Đã hai tháng ba tuần kể từ ngày cô trở về Trung Quốc, hắn đã rời đi hơn một tuần rồi....nằm trên giường, cô thấy thật cô đơn thế nhưng không thể từ bỏ.
Bỗng nhiên cô có một suy nghĩ, chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ trở lại, hay là....4 năm qua chỉ là một giấc mơ?
Tử Lạc ngồi dậy, nhìn mình trong gương phát hiện hai mắt quầng thâm đen kịt, môi thì nhợt nhạt, bọng mắt sưng to!
Thật là....cũng đâu phải là chia tay, hà cớ gì ra nông nỗi này!
Điện thoại trên giường vang lên bài hát mà cô thích nhất, vô tình là một bài hát buồn, cô cứ như vậy ngẩn ngơ nghe mà quên mất, đến khi người kia gọi lần thứ hai.
Tiểu Lạc, là mình, cậu có ổn không, mấy ngày nay mình bận quá không gọi điện cho cậu được!
Là Kathyrn, Tử Lạc có chút giương lên nụ cười yếu ớt trên môi, nếu Kathyrn có ở đây có lẽ cô cũng sẽ có động lực hơn.
À....tớ vẫn bình thường thôi!
Cô thở hắt ra, bình thường sao, cô sắp tuyệt vọng đến chết rồi đây!
Nhưng Kathyrn chắc hẳn đang ở cùng cha mẹ của cậu ấy, tâm trạng cũng có vẻ tốt, mình không nên làm ảnh hưởng đến cô ấy.
Thế cậu đang ở Sing à?
Mày đẹp khẽ nhíu, sao lại hỏi vậy?
Singapore? Tại sao tớ lại phải ở đó?
Kathyrn bất ngờ đến không thốt nên lời, Tử Lạc có một dự cảm....nguyên nhân của câu hỏi đó có lẽ liên quan đến việc biến mất của Vương Thần!
Cậu....cậu chia tay Vương Thần à?
Giọng nói Kathyrn có chút gấp rút làm nhịp đập trái tim Tử Lạc run nhanh hơn.
Không....không....
Trời ạ, cậu không biết chuyện gì sao? Anh ta không nói cho cậu sao?
Bàn tay Tử Lạc chảy mồ hôi, cô nắm chặt gấu váy, hai mắt căng thẳng đến tột độ.
Là chuyện gì....lại khiến cô lo lắng như vậy....
Anh ta....sắp thực hiện một cuộc phẫu thuật về não, nghe nói có một khối u đã lâu năm, không phải nguy hiểm lắm nhưng....
Bịch!
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất, vang trong căn phòng là âm thanh lo lắng của Kathyrn, hai tay Tử Lạc run run, lệ lại từng giọt nhỏ xuống.
Chân muốn đứng lên nhưng lại bần bật run chẳng cách nào đứng vững.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như lúc này, người mình yêu sắp thực hiện một cuộc đại phẫu thuật mà ở đây, chân mình còn chẳng thể đứng lên.
Âm thanh nấc lên nghẹn ngào, tại sao lại làm vậy?
Giấu cô sao? Tại sao chứ?
Âm thanh Kathyrn ngừng lại, một tin nhắn thoại gửi đến, Tử Lạc chạm lên màn hình lập tức phát ra âm thanh.
Tử Lạc, anh ta đang nằm bệnh viện A ở Singapore, tớ sẽ đặt giúp cậu một chiếc vé vào trưa nay, bố tớ nói ngày mai lúc 2 giờ chiều sẽ bắt đầu phẫu thuật. Cố lên! Tớ luôn ủng hộ cậu!
Tử Lạc nghe giọng nói ấm áp của cô bạn mình, cảm giác mình thật ngu xuẩn, nếu lúc này còn chậm chạp thì mày không xứng đáng làm người yêu của Vương Thần nữa.
Cô cắn chặt môi, chỉ kịp thay một bộ đồ đơn giản, một chút tiền mặt sau đó liền gấp rút đến sân bay quốc tế....
---
Tối hôm đó, Tử Lạc đã có mặt ở Singapore, tình trạng sức khoẻ của cô đã tệ đến đỉnh điểm, cũng như bốn năm trước, khi cô vừa đặt chân đến Anh, cô đã ngất xỉu, bây giờ cũng vậy.
Chỉ là bốn năm trước là chạy trốn hắn....bốn năm sau là đi tìm hắn....
Đến lúc tỉnh lại đã là hơn một giờ trưa hôm sau, trên tay là kim tiêm truyền nước biển, cảm giác đói đến mức bụng như thủng mấy lỗ.
Nhưng còn có chuyện quan trọng hơn.
Cô giật hết các loại dây trên người mình xuống, trên người vẫn là bộ đồ lúc sáng.
Cô ơi cô đi đâu thế?
Là giọng tiếng Trung, Tử Lạc chẳng còn quay mặt lại nhìn, chỉ vội vàng muốn đi thế nhưng do thiếu máu lên não nên mắt tạm thời hơi tối còn chưa nhìn rõ mọi thứ.
Này cô!
Là giọng một bà lão, có vẻ có thiện ý.
Đây là bệnh viện gì?
Bệnh viện A, cô có ổn không, để bà đi kêu bác sĩ!
Tử Lạc mở mắt ra, lúc này đã nhìn rõ hơn, nhưng không nhìn thấy bà cụ lúc nãy, có lẽ đã đi kêu bác sĩ rồi.
Cô loạng choạng bước đi đến bên một y tá, nắm lấy tay cô ta.
Xin hỏi, có phải hôm nay sẽ có một bệnh nhân nam làm phẫu thuật não không?
Tử Lạc hỏi bằng tiếng Anh.
Không có, nhưng nếu bệnh nhân nằm trong danh sách bệnh nhân VIP thì thông tin sẽ được bảo mật!
Tử Lạc gật gật đầu, trong bụng thầm nghĩ sẽ nhờ cô ta dẫn mình đến khu phẫu thuật, có như vậy mới có may mắn gặp được người của Vương Thần.
Giữ cô ấy lại! Cô ấy còn chưa trả viện phí!
Âm thanh của một y tá chanh chua vang lên, ánh mắt cô ta nhìn Tử Lạc hệt như kẻ trộm bỏ trốn.
Cô y tá bên cạnh cũng hoang mang, toan bắt lấy tay của Tử Lạc.
Lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.
Dừng lại, cô ấy đang có thai!
Là một bác sĩ nam, anh ta dáng người cao to, trông nghiêm nghị nhưng liêm chính.
Nhưng....nhưng....cô có thai?
Có thai sao? Có một đứa trẻ trong bụng của cô....là con của cô và Vương Thần sao?
Nước mắt khẽ đọng bên khoé mi, cô nở một nụ cười hạnh phúc xinh đẹp.
Bác sĩ, nhưng cô ấy chưa trả viện phí mà muốn bỏ trốn!
Y tá chanh chua kia tiếp giọng, có vẻ như rất ái mộ vị bác sĩ đẹp trai đó!
Các người....các người tránh ra, tôi sẽ trả viện phí nhưng tôi phải đến phòng phẫu thuật trước....chồng tôi, cha của con tôi.... Tử Lạc bắt đầu nói năng lộn xộn, cô toan dùng đứa trẻ và tính mạng của mình để uy hiếp bọn họ không được đến gần nhưng lại phát hiện họ đông hơn mình hơn nữa cô y tá kế bên còn đang giữ lấy tay mình thì làm sao có thể uy hiếp họ được chứ?
Làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi bác sĩ! Chồng tôi sắp làm phẫu thuật não....anh ấy chưa biết mình có con làm ơn....tôi sợ....
Hai cô y tá kia tỏ ra không tin, hừ, nếu chồng cô làm phẫu thuật thì cô làm sao giờ này mới tới hơn nữa phòng bệnh thường chiều nay không ai làm phẫu thuật não, chẳng lẽ chồng cô ta là bệnh nhân VIP?
Đùa sao, cô ta ăn mặc như một kẻ nhà quê vậy, nếu nó cô ta là vợ nhí bị người ta ruồng bỏ thì còn đáng tin hơn!
Bác sĩ kia im lặng, ánh mắt nhìn Tử Lạc đánh giá.
Được, tôi dẫn cô đi!
Tử Lạc vui mừng đi theo, cứ nghĩ sắp gặp lại Vương Thần, báo cho hắn biết mình có thai, lòng cô lại lâng lâng vui sướng.
Đến hành lang của khu phẫu thuật, Tử Lạc nhìn trên những băng ghế lạnh băng mà hoảng sợ, rẽ qua phía trước mới là khu dành cho bệnh nhân VIP.
Này, sao cậu không đi chuẩn bị đi lại ở đây?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tử Lạc run rẩy nhìn lên, là Hàn Minh Cảnh, là anh ta, cảm giác được mình đang càng ngày gần Vương Thần hơn khiến con tim cô run bần bật.
Hàn Minh Cảnh, Hàn Minh Cảnh, là em, anh ấy, anh ấy đâu?
Cô bắt lấy tay của Hàn Minh Cảnh thể như người đang chết đuối tìm được chiếc phao nổi.
Hàn Minh Cảnh kinh ngạc nhìn Tử Lạc, không tin được rằng cô có thể biết Vương Thần sắp có ca phẫu thuật, hơn nữa còn đến được đây.
Em, em sao lại ở đây?
Hàn Minh Cảnh nhìn Tử Lạc kĩ hơn, phát hiện lần trước mình gặp cô ấy là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu nhưng lúc này....lại thảm thương vô cùng.
Nước mắt cô lăn dài trên gò má trắng bệch, cô không thể giải thích nổi, chỉ biết nấc lên.
Anh cũng muốn dẫn em vào nhưng....anh ấy không muốn gặp em!
Hàn Minh Cảnh bất đắc dĩ nói, bạn mình không muốn gặp, thì hắn làm sao đưa cô ấy vào được chứ!
Vị bác sĩ kia hình như chính là người phẫu thuật chính, đã sớm đi chuẩn bị, chứng tỏ thời gian không còn nhiều nữa.
Làm ơn, làm ơn cho em gặp anh ấy....em phải nói với anh ấy một điều, nếu anh ấy có chuyện gì, em cũng sẽ chết, đó là ba mạng người....
Tử Lạc quỳ xuống, mồ hôi, nước mắt hoà vào nhau, gương mặt cô từ trắng bệch chuyển sang đỏ hồng, cô dường như gào lên.
Hàn Minh Cảnh nhíu mày, nếu là trước kia hắn sẽ cho rằng hai người yêu nhau người kia chết người này cũng không thể chết theo thế nhưng....đã yêu rồi....hắn tin cô hoàn toàn có thể làm vậy.
Đứng lên đi, anh dẫn em vào gặp anh ấy!
Tử Lạc nghe thấy, mừng rỡ đứng dậy, liên tục gật đầu, cô cười thật sáng lạn, hai tay lồng chặt vào nhau.
Thế nhưng khi vào phòng bệnh thì trên giường trống trơn.
Chết rồi, bây giờ đã là một giờ rưỡi, anh ấy đang di chuyển đến phòng phẫu thuật rồi!
Toàn bộ những niềm tin, hi vọng đều sụp đổ, cả bầu trời trước mắt như tối lại, Tử Lạc lại bắt đầu sợ hãi, cô sợ rằng mình không thể gặp anh ấy....
Âm thanh nức lên khổ sở, cô lấy tay đấm vào ngực mình, cô trấn tĩnh bản thân rồi chạy ra ngoài theo bản thân, nhìn qua trái, ngã rẽ đằng kia có người đang đẩy chiếc xe lăn.
Tử Lạc có linh cảm rằng, đó chính là Vương Thần.
Thần! Thần, chờ em! Đừng đi!
Âm thanh xe lăn vang lên nhanh hơn, dường như đang cố gắng tăng tốc!
Đừng mà, em biết là anh, đừng đi!
Cô hốt hoảng chạy theo sau, quên mất cả khóc, đến khi đến được ngã rẽ thì cửa phòng phẫu thuật đã mở, Vương Thần chuẩn bị bước vào.
Em có thai! Con của anh đang ở đây!
Dứt lời, người kia khựng lại, hắn quay đầu, là gương mặt khôi ngô tuấn tú đó nhưng kèm theo là mấy phần mệt mỏi, có chút hóp lại.
Dáng người hắn vẫn cao to như vậy nhưng giờ lại có chút yếu ớt, huyết sắc trên môi không còn chỉ để lại màu trắng bệch.
Tử Lạc lệ lại tiếp tục tuôn, cô chạy đến xoà vào lòng Vương Thần, mặc cho hắn còn ngây ngẩn.
Nghe tiếng tim hắn đập nhanh, cô thấy mình bình yên đến lạ thường, nụ cười hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện.
Sao lại bỏ đi như vậy? Anh có biết không, em đã đau lòng rất nhiều! Con cũng rất đau lòng, thế nhưng anh lại dửng dưng như vậy, phải làm sao đây? Em nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu, đợi sau khi anh khoẻ lại em sẽ trừng phạt anh, con cũng sẽ trừng phạt anh....
Tiểu Lạc....
Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu tích tóc như hối thúc hai người thời gian không còn nhiều.
Em biết là anh rất yêu phải không? Anh vẫn luôn yêu em!
Tử Lạc trong lòng mềm nhũn, nhìn hai mắt hắn mệt mỏi nhưng vô cùng kiên định khiến cô vừa đau lòng vừa hạnh phúc.
Vòng tay của hắn luôn ấm áp và rộng lớn như vậy.
Nếu anh không tỉnh lại....đừng nhớ về anh, yêu người khác tốt hơn nhé? Được không? Tìm cho con anh một người cha tốt nhé. Và đừng sống ở đây nữa, hãy về Anh đi, Kathyrn sẽ giúp đỡ em. Được không? Nghe lời anh nhé?
Tử Lạc hai hàm răng cứng đờ, bây giờ cô mới biết cái gì gọi là chia ly.
Cái đau đớn như thể axit bị tạt vào tim, từng chút từng chút bỏng rát.
Đồ điên, đồ thần kinh....em không....
Tiểu Lạc, nghe anh....khụ....không còn nhiều thời gian nữa hứa với anh đi được không?
Cô bắt đầu oà lên khóc, cô rất sợ, có biết hay không khi ngất xỉu cô đã nằm mơ thấy một giấc mơ, cô thấy trước mặt mình là một chiếc giường được đắp vải trắng, người ở dưới....là Vương Thần.
Không! Không!
Bác sĩ từ lúc nào đã đầy đủ trong phòng phẫu thuật, thời khắc cũng sắp đến....
Em....
Hứa với anh, Tiểu Lạc!
Là giọng nói uy nghiêm đó, hắn dùng giọng nói đó làm cho cô nhớ lại bao hồi ức....trái tim như bị bóp nát vô cùng đau đớn, vô cùng khổ sở....
Em hứa!
Thật khó, thật khó để nói ra....
Vương Thần nhếch môi cười, hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi xoay lưng lại, bóng lưng đó....
Em yêu anh, em yêu anh Vương Thần!
Cửa phòng phẫu thuật khép lại, tựa như một nhát đao trong tim cô và hắn....