Trình Mạn Trinh thỉnh thoảng đến thăm dò ba như thế nào rồi cũng chỉ biết nương nhờ nhà mẹ. Các bà cô đang ngồi đánh bài, vừa đánh vừa bàn tán chuyện của Mạn Mạn và Tần Mật Mật, nói xấu các cô. Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
“Mạn Trinh, mẹ bận rồi con ra mở cửa đi, hình như có người tìm.” Tiểu Lam vội vàng nhìn quân bài trong tay, sai bảo Trình Mạn Trinh.
“oh.” Trình Mạn Trinh uể oải, miễn cưỡng đứng lên. Vừa mở ra, thiếu chút nữa té xỉu. Trên thế giới này sao lại có người đẹp trai như vậy, lại còn có cả hai người, không phải là đang nằm mơ chứ? Thấy trai đẹp, Trình Mạn Trinh ú ớ không nói được: “Anh…….anh…muốn……..tìm…..ai…..?”
Khương Thiên Chấn trước tiên mở miệng: “Cho hỏi Trình Chấn Hồng có ở nhà không?”
“Ông…..ông………nằm viện……..rồi.”
“Vậy chúng tôi đi bệnh viện tìm ông ấy, cho hỏi là bệnh viện nào?”
“Đợi chút, xin hỏi…….các anh………..là?”
“Người của tập đoàn C, xin lỗi đã làm phiền, tôi là Khương Thiên Chấn, còn đây là Khương Thiên Hạo.”
Tiểu Lam đang đánh bài bên trong cũng nghe được, sững sờ làm rơi quân bài, mà trong lòng Trình Mạn Trinh cũng đang reo hò: Tại sao? Tại sao người phải kết hôn không phải là cô mà là Mạn Mạn? Tại sao nó có cơ hội như vậy lại không chịu nhận? Nó không cần nhưng cô cần!
Vội vàng chỉnh tề trang phục, tạo ra dáng đứng mê người, Trình Mạn Trinh hít sâu nói với hai vị đẹp trai: “Là như vầy, cha em đang bệnh cho nên có nhiều chuyện không thể xử lý. Nếu hai anh có chuyện gì cần nói, em nghĩ em và mẹ có thể thay mặt xử lý được, có đúng không mẹ?”
Tiểu Lam đi tới bên cạnh con gái, bày ra tư thế ưu nhã nói “Đúng, bác nghĩ tốt nhất đừng nên quấy rầy ông ấy nghĩ ngơi.”
Hai người đàn ông trao đổi với nhau bằng mắt. Họ đã sớm biết quan hệ giữa Trình Mạn Mạn và hai người nay là như thế nào rồi. Nét mặt Khương Thiên Hạo rất khó coi mở miệng hỏi trực tiếp, giọng nói tràn đầy đe dọa: “Chúng tôi đã biết chuyện lúc trước là một âm mưu. Cô gái ở nhà chúng tôi hơn nửa tháng vừa rồi không phải là Trình Mạn Mạn, có đúng không?”
Nhìn bộ dạng anh thế kia, hai mẹ con nào dám nói thật. Tiểu Lam lập tức trả lời: “Làm sao có thể? Chúng tôi nào dám…………”
Khương Thiên Chấn không muốn cùng họ nói nhảm lập tức chặn lời: “Nếu như các người không nói, tập đoàn C lập tức rút lại những gì đã đầu tư vào điện tử Trình Kim……”
“Là Tần Mật Mật!” Trình Mạn Trinh thiếu kiên nhẫn vôi vàng buông lời. Tại sao hai người này lúc giận dữ lại càng đẹp trai hơn chứ? Đầu óc thật sự sắp hôn mê rồi.
“Cô ấy đâu?” Khương Thiên Hạo hỏi. Tần Mật Mật? Thì ra cô ấy tên là Tần Mật Mật.
“Về nhà rồi. Ah em biết rồi, chắc là các anh đến đưa đồ cho nó đúng không? Cho em hỏi một tí, cô ta rốt cuộc lấy của các anh thứ gì rồi? Lấy hết bao nhiêu tiền rồi?”
“Các người nói cô ấy về nhà rồi, vậy nhà cô ấy ở đâu?”
Nhà họ Tần,
“Mật Mật, em nói đều là thật sao?”
“Thật sự có chuyện như vậy?”
“Khương Thiên Hạo thật sự đáng sợ như vậy sao?”
5 chị em Nhà họ Tần đang vây quanh Tần Mật Mật nghe cô kể lại chuyện vừa xảy ra. Trên mặt ai cũng tràn đầy hứng thú, mở to hai mắt, phấn kích hỏi lấy hỏi để.
“Cũng không tệ lắm……..”
“Vậy là, anh ta thích em?”
“Em cũng không biết.” Tần Mật Mật nhìn lên bầu trời đầy sao nói: “Dù gì cũng không còn quan trọng. Đời này em cũng không thể gặp lại anh ấy lần nữa. Em và anh ấy hai người hai thế giới, không thể so sánh được…………”
“Tại sao?”
“Anh ấy rất giàu có. Vả lại người anh ấy muốn cưới là Trình Mạn Mạn, không phải em! Em chỉ là……người thay thế Mạn Mạn mà thôi.” . Đam Mỹ Sắc
Chap 40
Chị cả không ủng hộ cách nói này của cô: “Nhưng người cùng anh ta chung sống không phải là em sao?”
“Chị, các chị không cần phải ôm lấy cái hy vọng viễn vong này. Các chị không cần nghiêm túc như vậy? Được rồi, cứ vậy đi, em đi ăn cơm.”
“Đợi chút Mật Mật……..” Chị ba đột nhiên hỏi “Vậy còn em? Em có thích anh ta không?”
“Ai mà đi yêu cái loại đàn ông thô bạo đó chứ?” Cô bĩu môi không thừa nhận.
“Nhưng chị lại thấy em quan sát rất tỉ mỉ từng hành động, cử chỉ của người ta nha.”
“Chị, chị đừng nói em như vậy nữa, không nói với các chị nữa, em đi ăn cơm, sắp chết đói tới nơi rồi.”
Cô sợ, cô sợ nếu còn tiếp tục nói tiếp vấn đề này cô sẽ một lần nữa khuấy động tiếng lòng trong cô, cô sợ cô sẽ không kìm chế được mà đi gặp anh. Cô biết, cô chỉ là người thay thế Trình Mạn Mạn, không phải cái được gọi là “chân mệnh thiên nữ” của anh. Huống chi, anh mà biết cô đánh đổi thân phận vợ tương lai của anh chắc là anh sẽ rất tức giận, không biết anh sẽ sử dụng trò gì để trả thù cô. Nghĩ đến khuôn mặt vừa đẹp trai vừa tức giận của người nào đó, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng, tất cả chỉ là nghĩ thôi, bởi vì cô không thể gặp lại anh nữa………Đã kết thúc rồi. Giấc mộng của cô bé Lọ Lem, không có giày thủy tinh cho nên cũng sẽ không có hạnh phúc vui vẻ khi kết thúc được. Cô phải trở lại là chính mình - Tần Mật Mật.
Bên trong bếp, cha các cô - Tần Bối Bối đang bưng đồ ăn lên bàn, trên bàn hôm nay đầy ấp thức ăn.. Nhà họ Tần rất ít khi ăn uống thịnh soạn như vậy, tất cả cũng chỉ vì Tần Mật Mật lâu rồi mới về nhà.
“Mật Mật khi nào con về trường học lại?”
“Dạ, ngày mai.”
“Nhanh vậy sao, con vừa về thôi mà.”
“Hết thời gian nghỉ hè rồi mà ba!” Tần Mật Mật lấy tay cầm miếng thịt kho bỏ vào miệng.
“Con thật là, không có chút phép tắc nào!” Ba Tiền nghiêm khắc răn dạy con.
“Có gì đâu ba, gia đình mình cũng không giống cái gia đình khủng bố kia, con muốn ăn là ăn muốn ngủ là ngủ, không cần phải gò bó bản thân mình.”
“Mật Mật, con có thích chàng trai kia không?” Ba Tiền cười cười hỏi con gái, “Lúc nãy con nói chuyện với các chị, ba đều nghe được hết rồi.”
“Hả…………..” Tần Mật Mật trợn mắt nhìn các chị mình nói “Về sau có chuyện gì em cũng sẽ không kể cho các chị nghe nữa.”
“Mật Mật, ba thấy con nên đi tìm chàng trai kia, nói rõ với người ta, con là con – không phải Trình Mạn Mạn! Nếu như một người đối với người khác có tình cảm mà một trong hai người có người đột nhiên biến mất thì người còn lại nhất định rất đau lòng.”
Đau lòng? Anh sẽ vì cô mà đau lòng? Không thể nào! Chẳng qua là anh sẽ tiếc nuối một chút, tiếc nuối mình không còn ai để chọc ghẹo nữa.
Tần Mật Mật vẫn cúi đầu ăn cơm không nhìn mọi người nói “Không cần thiết đâu. Anh ta mà biết sự thật con không phải là Trình Mạn Mạn, anh ta sẽ chặt con ra làm tám khúc chứ không có chuyện đau lòng ở đây.”
“Mật Mật…..”
“Đừng khuyên con, da mặt con không dày như vậy đâu! Muốn thì cũng là hoàng tử lấy xe ngựa đến đón công chúa, làm sao công chúa đi được chứ………. Á? Mọi người đi đâu vậy?” Cô chỉ mới nói được một nữa thấy mọi người đang ngồi trên bàn ăn đã chạy ra cửa cô lập tức nhìn theo.
“Ba………..” Chị ba kinh ngạc nhìn nhìn ra ngoài cửa hỏi cha, “Hôm nay, có đoàn tới đây quay film hả ba?”
“Không có nghe nói……….” Ba Tiền cũng đang bận rộn theo dõi tình hình ngoài cửa.
“Không phải vậy….” Chị ba cũng thắc mắc, “Vậy làm sao có minh tinh tới? Anh ấy tên gì vậy?”
Chị tư cũng tham gia: “Chưa từng thấy bao giờ cũng………….”
Chị năm thấy cũng mất hồn theo “Thế nào như vậy……….thật là đẹp trai…….”
Chị sáu nói: “Anh ấy hình như………là tới nhà của chúng ta……………….”
Tần Mật Mật lúc này đi tới mới nhìn rõ ngoài cửa là ai, cô há hốc miệng không nói nên lời. Là……..là anh ấy – Khương Thiên Hạo! Thảm rồi! Thảm rồi! Cô hoảng hốt vội vàng trốn dưới mặt bàn. Xong rồi, xong rồi………….Anh ấy chắc chắn là đến tìm mình tính sổ đây.
“Nói con không có ở nhà!” Tần Mật Mật dưới mặt bàn hô to.
Cô vừa hô xong thì Khương Thiên Hạo ung dung đi tới. Nhìn trái rồi nhìn phải một chút lễ phép cúi đầu chào ba Tiền: “Xin hỏi……..tiểu thư Tần Mật Mật có ở đây không?”
“Cậu là……………”
“Con tên là Khương Thiên Hạo.”
Chap 41: END
Hả! Chàng trai này………….chính là Khương Thiên Hạo trong truyền thuyết? Cả năm người chị đều kinh ngạc mắt miệng chữ O, bởi vì chàng trai còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của các cô rất nhiều. Nghe anh giới thiệu, ánh mắt ba Tiền nhìn về phía dưới bàn ăn, Khương Thiên Hạo ngầm hiểu trong lòng, cười cười đi tới ngồi hổm xuống, kéo tấm trải bàn lên --- ------ -----
Toàn thân Tần Mật Mật đang phát run nhìn thấy anh không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười với anh. Khương Thiên Hạo suy nghĩ trong lòng cô ấy cười thật ngốc, nhưng anh vẫn dịu dàng cười lại với cô rồi hỏi: “Em trốn ở đây làm gì?”
“Em………uhm……em đang tìm, chiếc đũa………….”
“Thật à?” Nói xong anh cũng chui vào, “vậy anh giúp em tìm.”
“Không cần!” Nhìn anh chui vào, cô lập tức vọt ra ngoài.
Anh cũng theo cô chui ra ngoài, vừa bận phủi bụi nhưng vẫn ung dung hỏi cô, “Em sao vậy? Em đang sợ cái gì?”
Haizz……..chuyện tới nước này, không đối mặt là không được rồi. “Thật xin lỗi! Em không cố ý đùa với anh, đó là vì em muốn chăm sóc cho Mạn Mạn! Trên thực tế mà nói, việc này cũng không có gì to tát, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, tập đoàn C các anh to lớn như vậy chắc là không có thời gian đi so đo với một người như em đúng không?” Cô cố gắng lấy lòng anh, mong đợi được anh hạ lệnh “đại xá.”
“Sao lại không có gì được?” Anh tiến lên phía trước, không thể tiếp tục đè nén tình cảm nhớ nhung trong lòng, bất chấp tất cả ôm lấy cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Em trộm trái tim anh rồi bỏ đi, làm sao coi là không có gì được?”
Hử? Anh nói cái gì? Cô cần một chút thời gian để phản ứng với những lời nói này, chuyện này đột ngột quá. Cô quay đầu nhìn ba và các chị thấy họ đều nở nụ cười với mình.Đây là thật sao? Cô không có nằm mơ phải không? Cô ngây ngốc hỏi anh: “Em không phải là Mạn Mạn! Anh không cần hiểu lầm? Em không phải là vợ tương lai của anh,…………….”
Anh chặn lời cô, “Em là Tần Mật Mật, điều này anh rất rõ ràng.”
“Vậy anh………anh không phải đến tìm em để tính sổ?”
“Em tặng cho anh khoảng thời gian vui vẻ như vậy, thì sao anh lại tìm em tính sổ?” Anh kích động nói: “Em không biết là anh nhớ em, ngày nào cũng chỉ suy nghĩ về em……………”
“Anh thật sự không phải tới tính sổ em sao?” Cô vẫn còn rất ngây ngô chưa xác định được, lúc trước anh rất thích trêu ghẹo cô, ai biết lời anh nói có thật hay không.
Đột nhiên bà Cát mỉm cười đi tới, miệng râm ran trách mắng cô: “Tại sao con có thể không từ mà biệt như thế? Không có ai đi dạo phố với bác, cũng không có ai giúp bác massage mặt.”
“Bác gái!” Tần Mật Mật thấy bà Cát vui vẻ không thể tả, “Bác cũng tới rồi? Con rất nhớ bác đó!”
Khương Thiên Hạo nhìn tình cảnh trước mắt lập tức ôm cô trở về, nhìn mẹ biểu thị công khai “chủ quyền”: “Mẹ à, từ nay về sau, cô ấy chỉ thuộc về con. Mẹ muốn đi dạo phố thì kêu Thiên Mai đi cùng mẹ, đừng rũ vợ con đi khắp nơi.”
Bà Cát nhún nhún vai, vỗ tay ra lệnh cho người làm nhà họ Khương đang chờ bên ngoài mang sính lễ vào bên trong. Mục đích của mọi người hôm nay là đến cầu hôn. Bà Cát nói rõ nguyên nhân đến đây ra cho ba Tiền nghe: “Tôi đã hỏi rất nhiều người, đọc qua nhiều sách mới biết thì ra đây chính là cách người Trung Quốc cầu hôn. Tôi hy vọng là chúng tôi không có thiếu sót gì.”
Ba Tiền và mọi người trong nhà vẫn còn rất ngạc nhiên, ông nhìn đống sính lễ thiếu chút nữa không nói nên lời: “Không có……….không có……….không có……..”
Khương Thiên Hạo cúi đầu, hỏi ý kiến người trong lòng: “Em có đồng ý cùng anh về Ý không? Làm vợ của Khương Thiên Hạo?”
Vợ? Chuyện này…………….đây là cầu hôn sao? Không thể nào? Cô không phải Trình Mạn Mạn nhưng anh vẫn còn muốn cưới cô?
“Em đồng ý không?” Anh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô quay đầu nhìn ba và các chị dùng ánh mắt nói lời ủng hộ cô, cô cảm động nước mắt rưng tròng. Cô không phải đang nằm mơ! Cô không phải Mạn Mạn, cô sắp trở thành vợ của Khương Thiên Hạo……. “Em……….đồng ý.”
“Vậy là tốt rồi!” Khương Thiên Hạo hưng phấn vừa nắm tay kéo cô đi ra ngoài vừa giao trọng trách cho mẹ: “Mẹ, chuyện ở đây phiền mẹ giải quyết.”
“Này………….đi đâu vậy? Đột nhiên ra ngoài, em còn không có……………….” Tần Mật Mật hốt hoảng níu áo anh. Lời còn chưa nói hết cô đã bị anh ném lên xe thể thao. Lần này anh giúp cô thắt dây an toàn, anh cũng không muốn vợ tương lai của anh bay ra ngoài.
Anh cuối xuống hôn cô một cái rồi nói: “Chúng ta đi Ý!” Nói xong anh đạp chân ga, đi về phía sân bay.
Ba Tiền đi ra cửa, nhìn bóng lưng con gái thương yêu rời đi, tận đáy lòng thì thầm với Tần Mật Mật – Hoàng tử thật sẽ đến đón công chúa, ba không lừa con đúng không?