Vừa đánh trái bóng Như Y thảy qua, Hoắc Doãn Văn không cách nào khống chế đưa mắt ngắm nhìn Nhan Như Y. Ánh mắt của Doãn Văn di động từ cái cổ trắng ngần thon thả, cho đến đôi cánh tay nõn nà, bụng nhỏ ngực tròn, rồi dần đi xuống đến đôi bắp chân rắn chắc suông dài. Mỗi chỗ trên cơ thể Như Y đều tràn đầy sức sống, khêu gợi đến mê người.
Hoắc Doãn Văn cố ép mình đưa ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt cô. Ánh mắt cả hai giao nhau trong giây lát, Nhan Như Y thoáng rung động, đáy lòng tê tê dại dại, cô lúng túng phá tan cảm giác ngượng ngập: “Đến đây đấu một ván đi, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu…”
"Cô bé, nếu anh thắng thì thế nào đây?
"Anh nói gì, dù sao đến lúc đó thua cũng không phải là em… Để tránh đến lúc đó anh thảm bại, quay ngược lại nói em khi dễ người khác. Anh muốn thưởng gì?” Nhan Như Y cười tràn đầy tự tin.
"Chỉ cần em không tính ăn đậu hủ… cái gì cũng có thể làm giải thưởng!” Hoắc Doãn Vân trêu chọc cô.
Gò má Như Y lập tức đỏ bừng: “Ái ui…, ai nói muốn anh chứ! Ừ, đến lúc thắng. . . . . ."
"Bằng không như vậy, nếu như em thắng, anh liền đồng ý thưởng em một yêu cầu, nếu như anh thắng, em sẽ thỏa mãn một yêu cầu của anh!" Doãn Văn chợt đưa ra ý kiến.
"Yêu cầu này không có giới hạn sao, chắc không bao gồm ‘ em cầu hôn với anh’ chứ!" Cô chun mũi làm mặt xấu, đùa giỡn!
Hoắc Doãn Văn cau mày lại, nhăn nhăn trán, tràn đầy tiếc nuối: "Làm sao em biết đó là mục đích của anh? Ai, bị phát hiện rồi!”
Cả hai cùng bật cười, sóng vai nhau chơi vài trận bóng bàn. Như Y quả nhiên chơi bóng bàn cũng khá, làm cho Hoắc Doãn Văn thoạt đầu đối phó khá khó khăn. Hoắc Doãn Văn ngay lập tức tập trung tinh thần thảy bóng, trở tay cài bóng, gia tăng lực tay, làm Nhan Như Y từ thắng đến thua.
Tinh thần Hoắc Doãn Văn lên tới trời, Nhan Như Y cuối cùng quá đà, trượt ngã. Đồng thời cũng tuyên bố, năm ván, Hoắc Doãn Văn thắng ba. Nhan Như Y giận không thèm đứng lên, thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi. Đáng ghét! Cô thế mà đánh bóng bàn thua. Hơn nữa còn bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy, không chừa mảnh giáp! Cô cũng thừa biết hai ván thắng là do Hoắc Doãn Văn đã nhường! Quá mất mặt rồi!
"Em lau mồ hôi đi…” Hoắc Doãn Văn vui vẻ, đồng thời đưa một cái khăn lông màu trắng, tới trước mặt Như Y.
Nhan Như Y nhận lấy khăn lông, giống như không quen biết anh, tỉ mỉ, từ trên xuống dưới, quan sát anh lần nữa. Hoắc Doãn Văn cũng thoải mái để Như Y ngắm trái nghía phải. Chỉ là, trước ánh mắt của Như Y, Doãn Văn từ từ cảm thấy có chút không thoải mái, nhất là vóc người của cô trở nên vô cùng hấp dẫn.
Dưới làn áo mỏng bị mồ hôi thấm ướt, bộ ngực Như Y trở nên trong suốt, phập phồng. Theo hơi thở dồn dập, bộ ngực đầy đặn cũng dập dìu lên xuống. Nhìn đến đây, Hoắc Doãn Văn miệng đắng lưỡi khô, vội mở chai nước suối, tu một hơi.
"Thỏa mãn chưa?” Tận lực điều chỉnh hơi thở và cảm giác bất thường, Hoắc Doãn Vân nheo mắt nhìn Như Y.