Bên này Nhan Như Y đang trả lời cảnh sát nên không có chú ý tới.
Hoắc Doãn Văn đúng nhìn cô một lúc sau đó mới lên xe rời đi.
“Đi thôi” anh nói với tài xế, mặc dù anh mới 28 tuổi nhưng giọng nói trầm ổn của anh lại mang một loại khí thế bức người. Trong buổi tối mát lạnh, loại khí thế này lan sang mọi người xung quanh.
Nhanh Như Y đứng bên cạnh xe vội vàng muốn đưa trả tiền cho người đàn ông kia.
Nhưng đèn xe sáng lên, chiếc Mercedes rất nhanh liền rời đi.
Được rồi, bây giờ đang là lúc cần dùng tiền, tiền này cứ để trả sau cũng được vậy. Cô đã có số điện thoại của anh ta mai sau sẽ không sợ không tìm được anh ta.
Nhanh Như Y lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng quay lại phòng, bên này tình huống tương đối phức tạp.
Từ Nhất Minh bị thương rất nghiêm trọng, xương chân trái bị gãy, xương sườn ở bụng bị gãy ba cái, trong ngực có máu tụ nghiêm trọng hơn là xương sọ bị nứt. Sau một ngày phẫu thuật còn đang hôn mê. Cha mẹ Từ Nhất Minh cả đêm ngồi xe lửa, sáng ngày thứ hai liền có mặt tại bệnh viện. Cách một lớp kính thủy tinh nhìn con trai đang nằm bên giường bệnh không hề nhúc nhích mà khóc không thành tiếng. Nhất là mẹ Từ, hai chân bà mềm nhũn không khống chế được mà ngã xuống trên hành lang bệnh viện.
“Bác Từ, Nhất Minh sẽ không có chuyện gì đâu, bác đừng lo lắng, phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, cháu nghĩ ông trời sẽ phù hộ cho Nhất Minh bình an vô sự qua khỏi” Nhan Như Y đỡ lấy thân thể của bác gái an ủi nói.
Mẹ Từ chợt trở lên rất là thô lỗ, đẩy bạn gái của con trai mình ra, trong mắt bà đầy hận ý nói: “Cút ngay, cô là cái đồ sao chổi. Đều tại cô, tại cô làm hại con tôi ra nông nỗi này, tại cô quyến rũ con trai tôi để nó không trở về nhà. Nếu nó mà trở về nhà làm việc thì sao có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Đều lại cô, đồ con gái đê tiện này, mới bé tí tuổi đầu mà không biết giữ mình trong sạch, còn chưa học xong đại học mà đã có bạn trai, cô quyến rũ con tôi, phi, cô cút đi cho tôi, cô dùng thân phận gì mà đòi nói chuyện với tôi. Cút --”
Bất thình lình bị mắng nên trong nháy mắt sắc mặt Nhan Như Y trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha mẹ của Nhất Minh, mặc dù cô cũng đã dự đoán được bọ6n họ không thích mình nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ chửi mắng cô không những vậy mà còn chửi cô những lời rất khó nghe. Mắc kệ sự việc có như thế này, cô cũng nhất quyết canh giữ trong bệnh việc suốt một buổi tối.
Trong hành lang bệnh viện truyền đến một trận ầm ỹ như vậy, có vài y tá đi về phía bọn họ.
Nhan Như Y xấu hổ vô cùng cô thấp giọng khuyên nhủ ba mẹ Từ Nhất Minh: “Bác Từ, rất xin lỗi, cháu còn có chút việc bận xin đi trước. Nếu như có chuyện gì xin hãy liên lạc với cháu vào số này!”
Cô viết số điện thoại của mình lên tờ giấy rồi đưa cho cha mẹ Từ.
Xong xuôi cô quay người chạy nhanh vào trong thang máy. Cô không thể đối diện với các y tá trong đây, sự việc ngày hôm nay họ đã chứng kiến hết thảy, cô làm sao dám đối mặt với bọn họ đây.
Nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, nước mắt kèm theo nỗi uất ức của cô thi nhau rơi xuống như đê vơ. Đây không chỉ là niềm uất ức mà nó còn là nỗi hổ thẹn của cô với cha mẹ của mình.y
Mặc dù nhà cô nghèo nhưng cha mẹ cô cũng có ăn có học đàng khoàng. Sau khi tốt nghiệp họ tình nguyện đến vùng hẻo lánh dạy học, bọn họ cả đời làm người đoan chính không hề kiêu ngạo cũng không tự ti. Cha mẹ vẫn thường hay dạy dỗ cô, dù có nghèo thì cũng phải có khí phách , dù có đi tới đâu cũng không được chịu thua người khác. Sống là phải kiêu ngạo.