Tô Lam gật đầu, từ từ dịch lại gần bên cạnh Quan Triều Viễn, cô ngước mắt nhìn anh.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Đôi con ngươi màu lam của anh như mộng như ảo, thỏa mãn tất cả mong đợi của mọi thiếu nữ về chàng bạch mã hoàng tử.
Vẻ ngượng ngùng của cô khiến cổ họng anh khô khốc.
Tô Lam từ từ sáp lại gần Quan Triều Viễn.
Năm centimet, bốn centimet, ba centimet, hai centimet…
Cô nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí, hôn thẳng lên bờ môi Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn chưa có nụ hôn đầu, kinh ngạc đến đơ người!
Môi của cô mềm mềm, mang theo chút nóng ẩm, khiến cả người anh sững sờ, tiếp đó liền đảo khách thành chủ, ngậm lấy đôi môi cô mà cần mút.
Nụ hôn bất ngờ khiến Tô Lam ngạc nhiên, trợn tròn mắt, có chút bối rối, lông ngực bỗng cảm thấy cực kì tê dại Quan Triều Viễn có chút gấp gáp, đưa tay vào trong áo Tô Lam, chỉ nghe “soạt” một tiếng, áo của Tô Lam đã bị cởi ra.
Quan Triều Viễn trực tiếp đè Tô Lam dưới thân mình.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi thời khắc này đến, Tô Lam vẫn căng thắng như chú nai nhỏ bị kinh sợ.
“Thêm lần nữa!” Quan Triều Viễn vẫn chưa tận hứng, lật người Tô Lam lại, liền thấy cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Điều này không khỏi khiến Quan Triều Viễn có chút mất hứng, anh hào hứng như thế, vậy mà cô lại ngủ mất rồi!
Quan Triều Viễn “xì” một tiếng rồi nâng người dậy, đứng lên, nhìn Tô Lam đang ngủ từ xa, đánh giá dáng người xinh đẹp của cô.
Mặc dù ngực hơi nhỏ, nhưng ngoài ngực ra, dáng người của cô gái này thật sự không còn khuyết điểm nào.
Quan trọng nhất là, cực kì hợp ý anh.
Đúng lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn vang lên, anh cầm điện thoại lên xem, vừa khéo là do Dạ Bân gọi tới.
“Cái đậu xanh, thằng oắt kia, đúng lúc tôi đang muốn tìm ông tính sổ đây!”
Tiếng Quan Triều Viễn vừa dứt, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói mất kiên nhẫn: “Tôi nói này người anh em! Không phải ông cứ kêu gào muốn phá thân xử nam đã gìn giữ hai mươi sáu năm qua sao?
Người đã tìm cho ông rồi, ông lại chạy đi đâu thế?”
“Tôi đang ở khách sạn!”
“Ông đến khách sạn làm gì? Không phải đã bảo ông chờ ở quán bar sao? Cô gái kia đã chờ ông tận hai tiếng đồng hồ rồi! Ông mau qua đó đi!”
ô gái nào? Không phải đang ở..” trên giường của tôi sao?
Quan Triều Viễn nhìn về phía Tô Lam không mảnh vải che thân trên giường.
Hỏng rồi!
Có lẽ anh nhận nhầm người rồi!
Cô gái Dạ Bân tìm cho anh còn đang ở quán bar, vậy người đang ở trên giường kia là ai chứ?
“Ông mau đến quán bar đi! Tôi đảm bảo cô gái tôi tìm cho ông tốt hơn ngàn lần so với cô vợ ở nhà của ông!” Dạ Bân vẫn cứ nói mãi.