Tô Nhược Vân lập tức hướng ánh mắt về phía Tô Lam: “Chị à, chị có bạn trai sao.
không nói với em một câu? Thế này thì em ‘yên tâm rồi, coi như chị cũng bước ra khỏi chuyện cũ với A Dịch rồi, nhớ năm đó chị không ăn không uống, em thật sự rất lo lắng”
Đương nhiên Tô Lam biết Tô Nhược Vân như vậy là do không muốn thấy cô sống tốt, cho dù cô thật sự có bạn trai, sợ rằng cô ta cũng phải phá hỏng mới được.
Quan Triều Viễn cũng không ngốc, hiểu được lời đó còn có ý tứ khác.
“Chị còn phải đến thư viện, không nói chuyện nữa nhé” Tô Lam hận không thể lập tức rời đi “Vậy được rồi, em không làm phiền chị nữa, lúc em và A Dịch đính hôn, chị nhất định phải đưa bạn trai đi cùng đó nha” Tô Nhược Vân vẫy tay, rồi lái Maserati nghênh ngang rời đi Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn, buông tay anh ra, sải bước hướng về phía thư viện.
“Này!”
‘Đám người tản đi.
Tô Lam quét thẻ đi vào thư viện, hít sâu một hơi, thư viện này, không phải sinh viên của trường thì không được vào, cho dù là sinh viên của trường, không mang thẻ thư viện, cũng không vào được.
khác, chỉ đành ngẩng đầu nhìn cuốn sách kia, thì một bàn tay mảnh dẻ lấy cuốn sách xuống.
Tô Lam vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười cợt nhả của Quan Triều Viễn.
“Sao anh vào đây được?”
“Dễ ợt, nói hai câu với bà chị ở cửa là được cho vào rồi” Quan Triều Viễn nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Tô Lam tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Bà chị ở cửa!
Bốn năm nay, thỉnh thoảng cô q thẻ thư viện, nói hết nước hết cái đều không cho vào, vậy mà lại dễ dàng cho một †ên người ngoài vào như này!
Đồ mê trai!
“Không phải đã nói là hai bên sẽ không lằng nhãng với nhau sao? Anh muốn làm gì?” Tô Lam đè thấp giọng, nói.
Lúc này thư viện rất yên tĩnh, chỉ cần hơi lớn tiếng một chút mọi người sẽ nghe thấy.
“Cô nói rất đúng, chúng ta nhanh quá rồi, nên nói rõ ràng rồi mới làm”
“Nhanh cái gì mà nhanh? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao?” Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn sáp lại gần Tô Lam, nhỏ giọng nói bên tai c‹ của cô là tối qua tôi không nhanh? Vậy có muốn lần sau tôi nhanh hơn chút không?”
Tô Lam hiểu rõ ý của Quan Triều Viễn, khuôn mặt liền xấu hổ đến đỏ bừng, cô cắn chặt môi mình.
“Anh muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào cả. Cô nói rõ ràng cho tôi là được, vì sao muốn có con?”
Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn: “Điều này thật sự không liên quan đến anh, cho dù tôi thật sự có thai rồi, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh, anh có thể hoàn toàn yên tâm!”