bị nắm chặt, Mục Tinh Thần bỗng ngẩng đầu lên, ý thức sảng khoái lơ lửng, nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại nghe rõ lời của Thẩm Ngộ Thành, cũng hiểu được ý trong lời hắn nói, cả người lập tức nóng cháy như con tôm lớn bị luộc.
"Ừm... Tôi không... Không phải... Aaa..."
"Bé cưng rên thật dễ nghe." Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển, kéo khóa quần tay móc dương vật ra, dán lên dương vật của Mục Tinh Thần, bàn tay nắm chặt hai cây cùng di chuyển, hô hấp thoải mái dồn dập: "Bé cưng, gọi chồng nào."
"Không... A..."
Thẩm Ngộ Thành trừng phạt bằng cách quẹt qua mã mắt mẫn cảm của Mục Tinh Thần, cúi đầu cắn lên cái miệng đã dụ dỗ hắn thật lâu trên gương mặt non mềm, giọng nói chứa ý cười: "Không muốn gọi chồng thì gọi chú."
Mục Tinh Thần xấu hổ co ngón chân, bởi vì Thẩm Ngộ Thành cố gắng làm chậm động tác mà khoái cảm chợt giảm, ý thức bay bổng bồng bềnh cũng chầm chậm trở lại. Cậu đỏ mắt trừng người đàn ông đang đè bên trên, cứ như vậy đụng thẳng vào đôi mắt thâm thúy chứa đầy tình dục kia, Mục Tinh Thần như bị phỏng dời mắt đi.
Cậu quật cường giữ vững ranh giới cuối cùng của mình: "Không gọi!"
Thẩm Ngộ Thành bị phản ứng đáng yêu của cậu chọc cười, biết cậu da mặt mỏng cũng không đùa cậu nữa mà kéo tay cậu đang để một bên cùng an ủi hai cây côn thịt cứng rắn.
Rõ ràng tối hôm qua mới dùng cái mông nếm thử côn thịt của Thẩm Ngộ Thành, nhưng giờ phút này dùng tay chạm vào, Mục Tinh Thần vẫn bị nhiệt độ của dương vật làm kinh sợ. Cậu vô thức muốn rút tay về nhưng bị một bàn tay to vững vàng nắm chặt, chỉ có thể cùng di chuyển theo tiết tấu.
Khóe miệng Thẩm Ngộ Thành ngậm cười, kéo tay Mục Tinh Thần tăng tốc độ di chuyển, đồng thời cúi đầu ngậm miệng nhỏ đang rít gào rên rỉ vì bị kích thích, không vươn đầu lưỡi mà cứ ngậm lấy bờ môi liếm mút.
"Ừm..."
Mục Tinh Thần vừa được sờ rất dễ chịu vừa được hôn rất dễ chịu, nhưng dần dần cậu có hơi bất mãn với sự đụng chạm giữa môi mình, muốn càng nhiều hơn.
Thẩm Ngộ Thành cố ý cám dỗ trêu chọc cậu lập tức phát hiện manh mối, ngậm bờ môi mềm mềm mập mờ không rõ hỏi: "Bé cưng muốn gì nào?"
Muốn hôn mạnh bạo, muốn hôn lưỡi...
Mục Tinh Thần ở trạng thái tỉnh táo nói không nên lời, trong cổ phát ra âm thanh rầm rì tủi thân như thú nhỏ, rên rỉ khiến Thẩm Ngộ Thành càng cứng hơn, hắn vẫn cứ chịu đựng như thế, ngoại trừ ánh mắt nổi lên gió bão thì mặt ngoài không hề nhìn ra chút gì.
Thẩm Ngộ Thành vẫn như trước, tràn đầy sắc tình liếm mút môi Mục Tinh Thần, chỉ là hết lần này tới lần khác không vươn đầu lưỡi, ngay cả khi Mục Tinh Thần thật sự không nhịn được chủ động thò đầu lưỡi ra, hắn cũng cố né tránh ra sau. Vì thế mà nhận thêm ánh mắt ươn ướt bất mãn nhìn chằm chằm: "Bé cưng gọi đi, gọi chồng liền cho em."
Nỗi xấu hổ quấy phá làm Mục Tinh Thần không chịu mở miệng, thế là bàn tay tuốt côn thịt bên dưới cũng gần như ngừng lại, rõ ràng sắp leo tới đỉnh, giờ phút này lại dừng lại không rõ ràng như vậy. Ánh mắt gấp gáp của Mục Tinh Thần hiện lên một tầng hơi nước, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra lời cầu xin mềm nhũn: "Thẩm Ngộ Thành, cho em..."
Thẩm Ngộ Thành không hề bị lay động bởi sự nũng nịu của cậu, ngón tay đè lên hai cánh môi bị hôn đỏ, âm thanh khàn khàn: "Gọi chồng."
Mục Tinh Thần nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy giãy dụa, cậu không muốn gọi chồng, nhưng cậu... Thật sự khó chịu, rất muốn.
Chắc là nhìn ra xoắn xuýt của Mục Tinh Thần, Thẩm Ngộ Thành cười cười, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Bé cưng, làm cũng làm rồi còn sợ gọi chồng ư?"
Đúng, đúng vậy ha. Cũng có lý?
Quả nhiên Mục Tinh Thần bị mê hoặc, mơ mơ màng màng nghĩ đã làm nhiều lần rồi, gọi tiếng chồng cũng đâu có gì lớn đâu?
Thẩm Ngộ Thành nhìn ra cậu dao động, bàn tay rất có kỹ xảo di động trên hai cây côn thịt dính vào nhau, trong ánh mắt nổi đầy gió lốc, bên miệng vẫn ôn nhu gọi cậu: "Bé cưng."
Mục Tinh Thần bị đè trên bàn không nháy mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thành một lát, rốt cuộc dùng giọng thật nhỏ gọi cái xưng hô làm cậu xấu hổ không chịu được kia: "Chồng..."
Đệt.
Thật đòi mạng.
Thẩm Ngộ Thành mắng trong lòng một câu, thở hổn hển ngậm môi Mục Tinh Thần, đầu lưỡi bá đạo tiến vào khoang miệng ấm áp, dùng sức liếm cắn, không đợi Mục Tinh Thần khó kìm lòng nổi đáp lại, Thẩm Ngộ Thành liền hơi thối lui, dán vào lỗ tai cậu nói: "Bé cưng ngoan, chồng thương em."
Mục Tinh Thần còn chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời này, đã cảm giác cơ thể chợt nhẹ, một giây sau bàn tay cầm tay cậu an ủi dương vật cũng bị lấy ra.
Không làm sao?
Mục Tinh Thần mơ hồ nhìn trần nhà, hơi oan ức, cũng không chờ cảm giác tủi thân của cậu lan ra, côn thịt vừa bị lạnh nhạt chưa đến hai giây bỗng tiến vào một nơi ấm áp: "A... Thẩm..."
Thẩm Ngộ Thành đang blow cho cậu?!
Hương vị bên trong miệng không tanh như trong tưởng tượng, Thẩm Ngộ Thành nhẹ nhàng thở ra, nghe tiếng rít gào rên rỉ do thoải mái đến cực độ của bé cưng trên đỉnh đầu, vật cứng dưới hông âm ỉ phát đau.
Yêu tinh!
Thẩm Ngộ Thành bất đắc dĩ trước phản ứng kịch liệt của chính mình, bàn tay giữ chân Mục Tinh Thần, lè lưỡi liếm một cái lên quy đầu nóng hổi trong miệng. Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, căn bản không có kỹ xảo gì có thể nói, chỉ theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm mút, muốn làm bé cưng dễ chịu.
Kích thích mãnh liệt mang tới khoái cảm và đau đớn rất nhỏ vì va vào răng khiến Mục Tinh Thần như bay trên mây, cuối cùng chờ đến khi cậu xác nhận rằng Thẩm Ngộ Thành đang blowjob cho cậu, khoái cảm mãnh liệt đáng sợ giống như thủy triều điên cuồng ập tới, trong chớp mắt đưa cậu đến đỉnh dục vọng.
Mục Tinh Thần nắm chặt tóc Thẩm Ngộ Thành, há miệng vươn đầu lưỡi thoải mái rên rỉ không ngừng, thậm chí còn vô thức vừa gọi chồng vừa gọi tên Thẩm Ngộ Thành, gọi khiến Thẩm Ngộ Thành hận không thể lập tức nâng thương xông vào lỗ thịt hơi sưng kia.
"A! Sắp bắn..."
Nghe thế, Thẩm Ngộ Thành cố gắng thu răng, đầu lưỡi đặt trên mã mắt của côn thịt, dùng sức hút khẽ.
"A...!"
Mục Tinh Thần thét ra tiếng, nắm tóc Thẩm Ngộ Thành ưỡn eo bắn ra từng tia tinh dịch.
Vị tinh dịch không phải quá tốt, Thẩm Ngộ Thành chê một giây rồi bắt đắc dĩ mặc kệ, chờ kết thúc xuất tinh hắn mới vội rút tờ khăn giấy rồi nhả tinh dịch trong miệng ra, ôm bé cưng còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào vào trong ngực, liếm liếm đầu lưỡi Mục Tinh Thần, giọng điệu khàn khàn nói: "Bé cưng cũng dùng miệng hút ra giúp chồng được không?"
Mục Tinh Thần chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn ngũ quan hoàn mỹ không thể bắt bẻ của Thẩm Ngộ Thành, nghĩ đến người đầy quý khí này hồi nãy vừa ngồi xổm giữa chân blowjob cho mình, trái tim bỗng đập loạn nhịp.
Thẩm Ngộ Thành sao có thể bỏ qua biến hóa rất nhỏ trong mắt cậu, hắn ôm người nhếch môi, ngón tay ám chỉ tiến vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Mục Tinh Thần, bắt chước động tác ra vào, thở dài: "Bé cưng, tôi không nhịn được."
Mặt Mục Tinh Thần đỏ như sắp nhỏ máu, ánh mắt quét qua mái tóc rối bời của Thẩm Ngộ Thành, nghĩ đến đó là kiệt tác của mình, vừa chột dạ vừa hơi... động lòng.
Có lẽ do vừa rồi Thẩm Ngộ Thành bỏ qua thân phận mà blow cho cậu, trong đầu Mục Tinh Thần bối rối nhưng không có ý định từ chối, chỉ là...
Cậu cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không dùng miệng không? Tôi dùng tay giúp anh."
Thẩm Ngộ Thành nhìn cậu, không từ chối: "Được."
Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt nắm chặt dương vật nóng hổi của Thẩm Ngộ Thành, cảm giác nháy mắt mình nắm lấy côn thịt nóng bỏng cứng ngắc kia còn nhảy lên, xấu hổ vùi đầu vào vai Thẩm Ngộ Thành.
Côn thịt trong tay quá thô quá lớn, một tay không cách nào nắm chặt, cậu đành phải dùng cả hai tay cẩn thận di động.
Sức lực mềm nhẹ không nóng không lạnh đối với Thẩm Ngộ Thành mà nói không đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với bé cưng trong ngực vừa phá thân không lâu mà nói đã là khó có được. Thẩm Ngộ Thành ôm cậu, bàn tay xoa nắn hai cánh mông thịt đầy đặn, kiên nhẫn dẫn dắt: "Bé cưng động tác nhanh một chút."
Mục Tinh Thần đỏ mặt tăng tốc độ.
Dùng tay thư giải cho Thẩm Ngộ Thành gần mươi lăm phút, vật cứng trong tay không hề có ý định muốn bắn, tay Mục Tinh Thần tê rồi, ngẩng đầu oan ức nhìn Thẩm Ngộ Thành, phát ra tiếng lên án mềm nhũn: "Sao anh còn không bắn!"
Hơi thở Thẩm Ngộ Thành hơi ngừng lại, gắng sức kiềm chế xúc động đặt người dưới thân hung ác chịch: "Chưa đủ."
Vừa dứt lời thì thấy bé cưng trong ngực chăm chú mím môi, dường như là sợ phải dùng miệng, Thẩm Ngộ Thành cười ra tiếng, không làm khó cậu: "Bé cưng dùng chân giúp tôi một chút nhé?"
Mục Tinh Thần chỉ do dự mấy giây rồi đồng ý, dù gì mông cũng bị chịch rồi, dùng chân cũng không sao!
Có được sự đồng ý từ Mục Tinh Thần, Thẩm Ngộ Thành cũng nhẹ nhàng thở phào, dùng tay vỗ một cái lên mông thịt no đủ, giọng nói khàn khàn: "Nằm sấp xuống bàn đi, chồng chơi em từ phía sau."
Mục Tinh Thần xấu hổ giận dữ kháng nghị: "Là giúp anh, không phải chịch tôi!" Nói xong nghiêng đầu cắn một cái vào cổ Thẩm Ngộ Thành.
Thẩm Ngộ Thành cười: "Ừ, là giúp tôi, không phải chơi bé cưng của tôi."
Mục Tinh Thần hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng xuống khỏi người Thẩm Ngộ Thành, chậm rãi ghé lên mặt bàn lạnh buốt, vểnh mông làm thắt lưng võng xuống một độ cong nhìn rất đẹp, cậu vừa nằm sấp xong thì sau lưng có một cơ thể ấm áp rất có cảm giác áp bách dán lên, mùi hương thuộc về Thẩm Ngộ Thành xông vào mũi khiến cơ thể Mục Tinh Thần run lên, dục vọng lại loáng thoáng ngẩng đầu.
"Bé cưng, chồng muốn chịch vào."
"Anh không muốn... a..."
Dương vật nóng hổi dán vào bắp đùi giữa hai chân, hai bên mông thịt tròn trịa cũng bị bàn tay bóp chặt, sau lưng vang lên tiếng Thẩm Ngộ Thành sảng khoái thở dài: "Bé cưng kẹp chặt chút, chồng bắt đầu chơi em đây."
"Không phải chơi... Ưm a..." Phần còn lại bởi vì động tác va chạm mãnh liệt của Thẩm Ngộ Thành phá tan thành mảnh nhỏ, rõ ràng không bị cắm vào mông, Mục Tinh Thần vẫn cảm nhận được khoái cảm như cũ, côn thịt phía trước chưa từng được an ủi cũng hoàn toàn ngẩng đầu.
Thẩm Ngộ Thành nắm mông Mục Tinh Thần chịch đỏ mắt, hầu kết không chịu không chế điên cuồng chuyển động, suy nghĩ muốn chơi hỏng người ta không đúng lúc xông ra.
Mục Tinh Thần vểnh mông nằm sấp trên bàn căn bản không biết Thẩm Ngộ Thành đang đè nén cái gì, cậu chỉ biết động tác của cầm thú càng ngày càng hung ác, va chạm làm cái bàn phát ra tiếng cọt kẹt, Mục Tinh Thần sợ bị người khác phát hiện đỏ mặt kháng nghị: "Không, không muốn mạnh như vậy."
Thẩm Ngộ Thành không để ý tới, bàn tay vỗ mông thịt, nhìn chằm chằm mông thịt nhấc lên từng đợt sóng thịt mà nuốt một ngụm nước bọt: "Bé cưng ngoan, gọi chồng rồi tôi sẽ nhẹ chút."
"Hạ lưu!" Mục Tinh Thần nhỏ giọng mắng hắn, nhưng hiện tại quả thật khó có thể chịu đựng động tác dữ dội như thế, đành mềm nhũn kêu lên: "Chồng..."
Đổi lấy va chạm càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Ngộ Thành đè Mục Tinh Thần hung hăng chịch bắp chân mềm mại kia, động tác vội vàng thô bạo đẩy quần áo sáng nay mình tự tay mặc vào lên đến cổ, đầu lưỡi sốt ruột liếm lên tấm lưng đã che kín vết đỏ từ lâu, để lại dấu vết mới trên đó.
Trong lúc đó Mục Tinh Thần lại bị Thẩm Ngộ Thành chơi bắn một lần, nhưng người đàn ông phía sau vẫn không hề có ý định muốn bắn, chân Mục Tinh Thần bị mài đau khóc lóc cầu xin tha thứ: "Á... Đau, chân đau."
Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển: "Bé cưng ngoan, chồng bắn cho em ngay đây."
Câu này Mục Tinh Thần đã nghe ít nhất ba lần, cậu đau không chịu được, kêu khóc: "Chân đau... Chô... Chồng..."
Thẩm Ngộ Thành bị âm thanh mềm mại cùng với tiếng khóc nức nở gọi chồng khiến hơi thở càng thêm bất ổn, đè người hung hăng va chạm, cắn vành tai mẫn cảm nhất của Mục Tinh Thần, thở hổn hển dỗ dành: "Sau này ngày nào bé cưng cũng cho chồng chịch, chồng liền bắn cho bé cưng có được không?"
Mục Tinh Thần bị đau đớn dày vò chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi màn ân ái khiến cậu đau đớn này, nghe thấy Thẩm Ngộ Thành muốn bắn, liên tục gật đầu đồng ý: "Được!"
Thẩm Ngộ Thành không buông tha cậu, muốn cậu chính miệng nói: "Được cái gì?"
Ô ô ô, cầm thú!
"Mỗi, mỗi ngày đều cho chồng chịch... áaa..."
Vừa dứt lời, Thẩm Ngộ Thành liền điên cuồng chuyển động thắt lưng thúc vào mấy chục lần, cuối cùng ấn giữa hai chân Mục Tinh Thần, bắn tinh dịch nồng đậm vào, bởi vì chính miệng bé cưng trong ngực hứa hẹn mà thể xác và tinh thần đều sướng phát điên.