Văn Diễm giật giật bàn tay bị trói ở phía sau, vẫn rất rắn chắc, anh trầm ngâm một chút, thấp giọng mở miệng:
"Cô nghĩ quá nhiều rồi, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, cô còn an toàn cho đến lúc này hay sao?"
"Vậy sao anh không để tôi đi!"
Trong bóng tối, ánh mắt Văn Diễm trở nên sâu thẳm không đáy, sau một hồi trầm tĩnh anh mới thản nhiên mở miệng:
"Giống như tôi đã nói trước đây, ở bên cạnh tôi với tư cách là vị hôn thê, chuyện xảy ra ở khách sạn Hâm Huy, tôi giải quyết giúp cô, kể cả những gì cha cô muốn, tôi đều có thể giúp cô."
Tần Nguyệt trừng đôi mắt xinh đẹp, anh còn dám uy hiếp cô!
Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc, Tần Nguyệt đột nhiên mở đèn phòng khách lên.
Phòng khách vốn u ám, trong nháy mắt đã bừng sáng.
Hai người đều không chịu nổi ánh sáng chói mắt, không hẹn mà cùng híp mắt.
Tần Nguyệt từ trong khe hở nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha hiện tại.
Văn Diễm mở hé mắt, trông như một kẻ bị ngược đãi trói trên ghế sô pha.
Áo choàng tắm trên người vốn có dây thắt lưng cố định, mà vừa rồi bởi vì Tần Nguyệt rút nó đi, áo choàng tắm đang bao bọc thân thể anh lúc này bị mở sang hai bên, thân hình cứng cỏi, nửa kín nửa hở tiếp xúc với không khí.
Hai mắt Tần Nguyệt nhìn thẳng, vóc dáng của người này vậy mà rất được.
Ánh mắt cô lại trượt xuống phần nào đó của chiếc quần, hai má Tần Nguyệt nóng lên, cầm lấy điện thoại di động Văn Diễm vừa mới rơi xuống bàn trà, "tách tách" chụp lại mấy tấm.
Văn Diễm nghe được âm thanh, cảnh giác mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén, giống như mũi tên đâm về phía Tần Nguyệt.
Cô khẽ run sợ, thân thể liền run rẩy, lại nhìn tình huống của anh, khóe miệng cong lên.
Cô cười tủm tỉm lắc lư điện thoại di động, nói:
"Văn tổng, dáng người của anh thật không tệ, tôi không ngại lấy làm hình nền đâu."
Văn Diễm híp mắt lại, trên mặt không có bất kỳ tia hoảng hốt nào, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Cô có thể thử xem."
Tần Nguyệt cắn răng, ghét nhất dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của tên này, mẹ kiếp, cho rằng cô đây không dám đúng không.
Tần Nguyệt hướng về phía anh nghiến răng, hai tay nhanh chóng chỉnh sửa, gửi đi, xong còn đắc ý làm bộ vô tội:
"Ai da, thật là ngại quá, tôi không cẩn thận gửi nó đến điện thoại di động của tôi rồi, Văn tổng, anh nói xem bây giờ nên làm thế nào?"