Nhìn một màn như vậy cô thấy thật buồn cười. Cô nhìn anh, bình tĩnh không xao động, chào hỏi anh rồi xoay người rời đi. Nhưng cô không sao đi nổi, thật sự cô không sao khống chế nổi cơn giận của mình. Tại sao anh có thể như vậy, cô còn đang mang trong bụng đứa con của anh đây, vì anh mà cô từ chối một người tốt như Lý Sấm nữa chứ...
Nhưng tại sao anh lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy, một chút cũng không nghĩ tới cô, lại còn cùng một cô gái khác đi dạo trong gian hàng đồ dùng hàng ngày nữa! Vừa nói vừa cười, tràn đầy cưng chiều!
Rốt cục cô không nhịn được, nhìn anh nước mắt tuôn trào lăn xuống! Trong tròng mắt ẩm ướt tràn đầy oán hận đối với anh, đau đớn hận không được giết được anh!
Cô khóc, tại sao cô lại khóc?
Tưởng Vũ Hàng lo lắng hất cánh tay đang treo trên cổ tay mình ra, vọt tới bên cạnh Quan Tĩnh: Tĩnh Tĩnh, em làm sao vậy? Có phải chỗ nào bị đau hay không, để anh lập tức đưa em đi bệnh viện!
Anh giữ lấy hai cánh tay cô, kiểm tra cả người cô một lượt từ trên xuống dưới!
... Anh buông tôi ra, bỏ tay anh ra, tay của anh rất bẩn! Buông tôi ra! Quan Tĩnh nặng nề hít sâu một hơi, sau nổi điên lên kêu lớn. Hai tay cô ra sức đánh anh, hai quả đấm đánh vào trên đầu anh, trên mặt trên ngực, nhiều nhất là vào mặt. Rất nhanh mặt Tưởng Vũ Hàng đã bị đỏ bên trái, sưng bên phải thành một cục!
Những quả đấm giống như quả chùy nhỏ không ngừng rơi xuống, làm cho Tưởng Vũ Hàng thật sự không sao chống đỡ được. Nhưng anh thật sự không sợ đau, chủ yếu là anh sợ cô sẽ làm bị thương tới mình. Tĩnh Tĩnh, em đừng nóng giận, sao vậy?
Anh tóm được hai tay của cô, khống chế cô ở trong ngực của mình!
Tiếng la khóc của Quan Tĩnh rất thê thảm, rất nhanh chóng đã làm cho khách hàng nơi này tụ tập lại vây xem. Ơ! Chẳng phải đây là Quan Tĩnh tiểu thư lâu nay không có lộ diện sao? Thì ra là hiện tại cô đang mang thai, cho nên mới không thấy cô xuất hiện!
Không lâu sau nhân viên làm việc trong siêu thị chạy tới. Bọn họ nghĩ trước hết ngăn cản người đang điên cuồng nóng nảy kia lại đã. Nhưng người bị đánh lại tức giận quát lại họ: Các người không được phép đụng vào cô ấy, nếu như cửa hàng có bị đổ vỡ cái gì tôi sẽ bồi thường!
Giọng nói nghiêm nghị đó khiến nhân viên làm việc cũng lui sang một bên, từng người một đều có cảm giác khó hiểu!
Mà cô gái mà Tưởng Vũ Hàng đưa tới mua đồ còn nhìn về phía đám kia người đang vây quanh kia le lưỡi một cái: Thế nào? Có phải các người cũng muốn bị đánh hay không? Hay ho gì mà vây quanh lại ở chỗ này? Cẩn thận ví tiền của các người sẽ bị đánh cắp đấy nhé...
Vừa nghe nói như thế, cả đám người trước sau sờ lại túi áo của mình! Dĩ nhiên cũng có mấy người nhanh chóng rút lui khỏi đám người đó đi ra ngoài!
Chỉ trong chốc lát đã có người hô: Oa, ví tiền của tôi bị mất rồi, sao ở ngay phía dưới camera cũng có người dám trộm đồ vậy...
Có người bị mất tiền, mọi người đang vây xung quanh để xem liền khẩn trương giải tán khỏi nơi này!
Tất cả đều là do sự tò mò mà tự gây ra họa, thật đáng đời! Cô gái bĩu môi, áp nửa người trên lên xe hàng, tiếp tục nhìn người phụ nữ có thai đang đánh người đàn ông, người anh họ của cô một cách rất nhàn nhã!
Hì hì, xem ra lúc này anh họ của cô còn căng thẳng hơn cả người phụ nữ có thai kia. Nhất định người phụ nữ đó sẽ là chị dâu tương lai của cô rồi! Còn trong bụng dĩ nhiên phải là cháu của cô. A ha, cô sẽ mau chóng được lên cấp thành tiểu cô cô rồi!
Anh buông tôi ra, buông tôi ra! Quan Tĩnh ra sức hét lên, cố gắng thoát khỏi cái ôm của anh!
Nhìn thấy tâm tình của cô kích động như thế, Tưởng Vũ Hàng không thể không buông cô ra: Tĩnh Tĩnh, em đừng nóng giận, em muốn đánh thì hãy đánh anh đi!
Hu hu...” Quan Tĩnh đã hoàn toàn không để ý tới hình tượngcủa mình nữa, cô òa lên khóc nức nở, khóc đến mức thật là khó coi, cặp mắt, lỗ mũi đều đỏ, thậm chí còn chảy cả nước mũi nữa. Quả thật đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của cô. Nhưng anh lại không hề cảm thấy khó coi chút nào, ngược lại, anh thấy cô rất... đáng yêu!
Có lẽ là do đánh anh nên hai tay cô đã bị đau, Quan Tĩnh cầm túi muối tinh và túi gà sạch vừa mới mua đập luôn vào đầu anh.
Chỉ thấy mấy chiếc túi nặng nề đập vào trên trán anh, sau đó rơi xuống trên mặt đất!
Tưởng Vũ Hàng từ khi trưởng thành đến giờ dường như chưa từng bao giờ bị mất mặt như vậy! Nhưng quả thật anh cũng không hề tức giận, mà chỉ lo lắng sợ chọc tức đến cô! Tĩnh Tĩnh...”
Đừng gọi tôi, Tưởng Vũ Hàng tôi thật sự, thật sự rất hận anh. Tôi mang thai cục cưng cho anh, anh có biết hay không hả? Vậy mà anh lại còn tàn nhẫn độc ác như vậy, đã không đến thăm người ta, hiện giờ lại còn cùng cô gái khác ở chung một chỗ! Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy chứ? Nếu như anh thật sự không thích tôi, ban đầu tại sao còn dây dưa với tôi, mà còn dây dưa suốt hơn ba năm! Tôi đã cho anh thời gian ba năm tốt đẹp nhất, xinh đẹp nhất, quan trọng nhất của mình, nhưng anh lại không chút quý trọng ...
Thật xin lỗi! Nhìn cô khóc thút thít khổ sở, Tưởng Vũ Hàng muốn giết chết mình lần thứ n!
Cuối cùng, sau khi đập chính xác bọc bánh bao vào trên đầu anh, cô gào thét nói: Tôi thật sự không muốn nhận lời xin lỗi của anh... Đồ khốn kiếp ...
Ánh mắt Quan Tĩnh đầy tuyệt vọng, lại quét nhìn vào cô gái đứng ở sau lưng Tưởng Vũ Hàng, hít mũi một cái xoay người định đi!
Cô gái này thật trẻ tuổi, tất cả đàn ông đều luôn ham thích sự mới mẻ, ham thích tuổi trẻ!
Ha ha, e rằng trong mắt của Tưởng Vũ Hàng cô đã quá già rồi!
Cô gái đứng ở cách đó không xa, nhận thấy rằng mình đã tạo ra hiểu lầm, vội vàng tiến lên giải thích. Chị...
Tôi không phải là chị của cô, tôi không có em gái! Quan Tĩnh lạnh lùng bỏ lại một câu nói, xoay người rời đi!
Tưởng Vũ Hàng vội đuổi theo sát!
Đang quay lưng về phía anh, Quan Tĩnh vừa nghe thấy tiếng anh vội lớn tiếng uy hiếp: Tưởng Vũ Hàng, anh đừng có tới đây, nếu không, con của tôi mà bị làm sao, nhất định tôi sẽ tính toán với anh!
Tĩnh Tĩnh, em nghe anh nói, anh không làm loạn với những phụ nữ khác, đây là em gái họ của anh...
Tôi không muốn nghe thấy giọng của anh nữa, anh tránh xa tôi một chút, xa một chút ... Quan Tĩnh cố sức hô to, giơ chân lên định chạy! Tưởng Vũ Hàng thật không dám manh động, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp với cô! Anh sẽ không đi theo em nữa, em đừng nóng giận, có được không!
Chính Quan Tĩnh cũng không hiểu mình ra sao nữa, rõ ràng là yêu cầu của cô, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, cô lại thấy rất buồn chán!
Cô giận anh, cũng là giận chính mình, cô không mua gì nữa rời khỏi siêu thị đầy giận dữ!
Dĩ nhiên Tưởng Vũ Hàng không yên lòng với cô, anh đi ở phía sau, cách cô thật xa.
Tiên sinh, vừa rồi vị tiểu thư kia đã làm hỏng... người nhân viên làm việc vội vàng ngăn Tưởng Vũ Hàng lại, yêu cầu anh bồi thường!
Tưởng Vũ Hàng tức giận nhìn chằm chằm chặn vào đang người chặn mình lại, móc từ trong ví ra một chục tờ tiền giấy một trăm đồng màu hồng, ném vào trong ngực anh ta. Ngần này đủ chưa ...
Nhân viên làm việc bị anh đập làm cho hôn mê, gật đầu liên tục. Đủ rồi, đủ rồi!
Tưởng Vũ Hàng không rảnh để phản ứng với vẻ mặt ngu ngốc của anh ta, nhanh chóng đuổi theo Quan Tĩnh!
Nhân viên làm việc cầm tập tiền mặt, cười rất hưng phấn. Thật ra thì không đến nỗi nhiều như vậy, chỉ cần bỏ ra trăm đồng là đã có thể xử lý xong rồi, số còn thừa lại chẳng phải sẽ thuộc về anh ta hay sao...
Này, anh đừng có nghĩ mình được nhiều như vậy nhé, số tiền này là của tôi! Cô em họ của Tưởng Vũ Hàng vội vã đoạt tiền trở lại, ánh mắt đỏ lên. Anh họ cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Đối với mình thì keo kiệt như thế, một ngày chỉ cho cô 50 đồng tiền sinh hoạt phí, vạy mà lại vô duyên vô cớ cho người khác nhiều tiền như vậy... Đầu óc của anh mình chắc là bị loạn mất rồi!