Sau khi rời đi, cô mới phát hiện trời đã tối như vậy rồi. Không biết tên ngốc ở kia đang làm gì nhỉ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lái xe về nhà.
Con đường tĩnh mịch, yên ắng đến lạ. Màn đêm buông xuống lại gợi cho người khác cảm giác nao lòng đến đáng sợ.
Cô ấn gar thật nhanh, về đến nhà chẳng thấy ai đâu, giờ này thỳ người hầu chắc cũng đi nghĩ ngơi nhưng còn tên ngốc kia đâu?
Cô lo lắng, chạy lên phòng, vừa mở cửa liền thấy thân ảnh cao to đang ngồi ở mép góc tường lạnh lẽo, cả cơ thể run bần bậc. Cô hốt hoảng chạy lại, ôm anh đỡ anh ngồi dậy.
Nghe thấy mùi hương quen thuộc, hai tay anh ôm chặt cô hơn, giống như sợ vuột mất vậy.
Đỡ anh nằm xuống, cô nói:"Anh có sao không?".
Anh không nói gì, lắc đầu.
Cô hỏi tiếp:"Anh đã ăn gì chưa?".
Anh lại lắc đầu.
Cô thấy hành động của anh rất lạ, làm cho cô sợ lắm, không kìm được mà rơi lệ. Những giọt nước mắt của cô rơi vào tay anh, anh giật mình, bản năng liền ôm lấy cô, vuốt vuốt tóc cô:"Vợ, vợ đừng khóc, vợ khóc chồng đau ở đây lắm".
Tên nào đó vừa nói, vừa chỉ vào lòng ngực mình. Hành động cùng lời nói này khiến cô cảm thấy rất vui. Dù biết anh ngốc nhưng cô sẽ xem lời nói đó chính là sự thật. Để cô được một lần mà cảm nhận tình yêu thương.
Khóc một lúc cô cũng ngủ thiếp đi. Trong hoàn cảnh này, anh đặt cô nằm xuống, ôm cô và ngủ. Nếu ai nhìn vào còn tưởng anh không phải là kẻ ngốc đâu.
- ---------
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, lại phát hiện ai đó đang ôm mình mà ngủ. Cô ngại ngùng, nhẹ nhàng gạt tay anh ra, nhưng không ngờ anh liền thức, lấy tay vụi vụi mắt, trong như mèo con, nói:"Sao vợ không ngủ tiếp?".
"Anh muốn đi chơi không?"_cô không trả lời anh, trực tiếp nói về chuyện khác.
Nghe đi chơi, hai mắt anh sáng lên, cầm tay cô nói:"Đi chơi, đi chơi, mà đi đâu vậy vợ?".
"Lát nữa anh biết, giờ thỳ VSCN đi".
Anh ngoan ngoãn đi làm VSCN, một lúc sau hai vợ chồng đã xong. Cô và anh mặc đồ đôi nha! Trông đáng yêu vô cùng.
Cô thỳ cái đầm ngắn tới đầu gối, anh thỳ mặc áo sơ mi, quần tây dài.
Hai người được tài xế đưa đến ngoại ô thành phố.
Quả nhiên, quản gia Mộc không lừa cô,đứng ở ngoài nhìn vào thỳ thấy ở đây như một cung điện, rất to,xung quanh toàn là hoa oải hương. Cô nắm tay anh bước vào trong, bên trong như một khu rừng, chỉ toàn hoa, không có bất cứ đồ vật gì cả, miệng anh bất giác nói:"Vợ đi đường này nè!".
"Anh biết đường đi ở đây?"_cô không khỏi thắc mắc.
"Chồng cũng không biết, ở đây rất quen thuộc "_anh gãi đầu mình nói.
Anh và cô đi theo con đường mà anh chỉ, từ xa xuất hiện một ngôi mộ rất to, cũng rất đẹp. Cô đoán chắc đây là mẹ của Mộ Tư Phàm.
Cô buông tay anh ra, bước lại gần đặt hoa lên,bàn tay bất giác chạm nhẹ vào hình ảnh trên mộ.
Mẹ của Mộ Tư Phàm đẹp hơn mình tưởng tưởng, bà đẹp một cách tao nhã, nhìn bà cũng rất hiền từ, khuôn mặt phúc hậu. Bà và Mộ Tư Phàm giống nhau ở đôi mắt, đều có màu nâu.
Cô nhìn ảnh rồi lại nhìn anh:"Đây là mẹ anh đó".
Anh nhìn theo hướng tay cô, bỗng trong đầu anh lại xuất hiện một loạt hình ảnh về người này. Anh ôm đầu ngã ngụy xuống. Cô hốt hoảng chạy lại:"Anh, anh sao vậy?".
"Mẹ, mẹ"_anh gạt tay cô ra, ôm lấy cả ngôi mộ mà khóc.
Anh ấy nhớ lại rồi sao?.
Khóc được một lúc, anh đứng dậy đi về phía cô:"Về thôi vợ".
"Anh nhớ ra gì rồi sao?".
"Chồng không biết nữa, chồng cảm nhận người này rất quen thuộc ".